Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 15



Chớp mắt mấy cái, James cảm động, đã nhiều năm như vậy đây là lần thứ nhất cậu nhìn thấy giáo sư dùng hình tượng này xuất hiện, quá cảm động rồi, cậu mang cameras ghi lại hình ảnh này.

Snape hiện tại thầm nghĩ nhanh tìm một cái lỗ để chui vào, mái tóc được bị tu bổ lại, sợi tóc sạch sẽ xoã tung xuống, tóc Snape tương đối dày, chất tóc cũng không tồi, vừa đen vừa sáng, thợ cắt tóc ở bên cạnh cảm khái, tóc tốt như vậy vì sao không thích gội?

“Như vậy không phải tốt hơn nhiều sao!” James kéo tay Snape mỹ mãn đánh giá, đôi mắt đen phối hợp mái tóc đen, mặt hơi tái nhợt, bờ môi hơi mỏng, ngoại trừ mũi hơi bị lớn James thật sự không tìm ra tật xấu khác, hơn nữa ai nói mũi to không tốt a, cậu cảm thấy không tồi. Không rõ vì sao những người kia cảm thấy giáo sư khó coi mà sao cậu lại thấy đẹp trai như vậy.

“Ta đã mất mặt đủ rồi, James, ngươi tốt nhất chuẩn bị quan tài đi.” Snape thấp giọng cảnh cáo, người xung quanh đều đang nhìn cậu, không chịu được nữa.

“Đẹp mắt như vậy, chúng ta còn cần đi đổi y phục.” James cầm tay Snape đi vào tiệm quần áo đối diện.

“James Potter!” Snape tức giận, nhưng là trước nhiều Muggle như vậy và không thể dùng pháp thuật ngoài trường, thể trạng lại không địch được James, chỉ có thể bị kéo vào.

James chọn trái chọn phải, một bộ rồi một bộ muốn Snape thay. Áo lông karo đen trắng không tay phối hợp sơ mi đen, quần thường màu đen. James thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, thoát thai hoán cốt a! Như vậy đích Snape ai dám nói khó coi, hắn cùng người nọ đi dốc sức liều mạng! (thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt)

“James ngươi chơi đủ chưa!” Đây là lần đầu Snape mặc y phục… ‘Mốt’ như vậy, y phục của cậu phần lớn là quần áo cũ của cha mẹ.

“Cậu thử nhìn vào gương xem!” James đứng sau lưng Snape bắt buộc Snape ngẩng đầu, nhìn mình trong gương.

Vẫn là khuôn mặt đó nhưng quả nhiên người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào mạ vàng, ăn mặc như vậy lại vẫn có vài phần khí chất. Snape là người thích hợp màu đen, tóc lưu loát, y phục cũng sạch sẽ thì giống như là một người khác. James cao hơn Snape một chút, cậu đứng sau lưng Snape, tay khoác lên trên vai Snape, hai người đứng chung một chỗ, ánh mắt trong gương giao nhau, có cảm giác hài hòa kỳ diệu.

“Khụ.” Snape xấu hổ ho khan một tiếng, kỳ thật, rất dễ nhìn… Snape cũng không phải không có thẩm mỹ, chỉ là cậu vẫn không coi trọng bề ngoài, chưa bao giờ để ý vẻ ngoài của mình.

“Ngươi chơi đủ chưa, nên đi ăn cơm a.” Snape đã đói đến mức ngực dán lưng rồi.

“Ừm.” James gật gật đầu mang theo một đống túi mua sắm lớn thỏa mãn kéo Snape đi ra.

Snape mặc như vậy tinh thần lên không ít, hơn nữa khí chất có vẻ hơi âm trầm trên người, không cười, vậy mà đứng trong đám người đặc biệt chói mắt. Đứng chung cùng James, hai người lại bị mọi người chú mục.

“Cậu ăn McDonald chưa?” James thấy một cửa hàng McDonald ở góc đường đột nhiên hỏi, lúc này McDonald ở Anh quốc cũng không nhiều, chỉ có mấy cửa hàng.

“Cái gì?” Snape nghi hoặc nhìn thoáng qua James.

“McDonald.” James chỉ chỉ cái biển hồng hồng vàng hoàng, Snape ghét nhất là màu sắc sặc sỡ tiên diễm, thấy cửa hàng nhi đồng liên tiếp ra vào, Snape nhíu mày.

“Cái gì đó?”

James biểu tình vẻ mặt quả là thế, Snape chưa từng có ăn bên ngoài, sinh hoạt đơn điệu giống như sinh hoạt ở kì Jurassic.

“Chúng ta đi ăn McDonald a!” James kéo Snape đi vào McDonald, sinh hoạt của Snape nên thú vị một chút, còn trẻ như vậy mà không khí thật trầm lặng.

Thiết bị lắp đặt có sắc thái tiên diễm, tiếng người ồn ào huyên náo, ánh mặt trời xuyên qua qua cửa sổ sát đất chiếu vào làm cho cả cửa hàng phấn chấn phồn vinh. James lấy một đống hamburger khoai tây cola, hai người ngồi trong đống trẻ con ăn.

Snape nhìn trẻ con bên cạnh đầu bắt đầu đau, ngoại trừ nhóm đạo tặc, cậu ghét nhất là trẻ con! Những đứa bé này líu ríu làm tai cậu ong ong, giống như con ruồi vậy, rất đáng ghét!

“Cậu không thích trẻ con?” James hỏi, thật khó tưởng tượng, Snape ghét tiểu quỷ như thế vậy mà cuối cùng lại đi làm giáo sư.

“Không phải không thích.” Snape hung hăng trợn mắt nhìn một tiểu quỷ nào đó không cẩn thận đụng người mình, thiếu chút dọa người ta khóc.

“Là rất ghét!” Snape trịnh trọng thanh minh.

“Vậy sau này nếu cậu thành giáo sư thì chẳng phải sẽ bị phiền chết sao?” James ác liệt cười.

“Ta sẽ không làm giáo sư đâu, chết cũng sẽ không!” Snape kiên định nói.

Tim James đập mãnh liệt, người ghét làm giáo sư như vậy lại vì cậu buông lý tưởng nhân sinh cam nguyện ở Hogwarts trông coi con người yêu, chán ghét làm giáo sư như thế nhưng lại bảo vệ học sinh như vậy, lại thức đêm chữa bài tập, chăm chú nghiên cứu phương án dạy học tốt nhất, sẽ ở thời khắc hắc ám nhất thay thế Albus bảo vệ Hogwarts, trở thành phòng tuyến kiên định cuối cùng, bảo hộ những tiểu quỷ mình ghét nhất.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Snape bị James nhìn chằm chằm thì hơi sợ, ánh mắt đó thực đáng ghét, vành mắt James đỏ, hắn đang giở trò quỷ gì!

“Severus, cậu vô cùng tốt.” James cúi đầu xuống, uống một ngụm Cola, mùi ngọt ngào hòa tan đắng chát trong miệng. Lúc này giáo sư có thể có được nhân sinh của mình rồi, giáo sư có thể đi làm những chyện mình thích, dù không còn trở thành giáo sư Hogwarts.

“Ta đang ăn, nhờ, đừng để ta buồn nôn được không!” Snape lạnh người, thật là đáng ghét, James dám nói cậu rất tốt, trời ạ! Chuyển ánh mắt, cắn một cái cái gọi là Hamburger, mùi không tệ, ba cái hai cái giải quyết một cái bánh, dạ dày thoải mái hơn.

Bóng dáng hai người tạo thành một cảnh tượng ấm áp, James giương mắt liếc nhìn dung nhan trẻ trung của Snape, tim đập càng lúc càng nhanh, không hiểu sai cậu lại hi vọng sinh hoạt an tường như vậy gắn bó đến vĩnh viễn, chỉ có cậu và người kia, hai người… Có lẽ chính là từ lúc bắt đầu, nhân sinh đã bất đồng.

Trên đường phố vang lên tiếng còi xe dài, James nhìn sang, một cái xe dài màu đen đứng bên ngoài.

“Quản gia tới đón chúng ta.” James nhanh chóng giải quyết phần ăn của mình.

“Ngươi còn có quản gia.” Snape nhướng mày, quả nhiên là trẻ con có tiền a.

“Ừm, cậu cũng biết cha mẹ tôi đã qua đời, hiện trong nhà còn quản gia quản lý, còn có mấy gia tinh.” James nói.

Snape không châm chọc nữa, cha mẹ James nhất định đối với hắn rất tốt, cậu còn nhớ rõ lần thứ nhất nhìn thấy James, trực giác đã nhận định đối phương là một đứa bé bị cha mẹ làm hư, tự tin dâng trào, bề ngoài sạch sẽ, ngàn vạn sủng ái một thân, khi đó cậu rất hâm mộ James. Về sau bọn họ một lời không hợp gặp là cãi nhau, từ khi đó cậu hận cái người được sủng ái này, không biết nhân khó khăn, ngang ngược bá đạo, làm người khác thống khổ để mình vui vẻ… Từ lúc nào bắt đầu, giữa bọn họ có biến hóa, James như là thay đổi một người khác, bị cậu đánh chửi lại không rên một tiếng, vì cậu quyết đấu với người khác, bị toàn bộ trường phê bình…

“James, kỳ thật ngươi và Lestrange quyết đấu là ta báo cho giáo sư.” Snape bình tĩnh nói.

James thoáng ngây ra một lúc, đúng vậy a, lúc ấy bọn họ cho Filch uống nước thuốc mê man nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, thì ra là Snape mật báo. James cúi đầu xuống cười, quả nhiên là phong cách giáo sư.

“Ngươi không tức giận?” Snape nghi hoặc khi thấy James không có phản ứng gì.

“Giận.” James khoa trương nói, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh.

“Sao không tức giận! Tôi vì cậu dốc sức liều mạng với người khác, kết quả cậu ở phía sau châm lửa, tôi thật đau lòng a.” James ra vẻ khổ sở uể oải.

Snape trầm mặc rất lâu, kỳ thật tại sao cậu và James lại thành nước lửa đã không trọng yếu. Từng đã là kẻ thù bỗng nhiên thoát thai hoán cốt, thậm chí Snape không biết người trước mắt này có phải James hay không? Cậu không cảm giác được James hèn mọn chán ghét mình, có lẽ… là cha mẹ chết đối với James đả kích quá lớn cho nên James phát triển? (thoát thai hoán cốt: thay da đổi thịt)

Snape đi theo James ngồi trên chiếc xe dài màu đen rộng rãi thoải mái dễ chịu, lái xe là một người tóc bạc mặc âu phục màu đen quy củ mang theo bao tay màu trắng cười hiền lành.

“Kevin có khỏe không?” James nhẹ nhõm chào hỏi, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy quản gia nhà Potter, trước đây nghe nói rất nhiều lần, đã nhìn thấy trên ảnh, hình như là một người khôn khéo, hi vọng đừng lộ ra cái gì mới tốt.

“Còn chịu đựng được.” Lão quản gia cười cười.

“Vị này chính là bạn thiếu gia sao?”

“Ừm, Snape là bạn ở trường học ‘quan hệ rất tốt’!” James ôm vai Snape cường điệu quan hệ rất tốt, Snape chán ghét đẩy James ra, đừng luôn ôm ôm ấp ấp, bọn họ còn chưa thân như vậy.

“Thì ra là ngài Snape, tôi là quản gia gia tộc Potter, Kevin Potter, thiếu gia ở trường học làm ngài thêm phiền toái.” Quản gia khúc dạo đầu luôn không thay đổi, kỳ thật ông không nghe nói thiếu gia còn có một người bạn họ Snape, địch nhân thì có một, luôn Snivellus, thùng cơm thối ở bên miệng, chẳng lẽ là cùng một người?

“Đúng là cậu ta mang đến không ít phiền toái.” Snape cũng không khách khí, vừa lên xe đã không cho James mặt mũi.

“Lão tiên sinh gọi cháu Severus là được rồi.” Snape lạnh lùng nói, cậu chưa bao giờ là một người được yêu thích, cũng không am hiểu lấy lòng người xa lạ nhưng thân là một Slytherin, lễ tiết của Snape rất hoàn mỹ.

Severus Snape, quả nhiên là cùng một người, quản gia hiểu rõ gật gật đầu, nếu như ông không nhớ lầm, Severus hẳn là một Slytherin, Potter là Griffindor thế gia, tính cả quản gia tất cả mọi người đều xuất thân từ Griffindor. Quản gia bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ là làm hòa? Hay thiếu gia định chỉnh người ta?

Ông chỉ là quản gia, tính tình thiếu gia từ trước đến nay không tốt, ông không quản được cũng không đến lượt ông quản. Kỳ thật không phải ông có ý kiến gì về thiếu gia, chỉ là ông cho rằng thiếu gia bị làm hư từ nhỏ, bình thường phản nghịch thích tranh luận không hiếu thuận cũng không có gì, nhưng lúc lão gia phu nhân qua đời, thiếu gia còn không biểu hiện rất đau lòng, vừa xong xuôi tang sự thì lập tức về trường học cùng đám bạn kia làm lão quản gia rất bất mãn và rét lạnh. Còn có những người bạn của thiếu gia, Sirius Black ông cũng gặp không ít lần, người nọ nói dễ nghe gọi là phóng đãng, nói khó nghe là không có tiết tháo, suốt ngày quan hệ nam nữ làm loạn, người già vẫn thích một đứa bé nghe lời nhưng thiếu gia thích, lão gia và phu nhân cũng không nói cái gì. Lão quản gia trong lòng hi vọng thiếu gia có thể làm bạn với những người đứng đắn yêu học tập, đừng luôn đi cùng những người không đứng đắn.

Xe ra Luân Đôn không xa thì chậm rãi bay lên, xuyên núi vượt đèo, cách đó không xa một không gian pháp thuật như ẩn như hiện. Tòa thành thần bí cổ xưa kiêu căng đứng vững ở đỉnh núi, trong khu rừng rậm rạp thi thoảng có thể thấy được tung tích sinh vật huyền bí. Snape nhìn qua cửa sổ xe, một trang viên cực lớn, gần giống đồ án sao sáu cánh, tòa thành tại trung ương.

“Hoan nghênh đi vào trang viên Potter Severus.” James hưng phấn.

Snape nhìn cái người dương dương tự đắc bên cạnh, nhịn không được liếc mắt, cậu kiên quyết nhận định mình là bị lừa gạt đến chỗ này. Nhưng ngẫm lại độc dược, tâm lý lại thoải mái hơn, cậu vì học thuật mà hi sinh lớn cỡ nào a!

“Đừng cao hứng quá sớm, ta nói trước, nếu như ngài James Potter ngày nghỉ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, Severus Snape sẽ không chịu trách nhiệm, hết thảy đều là ngươi gieo gió gặt bảo.” Snape nói xong liếc James.

“Dạ dạ, đại nhân Snape.”

“Còn nữa, tiêu dùng của ta cần ký sổ, yên tâm ta sẽ từ từ trả lại cho ngươi, sẽ không thiếu tiền của ngươi.” Snape thanh minh, cậu chán ghét thiếu người, thực tế chán ghét thiếu James.

“A…” James ủy khuất nhìn Snape.

“Có cần chia rõ ràng như vậy không, bọn Sirius cũng thường xuyên…”

“Bọn họ là bọn họ, ta là ta!” Snape chen vào.

“Ta nói rồi, ta sẽ không dùng tiền của ngươi, anh em ruột còn cần tính sổ huống chi chúng ta, dù là bạn đều không phải.” Đối với Snape, một điều làm cậu không hiểu ở nhóm đạo tặc là tiền tài hỗn loạn. Sirius động một chút lại rời nhà trốn đi là bình thường như ăn cơm, Sirius không dùng tiền Black gia, Snape có thể lý giải hắn có chí khí nhưng Sirius không dùng tiền nhà mình mà lại đi dùng tiền nhà Potter làm Snape không hiểu. Sirius xem James là cái gì? Ngân hàng? Coi tiền như rác? Còn có rất nhiều những người khác cũng như vậy, nhà Lupin rất khó khăn cho nên tiêu dùng của Remus bình thường đều là do James phụ trách, trong trường học cơ bản sinh hoạt giống thiếu gia. Snape gia đình cũng khó khăn cho rằng, trong nhà khó khăn thì càng phải bớt ăn, đừng vì hư vinh đi thiếu nhân tình, đó là nhu nhược. Về phần Petter, đừng nói gì nữa, người kia là đầu mọc cỏ, bình thường thích chiếm món lời nhỏ, giống như đi theo James là vì có chỗ dựa, có mặt mũi. Nói thật, bạn James, kể cả James, cậu không thích ai!

James mong mỏi nhìn được Snape, cũng đúng, với cá tính Snape, nếu có thể tiếp nhận tiền của cậu, đó mới kì quái.

“James, có lẽ ngươi cảm thấy ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.” Snape nói.

“Nhưng là ta cho rằng nếu như là bạn tốt, như vậy càng không nên liên lụy tiền tài không rõ, tiền là thành quả lao động của một người, nếu như bạn ngươi không hề tôn trọng thành quả lao động của ngươi, như vậy bạn ngươi cũng sẽ không tôn trọng bản thân ngươi.” Như lúc trước, Snape quyết định sẽ không nói lời trong lòng mình ra, chỉ là gần đây James đối với cậu không tệ, cậu tốt bụng nhắc nhở một chút, James hàng năm vung tiền lên trên người bạn giống như nước chảy, giống như là dùng tiền mua tình bạn. Mỗi người đều nói nói đến tiền thì tục tĩu, nhưng buồn cười là không có thứ như vậy thì một ngày cũng không sống tốt được.

James choáng váng, cậu chưa từng nghĩ tới tầng này… Bạn bè… James chợt nhớ tới Ron, đúng vậy, lớn lên sau Ron không còn dùng tiền của cậu, về sau cậu giúp Ron mua đồ, Ron đều rất giận, lúc đó cậu còn cảm thấy Ron keo kiệt, lòng tự trọng quá mạnh nhưng nghĩ lại, nếu như cậu tôn trọng Ron thì không nên dùng tiền vũ nhục tôn nghiêm của Ron, nếu như cái này cũng không làm được thì cũng không có tư cách làm bạn tốt rồi.

Ngắn ngủn mấy câu nói trúng uy hiếp của James, cũng nói đến tâm tình lão quản gia! Sirius luôn đến gia tộc Potter hết ăn lại uống, còn dương dương tự đắc cự tuyệt dùng tiền nhà Black. Còn Lupin, mới đầu còn cự tuyệt, về sau chầm chậm quen. Hiện tại nhà Potter nuôi bốn đứa bé, tuy nhà Potter nuôi được tốt nhưng như vậy làm cho lão quản gia không thích, lão gia và phu nhân cũng không tính toán chi li, chỉ cần thiếu gia thích bọn họ cũng sẽ không nói gì nhưng người xem như tiếp nhận ân huệ không thể làm bạn tốt.

Lão quản gia trong chốc lát đã có hảo cảm với thiếu niên Snape này, mặc dù là Slytherin, nhưng rất rõ ràng có đạo lý!

Xe chậm rãi ngừng trước cổ bảo, mở cửa xe, mấy gia tinh đi ra kéo hành lý đi, khi James nhìn nhà mình cũng khen một tiếng, quá đúng giờ!

Đến giờ Snape biết chênh lệch giữa mình và James rồi, dừng lại một chút, nhìn James, tâm lý Snape lại cân đối rồi, Thượng Đế là công bình, mở một cánh cửa sổ thì sẽ đóng một cánh cửa khác lại, James chính là tiêu chuẩn… Người ngốc nhiều tiền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.