Trong phòng cấp cứu bác sĩ đang làm phẫu thuật cho Lý Nhã Tranh do bị đanh nhiều ngày rất mạnh không cho ăn cộng thêm khi nãy bị mấy tên kia đá và bụng rất nhiều kiến cô bị gãy xương, bên ngoài mọi người đều rất lo cho cô. Thẩm Thanh Thư dẫn bố mẹ Lý Nhã Tranh đến cũng đã kể cho họ về mọi việc, vừa đến thấy Trần Phong Thẩm Thanh Thư đã chạy lại đấm cho Trần Phong một cái rồi xách áo anh lên.
— Anh đã nói sẽ không để bạn tôi bị một vết thương sao bây giờ cậu lấy phải nằm trong kia!.- Thẩm Thanh Thư chỉ tay về phía phòng phẫu thuật.
Trần Phong không nói gì lại càng làm cho Thẩm Thanh Thư điên lên đang định đấm cho anh một cái nữa thì bị người của Trần Khải lôi ra.. Trần Phong không nói gì chỉ nhìn về phía hai người đằng sau Thẩm Thanh Thư là bố mẹ Lý Nhã Tranh, nhẹ nhàng xin lỗi.
— Con xin lỗi! Con thành thật xin lỗi bố mẹ!
— Bây giờ cậu nói xin lỗi làm gì? Cậu nghĩ những lời xin lỗi đó là giải quyết được sao? Trước kia cậu đã nói sao? Sẽ không để con tôi phải khóc và bị thương nhưng bây giờ…- Bà Lý vừa tức giận vừa thấy thương con gái mình mà bật khóc.
— Mẹ Tranh Tranh, bà không cần nói nhiều với cậu ta như vậy! Chờ con bé tỉnh và hồi phục thì lập tức ly hôn chúng ta dẫn con bé về.- Ông Lý nãy giờ chầm lặng bây giờ mới lên tiếng.
— Bố mẹ con xin lỗi, xin bố mẹ đừng bắt cô ấy ly hôn với con.- Trần Phong quỳ xuống xin lỗi bố mẹ cô.
Một người tài cao lạnh lùng như anh chưa bao giờ biết khóc hay quỳ xuống xin người khác nhưng giờ phải quỳ xuống xin được ở cạnh cô.
— Cậu đứng dậy đi chúng tôi không giám nhận cái quỳ gối của cậu! -Ông Lý nói
Trần Phong không đứng lên vẫn tiếp tục quỳ dưới chân của hai người.
— Ông bà thông gia xin bình tĩnh, thằng bé rất yêu con của ông bà mong ông bà đừng bắt thằng bé rời xa con bé. -Trần phu nhân được Trần Khải đỡ dậy.
— Bà thông gia chúng tôi tin tưởng cậu ta nên mới giao con gái cho cậu ta, chúng tôi luôn tưởng một gia đình danh giá và cao quý như vậy thì sẽ đối xử và bảo vệ tốt cho con gái tôi nhưng chúng tôi thật sự đã sai. Chúng tôi quyết định rồi sẽ đem con bé về, không thể để con bé chịu thêm những chuyện như vậy được nữa! -Ông Lý vẫn kiên quyết muốn dẫn Lý Nhã Tranh về.
— Bố mẹ…
Trần Phong đang định nói thêm thì phòng cấp cứu được mở ra bác sĩ bước ra mọi người đều chạy lại hỏi xem tình hình của Lý Nhã Tranh. Trần Phong thấy cửa phòng cấp cứu được mở ra liền đứng dậy chạy lại phải bác sĩ hỏi về cô.
— Bác sĩ vợ của tôi như thế nào rồi?
— Gia đình yên tâm bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch không còn vấn đề gì nữa bây giờ bệnh nhân đã được chuyển sang phòng hồi sức ở từng trên gia đình có thể vào thăm.- Bác sĩ nói xong liền rời đi.
Mọi người nghe cô qua con nguy kịch ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, Trần Phong liền chạy lên phòng hồi sức từng trên để được gặp cô.
Bây giờ cô đang trạng thái hôn mê vì đang còn thuốc gây mê, Trần Phong vào bên trong phòng liền ngồi xuống bên cạnh cô nắm lấy tay cô mà hôn, đôi mắt còn ngấn lệ rơi.
— Cảm ơn đã không bị gì! -Anh nói nhỏ rồi hôn tiếp vào tay cô.
Bố mẹ Lý Nhã Tranh bước vào thấy con gái mình toàn thân là vết thương mà thấy đau lòng, bà Lý không chịu được mà ngất đi. Ông Lý thăm con một lát rồi đau lòng mà rời đi, ông Lý sợ nếu nhìn nữa không chịu được mà ngất giống bà Lý.
Mọi người đều về hết, Trần phu nhân phải về phòng bệnh. Trong phòng hồi sức bây giờ chỉ còn mình Trần Phong ở bên cạnh cô, anh nhìn cô không rời mắt sợ rời mắt đi cô sẽ biến mất một lần nữa. Anh cũng không ăn gì mà ngồi chờ bên giường bệnh của cô cả một buổi tối.
Sáng hôm sau Trần Phong giật mình tỉnh dậy bên giường bệnh của cô, anh ngước mắt nhìn thì thấy cô đã tỉnh anh vui mừng ôm lấy cô còn hôn lên trán cô một cái.
— May quá em đã tỉnh rồi, em làm anh sợ lắm biết không? -Anh vui mừng không nói lên lời.
Nhưng Lý Nhã Tranh nhìn anh vẻ mặt vô cảm khó hiểu, cô nói ra một câu làm cho anh chết đứng trước câu nói của cô.
— Cho hỏi anh là ai vậy! Tại sao lại hôn tôi!
Anh ngơ ngác ra rồi đưa tay lên trán của cô vì anh tưởng cô đang nói đùa anh.
— Em đang chọc anh đúng không? Anh không thích chọc đâu em biết mà!
Trần Phong nắm lấy tay cô rờ lên mặt mình, Lý Nhã Tranh vẫn để cho anh nắm tay nhưng khuôn mặt của cô lại hiện lên vẻ mặt sợ hãi anh nhưng anh lại không nhận ra điều đó.
Lý Nhã Tranh nhìn Trần Phong không hiểu anh đang nói gì bỗng cánh cửa phòng được mở ra mọi người bước vào, nhìn thấy cô tỉnh Thẩm Thanh Thư một lần nữa chạy đến ôm cô, lần này vẻ mặt của cô rất vui còn ôm lại Thẩm Thanh Thư nhẹ nhàng.
[ Nói nhỏ…]
Không hiểu sao tôi viết chương này lại có chút đau trong lòng, đau nhất là khi Lý Nhã Tranh tỉnh dậy nói một câu làm cho tôi phải đau lòng!
Tiếp tục bình luận đi chương sau chắc chắn sẽ rất hay đó ( tui ko cho Lý Nhã Tranh và Trần Phong xa nhau đâu nhưng cũng sẽ gần giống là xa nhau vì tui sẽ không thể kịp quay xe, bước đi hôm qua tôi đã sai)