Một góc phía Bắc của thành phố, trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, Văn Bạc Thiên đang đánh bài với người khác. Vài thủ hạ tiến đến rỉ tai điều gì đó với hắn, cặp mày của Văn Bạc Thiên nhíu lại: “Gọi tới đây.”
Thoắt chốc, Sài Long bước vào. Anh ta mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, đầu vẫn đang còn rỉ máu, chỉ dùng băng quấn qua loa. Xương sườn và xương tay của anh ta đều bị gãy ở mức độ nặng nhẹ khác nhau, hơi thở không đều, đi cà nhắc.
Văn Bạc Thiên đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, chậm rãi hỏi: “Thế này là thế nào? Không phải đã nói không được thua à?”
Sài Long khẽ đáp: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Văn Bạc Thiên híp mắt, “Xin lỗi là xong hả?”
Một tên đàn em mang đến chiếc áo đồng phục học sinh, Văn Bạc Thiên cầm lên nhìn, vứt vào mặt Sài Long.
“Đ.m. mày là tay đấm bốc chuyên nghiệp mà bị thua một đứa học sinh cấp 3?!”
Âm thanh của hắn vang vọng trong khu vực hồ bơi dưới tầng hầm rộng và trống vắng.
Văn Bạc Thiên còn rất trẻ, trước đây hắn đã có một khuôn mặt nhan sắc khá, hiện giờ càng đẹp một cách tinh xảo, không tìm ra được bất cứ khuyết điểm nào. Hắn vừa bơi xong, mặc một chiếc quần bơi, bên ngoài khoác một chiếc áo ngủ màu đen có thêu hoa văn chìm bằng chỉ đỏ, phối với nước da trắng ngần dị thường của hắn, toàn thân toát lên một vẻ quý phái bệnh hoạn. Chỉ đáng tiếc là, cho dù bên ngoài có hoàn mỹ cách mấy đi nữa cũng không che giấu được thần sắc âm độc méo mó của hắn.
Hắn ngoái đầu, nói một cách thản nhiên với tay đàn em: “Ngừng thuốc của má nó cho tao.”
Sài Long nghe vậy lo lắng ngẩng ngay đầu: “Đừng!” Anh ta tiến lên nửa bước, “Cầu xin ngài, xin cho tôi thêm một cơ hội nữa, lần này đối thủ thật sự……quá bất ngờ, tôi chưa chuẩn bị tốt.”
“Mày đừng nói với tao những chuyện vô dụng này.” Văn Bạc Thiên chống hông, đứng trước mặt Sài Long. “Mày là để làm nóng sân khấu, hiểu không?”
Tên đàn em bưng đến một ly thức uống màu đỏ, Văn Bạc Thiên uống cạn trong một hơi, mặt không mang biểu cảm, nói: “Trước khi quán của ông chính thức khai trương, mày phải không ngừng kiếm chuyện với đôi cẩu nam nữ đó. Dưới điều kiện này thì tao mới miễn phí tiền chữa bệnh cho má mày.” Hắn mở hai tay, “Mày là khai vị, bây giờ hỏng rồi, tự mày nói xem phải nên làm thế nào?”
Sài Long vẫn cứ câu cũ: “Xin ngài cho tôi thêm một cơ hội……”
Văn Bạc Thiên: “Mày đã tắc trách như thế này rồi, còn muốn cơ hội gì nữa?”
Sài Long cúi đầu, cơ bắp khắp người đều gồng lên căng cứng, giọng nói thì thào: “Chỉ cần ngài đừng ngừng thuốc của má tôi, cái gì tôi cũng làm.”
Văn Bạc Thiên khoanh tay đi hai vòng, híp mắt suy tư một hồi, mãi lâu sau hơi hơi hất hàm.
Kiều Dĩ Sa mơ một giấc mơ về quá khứ.
Những giấc mơ như thế này cô đã mơ thấy vô số lần, nội dung đa phần giống nhau. Nửa khúc đầu của giấc mơ thường là không đẹp: bạo lực, máu me, khiếp sợ, và hiếp bách…… Nhưng khúc sau sẽ luôn luôn có một bước ngoặt, bầu trời đêm trăng sáng lên những đốm sao, rồi ngay sau đó, đất trời hoan ca, lá hoa đua nở. Cô vô cùng quen thuộc với giấc mơ này, quen thuộc như đi ăn buffet, đã có thể tự thêm chi tiết. Lần này cô vẫn chờ bước ngoặt như thường lệ, nhưng đang lúc sự mong chờ háo hức của cô dâng cao nhất, điện thoại đổ chuông.
Cô ngắt máy, không mở mắt, mong sao có thể mơ tiếp. Một giây sau đó, điện thoại vẫn tiếp tục gọi tới. Kiều Dĩ Sa hé mắt một tí xíu, đặt di động đến bên tai, âm thanh của đối phương rất trầm, tạo nên một sự tương phản rất rõ rệt với ánh nắng dịu dàng ngoài cửa sổ.
“Định ăn quịt?”
Cô vẫn chưa tỉnh hẳn mộng, không nói gì.
Hồng Hựu Sâm: “Đừng giả chết.”
Kiều Dĩ Sa miễn cưỡng lật người, nằm ngửa trên giường, hơi bị huyết áp thấp. Cô dùng tay ấn lên trán, thì thào: “Chúng ta đi đâu?”
Cuối cùng bọn họ hẹn nhau trong một gian phòng tự học ở thư viện thành phố. Sớm tinh mơ chẳng được mấy mống người, yên tĩnh như cái nghĩa địa. Kiều Dĩ Sa bị thiếu ngủ nghiêm trọng, gặp môi trường này cơn buồn ngủ càng nhân lên gấp bội, cơ thể nặng nề như tấm chăn bông bị nhúng nước.
Hồng Hựu Sâm: “Cô có nghe tôi nói gì không?”
Kiều Dĩ Sa: “Nghe rồi……”
Hồng Hựu Sâm im lặng một chút, nói: “Lúc tôi giúp cô đâu có như thế này phải không….”
Kiều Dĩ Sa ráng chống mắt cho mở ra, lườm cậu: “Cũng đâu đó đấy thôi……”
Hồng Hựu Sâm lạnh lùng: “Chí ít tôi mở mắt.”
Cũng đúng.
Kiều Dĩ Sa giụi giụi mắt, ngồi thẳng người lên, mở mắt ra, Hồng Hựu Sâm đưa tai nghe tới. Bàn bằng gỗ mộc toả mùi hương mê ly, lại thêm một toa thuốc ngủ hữu hiệu nữa. Cà phê mua sẵn trước đó đã bị uống sạch, chẳng có chút hiệu quả giúp tỉnh táo gì cả, Kiều Dĩ Sa đổ tất cả mọi cục đá còn sót lại vào trong mồm, nhai rồm rộp rồm rộp. Hồng Hựu Sâm ngồi ở ghế kế bên không nói không rằng nhìn cô.
Đấy là một cuộc gọi điện thoại, một người nữ hỏi một người nam về những vấn đề pháp lý. Từ giọng nói có thể nghiệm ra được cha của Hồng Hựu Sâm độ 50 tuổi, tính cách nghiêm khắc và cứng nhắc. Kiều Dĩ Sa gỡ tai nghe ra.
“Cha cậu là luật sư?”
“Ừ.”
Kiều Dĩ Sa vừa đặt di động lên bàn, thì có cuộc gọi tới. Cô nhìn số điện thoại trên màn hình, ánh mắt mang ý dò hỏi, cậu đáp: “Chủ nhiệm lớp tôi.”
Kiều Dĩ Sa máy móc lấy từ trong túi xách ra một chai thuốc đã pha sẵn, uống cạn sạch, im lặng 2 giây, hắng giọng. Mắt và lông mày của Hồng Hựu Sâm hơi rục rịch, rõ ràng hơi bị kinh ngạc bởi tiếng ho húng hắng của cha mình.
Kiều Dĩ Sa bắt điện thoại, mở loa ngoài.
Thầy chủ nhiệm hỏi: “Chào ông, xin hỏi đây có phải là cha của Hồng Hựu Sâm không?”
Kiều Dĩ Sa đáp: “Phải, xin thầy cứ nói.”
Thầy chủ nhiệm của Hồng Hựu Sâm là một ông thầy hơn 50 tuổi, khó tính, thận trọng và nghiêm, rề rà giảng giải một hồi về mức quan trọng của nửa năm cuối cấp 3, là thời kỳ chạy nước rút cuối cùng. Ông ấy rất có tâm, gần như đưa ra bình luận cho tất cả mọi môn học của Hồng Hựu Sâm, dông dài đến độ mí mắt Kiều Dĩ Sa lại sụp xuống.
Hồng Hựu Sâm đá cô một cái, cô giật bắn mình bật dậy.
“…….Với cả thành tích của trò Sâm trong bài thi kiểm tra giữa tháng lần này không được lý tưởng cho lắm.”
Kỳ Dĩ Sa nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ rầy nó, xin các thầy cô tiếp tục giám sát.”
Thầy chủ nhiệm nói: “Thằng bé này hơi hướng nội thái quá, làm gì cũng không thấy hăng hái. Học tập thôi thì không nói, vừa mới đây ghi danh cho nó đấu bóng rổ, cũng không chịu chơi cho đàng hoàng, tôi nhìn banh của nó tôi biết mà, toàn ném bừa thôi!”
Kiều Dĩ Sa liếc xéo, Hồng Hựu Sâm đang lẳng lặng tựa lưng ra lưng ghế. Cô bụng bảo dạ, cái này cũng không dùng định nghĩa “hướng nội” truyền thống để giải thích được đâu……
“À, cuối cùng còn một vấn đề nữa……” Thầy chủ nhiệm ngập ngừng.
Kiều Dĩ Sa: “Xin thầy cứ nói.”
Thầy chủ nhiệm thở dài một tiếng: “Hồng Hựu Sâm á, đúng là tướng mạo khá nổi trội.”
Nói xong cả ba nhân vật đều hơi sững người.
Kiều Dĩ Sa liếc Hồng Hựu Sâm một cái, nhếch mép, hỏi một cách xấu tính: “Nó yêu sớm hả thầy?”
Hồng Hựu Sâm lẳng lặng nhìn cô.
Thầy chủ nhiệm: “Cái đó thì không có, về mặt này thì nhà trường canh rất kỹ, tuyệt đối cấm tiệt yêu sớm! Có điều……. có đôi lúc trò Sâm không có ý đó, nhưng, phải nói thế nào nhỉ…….” Rõ ràng thầy chủ nhiệm không giỏi nói chuyện với người khác về những vấn đề liên quan đến tình cảm, nói vài câu mà lắp ba lắp bắp. “Bông hoa này đã nở rộ, ong bướm tự động kéo tới, trò Sâm vẫn nên lưu ý điểm này hơn một chút.”
Bốn bề im phăng phắc.
Kiều Dĩ Sa: “Ý của thầy là, nó trêu ong ghẹo bướm?”
Thầy chủ nhiệm: “Lời đó thì hơi khó nghe rồi, không nghiêm trọng như vậy. Hồng Hựu Sâm là một đứa bé ngoan, tuy nền tảng học tập trước khi chuyển trường không được tốt lắm, nhưng các thầy cô đều biết trò ấy rất cố gắng. Hiện giờ đã đến giai đoạn cuối ở cấp 3, học tập là quan trọng trên hết! Giữa phụ huynh và giáo viên nhất định cần phải cùng nhau phối hợp, tranh thủ để cho trò ấy đậu vào một trường đại học tốt!”
Kiều Dĩ Sa: “Nhất định phối hợp!”
Thầy chủ nhiệm lại nói thêm một hồi về chuyện học hành, hai bên khách sáo với nhau, rồi cúp máy.
Kiều Dĩ Sa quay đầu qua: “Nghe chưa? Con trai?”
Cậu nhìn cô: “Cô gọi lần nữa coi.”
Kiều Dĩ Sa liếm liếm môi: “Tôi hỏi này, tại sao cậu không chơi bóng rổ trong cuộc đấu cho đàng hoàng?”
“Không chơi được.” Cậu đáp, “Tôi hơi mạnh tay một chút là cái rổ bóng rớt mất.”
“Thế thì thôi vậy.” Kiều Dĩ Sa đứng lên, nhặt ly cà phê đã uống hết, gõ gõ xuống bàn. “Lo học cho đàng hoàng, đừng trêu hoa ghẹo cỏ nữa nhá.” Cô vứt ly cà phê vào trong thùng rác, đi ra khỏi phòng.
Hồng Hựu Sâm khoác cặp trên một vai, không nói gì, bước theo sau.
Hai người ra khỏi thư viện, Kiều Dĩ Sa bị ánh nắng bên ngoài làm cho loá mắt, vừa quay đầu thì thấy ngay người bên cạnh. Hôm nay Hồng Hựu Sâm không mặc đồng phục, bên ngoài chiếc áo thun là đồ thể thao màu đen, cho dù đang trong tư thế thoải mái, cũng không che giấu được dáng cao ráo đầy sức sống, về mặt này thật sự rất thu hút sự chú ý. Tố chất ngoại hình của người sói mà đặt giữa đám học sinh cấp 3 đúng là hơi sai.
Kiều Dĩ Sa không khỏi lặp lại lời của thầy chủ nhiệm.
“Nói đúng đấy chứ, hoa nở rộ thì ong bướm tự động tìm đến, chẳng trách được ai.”
Cậu cau mày nhìn qua, gặp ngay mặt cô. Do đồng hồ sinh học bị đảo ngược hoàn toàn, Kiều Dĩ Sa rất ít khi trông thấy mặt trời, nước da của cô trắng xanh, tạo cảm giác trong suốt, như trụ băng đọng trên khung cửa sổ vào mùa đông. Không biết có phải do không ngủ đủ hay không, lúc này đây trông cô hơi mơ màng.
“Ý cô là sao?” Hồng Hựu Sâm trầm giọng hỏi.
Con người là một loài động vật rất dễ bị hoàn cảnh chi phối, dị nhân cũng thế……. Nghe một khúc nhạc u buồn thì sẽ khó tránh khỏi đau lòng, trông thấy cảnh sắc đẹp đẽ thì tự nhiên vui vẻ, được ánh nắng dịu dàng chiếu lên, thì sẽ không khỏi nghĩ đến những đề tài êm ái nhẹ nhàng. Chuyện hẹn đấu tay đôi kia đã xong xuôi, tâm trạng của Kiều Dĩ Sa nhẹ nhõm, không kiệm lời tán thưởng.
“Khen cậu đẹp trai ấy mà.”
Ánh nhìn của cô cố ý vô tình quét qua cơ thể của cậu, cuối cùng cười một tiếng khó nắm được ý nghĩa, đầu ngón tay nhỏ mảnh mai búng búng nơi ngực cậu, phủi đi hạt bụi vốn không có ở đó, khẽ nói: “Tôi là người có quyền phát ngôn nhất.”
Bên ngoài thư viện có một quảng trường nho nhỏ, ở giữa có một bức tượng điêu khắc, là một bức tượng mang vóc dáng hiếm hoi của Cupid lúc đã thành niên. Chàng sải cánh, tư thái rất đẹp đẽ, giương cung giữa một vùng ánh sáng. Xung quanh bức tượng là đám đông đang thong thả thảnh thơi, trời xanh đến lạ thường, nhân viên đang đứng giữa đám đông cho bồ câu ăn, bọn trẻ không nghe lời chạy tới chạy lui.
Đã rất lâu rồi Kiều Dĩ Sa chưa thấy mặt trời vào lúc mười giờ sáng, cảnh này khiến cô có phần ngẩn ngơ. Nắng chiếu trên mặt cô, khiến vài đốm tàn nhang rất nhạt bên khoé mắt của cô trông rõ hơn một chút, vị trí vừa đẹp, trông như đặc biệt nằm nơi đó để tô điểm cho gương mặt.
Hồng Hựu Sâm khẽ hỏi: “Cô kêu quạ tới à?”
Kiều Dĩ Sa “ừ” một tiếng.
Hồng Hựu Sâm nói: “Tôi không cần.”
Kiều Dĩ Sa: “Bọn chúng mà đã lấy đồng phục của cậu đi, thì rất có khả năng sẽ tới tìm cậu.”
Hồng Hựu Sâm: “Không sao.”
Kiều Dĩ Sa nhún vai, nói: “Nửa tháng thôi, tôi sẽ kêu chúng nó canh quanh trường, không làm phiền đến cậu đâu.”
Lại im lặng một lúc, Hồng Hựu Sâm hỏi: “Tại sao người đó tới kiếm chuyện với bọn cô, đã tra rõ chưa?”
Kiều Dĩ Sa ngáp một cái: “Vẫn chưa được, bọn chúng trốn giỏi lắm.”
Nhắc đến đề tài này, ánh mắt của Kiều Dĩ Sa tối đi. Những “sứ giả” mà cô phái đi theo dõi, đều quay trở về giữa đường; nếu như không phải lạc mất mục tiêu thì tức là chứng minh bọn kia đã đi vào những nơi mà có gì đó sứ giả của cô không thích.
Hồng Hựu Sâm: “Bọn cô có kẻ thù không?”
Kiều Dĩ Sa: “Kẻ thù của chúng tôi thì đủ để thuê đứt một cái câu lạc bộ ấy chứ.” Cô hít sâu một hơi, rồi lại than một cách bất lực, “Chịu thôi, hồi xưa làm quá nhiều chuyện thất đ—-à nhầm, là hồi xưa cạnh tranh quá dữ dội.”
Hồng Hựu Sâm: “…….”
Kiều Dĩ Sa quay đầu mỉm cười dịu dàng với cậu một cái.
Hồng Hựu Sâm không nói gì nữa.
Hai người đứng một chốc, Kiều Dĩ Sa nói: “Không còn sớm nữa, tôi phải về ngủ bù đây.”
Đợi một chút, không thấy cậu trả lời, Kiều Dĩ Sa chìa tay ra với cậu.
“Coi như chúng ta……hợp tác vui vẻ?”
Cậu rũ mắt nhìn bàn tay mảnh mai của cô, một giây sau cùng bắt tay.
Kiều Dĩ Sa hơi nhướn mày. Tuy cậu mang đến cho người ta một ấn tượng lạnh lẽo, điều bất ngờ là, tay của cậu rất rất rất ấm.