Editor: Á bì
Hơn chín giờ, Tiêu Thỏ đi tới trường, có mấy thầy cô giáo bình thường vẫn hay qua lại với cô chạy tới hỏi thăm và an ủi, bởi vì cô xin nghỉ bệnh, nên khi bắt gặp những ánh mắt lo lắng của đồng nghiệp, Tiêu Thỏ có chút mất tự nhiên nói dối cho qua chuyện, nhưng khi nghĩ tới những hình ảnh vui vẻ trong mấy ngày đi du lịch với Nguyễn Trác Hàng, phần áy náy này được cô che giấu xuống tận đáy lòng.
Bởi vì Nguyễn Trác Hàng đã không lên lớp được một tuần rồi, cho nên các thầy cô cũng chẳng thấy nói gì. Cũng vì vậy mà Tiêu Thỏ chẳng hề chuẩn bị gì đi tới lớp học số ba.
Cô bước thong thả vào phòng học như thường lệ, ánh mắt rơi vào vị trí của Nguyễn Trác Hàng nhưng lại không thấy nụ cười ấm áp của anh, ngay cả người cũng chẳng có ở đây. Cảm giác tò mò trong đáy lòng chợt lóe lên rồi biến mất, chẳng lẽ hôm nay anh không có lên lớp, hay có thể là anh không đi? Tiêu Thỏ đã đè lại cảm giác này rất nhanh, không lên lớp đã một tuần, nên tốt nhất là dạy cho xong lớp này rồi tính.
Hôm nay trong lớp thật sự rất yên tĩnh, các bạn học sinh yên tĩnh tới mức có chút kỳ lạ, chủ yếu là do một tuần Nguyễn Trác Hàng biến mất, Tiêu Thỏ cũng nghỉ một tuần, cho nên bọn họ cho rằng hai người đang ở cùng nhau, hay là Tiêu Thỏ đã sớm biết tin tức Nguyễn Trác Hàng rời khỏi đây.
Bọn họ đều rất tò mò tại sao Nguyễn Trác Hàng lại rời khỏi đây, cũng muốn biết phản ứng của Tiêu Thỏ.
Lúc tới thời gian nghỉ của lớp số ba, Tiêu Thỏ mới hỏi học sinh của cô, “Các em có biết Nguyễn Trác Hàng đang ở đâu không?”
Lời của cô làm cho tất cả bọn họ đều liếc mắt, bởi vì bọn họ cũng muốn hỏi cô về vấn đề này. Mà Tiêu Thược Nhi lại càng ăn nói sắc bén hơn, “Với quan hệ không bình thường của cô và Nguyễn Trác Hàng, chẳng lẽ không biết cậu ấy đã tạm nghỉ học sao, xem ra cô cũng chẳng có một vị trí nào ở trong lòng của cậu ấy.”
Tiêu Thỏ cứng họng và khiếp sợ đứng ngay tại chỗ, những lời này căn bản làm cho cô không thể tiêu hóa được.
Tiêu Thỏ hoang mang lo sợ nhìn tất cả học sinh ở trong lớp, hỏi, “Tạm nghỉ học là có ý gì?” Rất rõ ràng, mọi người đều chú ý tới chuyện Tiêu Thỏ hoàn toàn không biết Nguyễn Trác Hàng đang ở đâu, ngay cả anh làm giấy tờ tạm nghỉ học cũng chẳng biết.
“Hừ!” Tiêu Thược Nhi hừ lạnh, “Ngay cả ba chữ “tạm nghỉ học” cũng không hiểu, thì cô có tư cách gì làm cô giáo của chúng tôi.”
Hạ Thiên thấy Tiêu Thỏ bị Tiêu Thược Nhi bắt nạt nên có chút nuốt không trôi khẩu khí này, nên vỗ bàn một cái, “Tiêu Thược Nhi, bộ cậu không biết cậu nói chuyện rất cay nghiệt hay sao? Chừng nào cậu mới có thể đáng yêu một chút chứ?”
Tiêu Thược Nhi cao ngạo hất cằm lên, “Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
“Tiêu Thược Nhi, khó tránh Nguyễn Trác Hàng không thích cậu, cậu chính là một người phụ nữ làm cho khẩu vị người ta đảo lộn.”
“Sài Thiếu Kiệt, cậu đi chết đi!”
Sài Thiếu Kiệt ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, Tiêu Thược Nhi ngồi ở hàng thứ ba từ trên đếm xuống, lúc này Tiêu Thược Nhi quá tức giận cũng chẳng quản trong lớp có giáo viên hay không, cô cũng chẳng để Tiêu Thỏ là giáo viên vào trong mắt, cô quơ lấy cuốn sách nằm trên bàn ném về phía Sài Thiếu Kiệt, ném xong của mình lại lấy của người khác ném, bởi vì nguyên nhân khoảng cách, nên cô cứ ném từ đầu cửa tới cuối cửa, có không ít những bạn học ngồi chính giữa bị “liên lụy”, lớp học cũng loạn thành một trận.
Mặc dù mọi người đều biết lòng của Nguyễn Trác Hàng đang đặt ở trên người nào, nhưng cũng chẳng có ai có gan dám nói như vậy với Tiêu Thược Nhi, những lời này đối với Tiêu Thược Nhi mà nói chính là đả kích từ hai phía.
Tiêu Thỏ đứng sững ở trong lớp học đang náo loạn, Lý Thác ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, vừa vặn sát bên cạnh của Sài Thiếu Kiệt, nhìn thấy Sài Thiếu Kiệt đang chặn mấy cuốn sách, nhịn không được tức giận cũng nói Sài Thiếu Kiệt vài câu, mà Sài Thiếu Kiệt cũng chẳng phải là người sẽ tiếp thu ý kiến của người khác, nên bên này cũng đang cãi nhau.
Bởi vì Kỷ Phù ngồi ở đằng trước Sài Thiếu Kiệt nên chịu tội, tính khí cũng bộc phát, cũng gia nhập chiến tranh, cầm sách ném về phía Tiêu Thược Nhi.
Sách cũng được ném một lúc, thì Tiêu Thỏ mới từ trong cơn hoảng hốt hoàn hồn lại, tâm hoảng ý loạn chạy ra khỏi phòng học, nghĩ đến còn một tiết nữa mới tan, liền chạy ngược trở lại dặn dò một câu, “Tiết sau tự học.”
Lớp nào cũng có một kiểu vậy thôi, không thể nào tự học được, có không ít học sinh khác vây xem lớp bọn họ đại chiến, rồi cười hi hi ha ha, cũng chẳng có ai chú ý tới Hiên Viên Lăng xoay người đi theo cô ra ngoài.
Tiêu Thỏ gấp gáp chạy về văn phòng hỏi trưởng ban, thì phát hiện Nguyễn Trác Hàng đã hoàn thành xong hết tất cả thủ tục tạm nghỉ rồi, hơn nữa tuần trước cũng đã nói với hiệu trưởng, sau này bọn họ mới biết được, Tiêu Thỏ hoảng sợ, liền bấm số điện thoại của Nguyễn Trác Hàng, lại phát hiện không thể nào thông được.
Ở đầu bên kia vẫn truyền tới giọng nói lạnh như băng của người phụ nữ.
Tiêu Thỏ xin phép nghỉ với trưởng ban rồi cầm lấy túi xách chạy ra khỏi trưởng, bắt taxi đi tới nhà của Nguyễn Trác Hàng.
Cô không biết Nguyễn Trác Hàng đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại không đi học nữa, có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi không, nếu trước khi đi chơi anh đã ra quyết định như vậy, tại sao trôi qua nhiều ngày như vậy mà anh chưa từng nói cho cô biết?
Chẳng lẽ anh cảm thấy không cần phải nói cho cô biết sao?
“Trác Hàng, Trác Hàng…”
Tiêu Thỏ đứng ở trước cửa nhà anh vỗ lên cổng, nhưng không có ai lên tiếng ở bên trong, cô không biết tại sao Nguyễn Trác Hàng phải tạm nghỉ học, nhưng bây giờ không thể nào liên lạc với anh, cô cảm thấy rất lo lắng, toàn thân cảm giác vô lực, đành phải ôm cây đợi thỏ ngồi ở chỗ này chờ anh.
Tiêu Thỏ nghĩ tới, anh chắc chắn sẽ về nhà!
Hiên Viên Lăng đi theo xe của Tiêu Thỏ tới chỗ này, đứng ở cách đó không xa nhìn thấy cô sốt ruột vỗ cổng nhà Nguyễn Trác Hàng, mặc dù anh không rõ tại sao Nguyễn Trác Hàng phải tạm nghỉ học, nhưng anh loáng thoáng cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không thì chẳng có lý do gì mà một học sinh cấp ba như Nguyễn Trác Hàng có thể bỏ bài vở như vậy.
Về phần đi theo Tiêu Thỏ, nói thật anh cũng chẳng biết tại sao, chỉ biết nhìn Tiêu Thỏ như vậy làm anh cảm thấy không yên lòng.
Thấy Tiêu Thỏ ngồi trước cổng, anh cũng có thể hiểu được cô muốn làm gì, nhìn xung quanh một lúc, rồi đi ra khỏi khu nhà, giờ cũng đã trưa rồi, chắc cô cũng nên ăn cái gì chứ!
Tiêu Thỏ bắt đầu hồi tưởng khoảng thời gian cô và Nguyễn Trác Hàng ở bên nhau, ngọt ngào, hạnh phúc, ngoại trừ ngọt ngào thì cũng chỉ có hạnh phúc mà thôi! Chính giữa đó cũng chỉ có một đoạn nhạc đêm mà thôi, có thể Nguyễn Trác Hàng không để tâm, nhưng cô thật sự rất nhớ anh.
Tiêu Thỏ cảm thấy mặc dù Nguyễn Trác Hàng nhỏ tuổi hơn cô, nhưng anh là một người đàn ông có năng lực tự chủ rất mạnh, nhưng giờ cô lại nhịn không được oán trách anh một chút, chuyện lớn như vậy sao lại không nói với cô một tiếng?
Cô cũng không phải loại người cái gì cũng không hiểu, có chuyện gì thì có thể nói ra mà, nếu như thật sự không phải tới bước cuối cùng tạm nghỉ học này, cô cũng không có trách anh, nhưng mà bây giờ toàn bộ người trên trái đất này đều biết rồi.