Editor: SusanTrong nháy mắt, có vô số ý tưởng dở hơi chợt lóe lên trong đầu Trần Tiểu An, cậu đang lo không biết nên giải thích như thế nào mới ổn thì chuông cửa vang. Tuy không biết là ai lại ấn chuông cửa vào lúc này, nhưng không thể không nói người này tới thật đúng lúc, cứu mèo một mạng. Trần Tiểu An vọt tới cửa: “Em đi mở cửa.”
Quả nhiên lực chú ý của Dư Hoán chuyển từ lông mèo trắng sang chỗ khác: “Cậu không nhìn trước xem là ai mà đã mở cửa rồi sao, làm vậy rất nguy hiểm…”
Dù sao Trần Tiểu An cũng khuyết thiếu kinh nghiệm sống, có người nhấn chuông thì cậu liền mở cửa, sau khi đè tay nắm cửa xuống cậu mới cảm thấy đúng như lời Dư Hoán nói… Nhưng bất kể là người nào thì cũng đánh không lại cậu.
“Yô, Tiểu An!” Đứng ngoài cửa là Quý Nhất Nhiên, hắn ôm Y Xuy theo, trên người Y Xuy còn mặc một cái đầm công chúa bạch tuyết ngô không ra ngô mà khoai cũng không ra khoai.
Trần Tiểu An có chút bối rối: “Sao anh lại tới đây?”
“Vừa nghe nói Dư Hoán muốn nấu cơm nên tôi liền cấp tốc chạy đến.” Quý Nhất Nhiên nói xong thì cúi người xuống, Y Xuy giẫy ra khỏi lồng ngực Quý Nhất Nhiên rồi chạy đến bên chân Trần Tiểu An, “Tám trăm năm rồi tôi chưa được ăn cơm Dư Hoán nấu.”
Dư Hoán: “Anh thật là dư thừa.”
Quý Nhất Nhiên: “Gì vậy trời, thêm một người nếm thử tay nghề của cậu rồi lại còn khen ngợi cậu nữa, bộ không tốt hả?”
Dư Hoán liếc Quý Nhất Nhiên một cái: “Không cần… Lại đây giúp em lặt rau đi.”
Y Xuy la hét với Trần Tiểu An: “Mau giúp tôi cởi cái váy này ra đi, khó chịu lắm luôn, Quý Nhất Nhiên không hiểu tôi nói gì nên ảnh bắt tôi mặc cái thứ này ra ngoài á á á… Ủa, sao lại có con mèo đen?”
“Hoán Gia nấu ăn rất ngon”, Trần Tiểu An phụ họa theo. Sau đó cậu buông mèo đen ra rồi ngồi xổm xuống cởi cái váy nhỏ ra cho Y Xuy, “Cô Y Xuy không thích mặc váy, lần sau đừng mặc cho cổ nữa.”
Dư Hoán nhìn chằm chằm động tác của Trần Tiểu An, anh híp mắt: “Cậu đã từng ăn đồ tôi nấu rồi ư, sao lại biết nó ngon?”
Trần Tiểu An ngẩn người một lát, quả thật là như có gai đâm sau lưng, cậu quay đầu lại nở một nụ cười gượng: “Ý em là nhất định ăn rất ngon, ha ha ha.”
“Cậu rất được mèo chào đón đó.” Dư Hoán không vướng mắc vấn đề này nữa, anh nhảy qua chủ đề mới. Tuy nói mỗi còn mèo đều có tính cách riêng, nhưng phần lớn mèo không thân thiết với người là sự thật, nhưng mà hai con mèo này đều dính chặt không muốn rời Trần Tiểu An. Dư Hoán lại nói, “Mèo nhà tôi có thể cũng sẽ rất thích cậu.”
Trần Tiểu An cười khổ: “Chắc… chắc vậy.”
Quý Nhất Nhiên cũng nhìn thấy mèo đen, hắn kinh ngạc nói: “Mèo cậu nuôi ư?” Vừa nói xong liền muốn sờ nó, lần này mèo đen không cào người, nhưng nó cho Quý Nhất Nhiên một bóng lưng cao quý lãnh diễm.
Quý Nhất Nhiên hỏi tiếp: “Đặt tên chưa?”
“Chưa nữa.”
“Nếu chưa thì để tôi đặt cho”, hai mắt Quý Nhất Nhiên tỏa sáng, “Lúc trước tôi luôn nghĩ nếu tôi có một con mèo đen thì sẽ đặt tên cho nó là Lưu Ly.”
Trần Tiểu An khó hiểu nói: “Có điển tích gì không?”
“Chú Quý của cậu là một tên trạch nam, lúc trước anh ấy xem phim hoạt hình, trong đó có một cô gái tên là Mèo Đen, tên thật là Lưu Ly.” Dư Hoán huơ huơ cái túi to trên tay, “Đừng có đứng trơ ra ở cửa nữa, mau tới đây giúp em một tay.”
“Trạch nam cái gì chứ? Nói khó nghe quá đi.”
Bị đặt tên là Lưu Ly, quân ác vương mèo đen gào thét: “Ông đây là giống đực, đừng có mà đặt cái tên kiểu này cho ông ——”
Y Xuy cười khúc khích: “Ông triệt sản rồi.”
Thế là Lưu Ly rượt đánh Y Xuy, rượt từ huyền quan đến phòng khách, hình thể của nhóc to hơn Y Xuy nên đè Y Xuy xuống một cách dễ dàng, nhưng nhóc cũng không thật sự hành hung em ấy, chỉ là dùng đệm thịt vỗ vài cái lên mặt Y Xuy. Đánh qua đánh lại rồi hai mèo lại bắt đầu liếm lông cho nhau.
Trần Tiểu An đứng lên: “Em cũng tới giúp một tay.”
Dư Hoán vẫn nói lại câu vừa nãy: “Không cần, cậu tự chơi với mèo một lát đi.”
“Được rồi.” Trần Tiểu An nhìn hai con mèo ầm ĩ trong phòng khách, trong lòng cũng ngứa ngáy, thật muốn biến trở về nguyên hình nhập cuộc với bọn họ!
Quý Nhất Nhiên nhận lấy nguyên liệu nấu ăn trên tay Dư Hoán rồi đi vào phòng bếp, tiện đường trợn trắng mắt với Dư Hoán: “Đồ chó tiêu chuẩn kép.”
Vào phòng bếp Quý Nhất Nhiên vừa giúp Dư Hoán rửa sạch nguyên liệu, vừa nhắc tới một chuyện: “Hồi chiều có phóng viên giải trí liên hệ với anh nói rằng một trường cấp 2 ở thành phố kế bên xảy ra chuyện, có liên quan tới cậu. Có một fan hâm mộ bởi vì quá thích cậu nhưng lại không mua được vé buổi công chiếu đầu tiên phim điện ảnh mới ra của cậu, cho nên mới chạy lên sân thượng.”
Dư Hoán nhíu mày: “Quá cực đoan rồi… Đứa nhỏ đó không xảy ra chuyện gì chứ?”
Quý Nhất Nhiên nói: “Không có, được bảo vệ đưa xuống. Vốn dĩ là phóng viên đó muốn đăng tin, nhưng anh bỏ ra chút tiền đuổi đi. Tuy việc này cũng không thể xem là lỗi của cậu, nhưng để lộ ra ngoài thì vẫn có ảnh hưởng không tốt.”
Dư Hoán bóc chỉ tôm, lại thở dài: “Do em không chỉ dẫn fan đàng hoàng.”
“Fan nhiều như vậy cậu cũng đâu có cách nào quản hết từng người được, anh cũng chỉ muốn nói với cậu một tiếng.”
“Ừm.”
Mặc dù Dư Hoán bảo Trần Tiểu An ở bên ngoài ngồi chờ ăn cơm là được, nhưng Trần Tiểu An vẫn giúp đỡ sắp xếp bát đũa. Đồ ăn đã được dọn lên bàn, vừa ăn miếng đầu tiên, hai mắt Trần Tiểu An lóa thành hình ngôi sao [1]. Hai bé mèo cũng rất vinh hạnh chiếm được thêm một bữa cơm.
[1]
Quý Nhất Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Trần Tiểu An lại bắt đầu lảm nhảm: “Ngon đúng không, Hoán Gia của cậu là một đầu bếp chuyên nghiệp đó.”
“Nghiệp dư thôi”, Dư Hoán gắp mấy con tôm bự vào bát Trần Tiểu An, anh giải thích: “Trước kia bà nội của tôi mở tiệm cơm, tôi tan học về thì giúp đỡ bà.”
Trần Tiểu An là một fanboy nửa thật nửa giả, đối với một vài chuyện Dư Hoán đã trải qua, cậu tương đối hiểu rõ. Cậu biết trước kia Dư Hoán và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, lúc anh học lên trung học phổ thông thì bà nội qua đời. Sau đó vào mùa hè năm cấp 3, lúc Dư Hoán làm diễn viên quần chúng part-time thì được phát hiện bởi Quý Nhất Nhiên – người vừa mới làm quản lý nghệ sĩ chưa được bao lâu.
Lúc này Trần Tiểu An không biết phải nói cái gì mới ổn, đành phải ngốc nghếch khen. Cậu còn chưa sử dụng hết toàn bộ những câu rắm cầu vồng mà Y Xuy đã dạy. Vậy mà hiện tại cậu lại có thể học một biết mười: “Bởi vì Hoán Gia là thần tiên trên trời, dù chỉ tùy tiện hạ phàm nấu ăn một bữa thì cũng chẳng khác gì mỹ thực quý hiếm chốn bồng lai…..”
Dư Hoán cảm thấy rất buồn cười: “Sao cậu luôn nói mấy câu kỳ kỳ quái quái vậy?”
Trần Tiểu An có hơi đỏ mặt: “Anh không thích sao?” Trước kia lúc cậu mới dùng hình người gặp Dư Hoán, do hít quá nhiều linh khí trong một lúc nên luôn khiến cho bản thân mặt đỏ tai hồng. Bây giờ cậu đã có thể thành thạo khống chế bản thân, vì vậy cậu đỏ mặt thật ra là do có hơi thẹn thùng.
“Thích.” Dư Hoán lại gắp đồ ăn cho Trần Tiểu An, bát của Trần Tiểu An đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Quý Nhất Nhiên còn đang cười hô hố thì đột nhiên điện thoại reo, hắn đứng dậy đi ra ban công nghe điện thoại, khi quay lại thì khuôn mặt đã biến thành một màu u ám.
Dư Hoán hỏi hắn bị sao vậy, Quý Nhất Nhiên nói: “Vừa nãy mới nói với cậu cái trường cấp 2 đó, không biết chuyện gì xảy ra mà có tới 5 6 đứa học sinh chạy lên sân thượng, tụi nó đều nói là fan của cậu… Cha mẹ thầy cô đứng bên dưới khuyên mãi không được, trong đó hình như có một đứa cầm dao, còn đâm một bảo vệ bị thương nữa. Hiện tại cũng không biết sao mà trường học lại tìm được thông tin liên hệ của anh, họ hỏi cậu có thể qua đó trấn an học sinh được không.”
“Quá vô lý rồi”, Dư Hoán đặt đũa xuống, theo như lời Quý Nhất Nhiên nói thì xem ra mọi chuyện đều giống như trên báo The Onion [2]. Mặc dù gần đây vòng fan của anh trẻ hóa rõ rệt, nhưng cũng không thể đánh đồng nhỏ tuổi là không có não. Một học sinh làm ra chuyện cực đoan thì còn có thể hiểu được, chứ 5 6 học sinh đồng thời làm như vậy thì thật là vớ vẩn. Huống chi cho dù thật sự xảy ra chuyện thì giải pháp mà nhà trường đưa ra cũng quá khiến người ta khó hiểu, “Gặp phải loại chuyện này lại không báo cảnh sát mà lại tìm em trước?”
[2]
Nguyên văn là 洋葱新闻 (The Onion News) là một tờ báo trào phúng của Mỹ thường viết những bài báo mang tính châm biếm, trào phúng, tường thuật các tin tức quốc tế, quốc gia và địa phương xuất bản trên báo khổ nhỏ và trên mạng. (Nguồn: wikipedia).
“Họ nói là báo cảnh sát rồi…”
Trần Tiểu An nghe xong lời Quý Nhất Nhiên nói lại cảm giác trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, đột nhiên cậu đứng bật dậy: “Đi, qua đó ngay lập tức.”