*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– 25/03: Tham dự Lễ trao giải QQ 2015, vinh dự nhận được giải thưởng Nhóm nhạc yêu thích nhất và Nhóm nhạc mới xuất sắc, biểu diễn “Sổ tay rèn luyện tuổi thanh xuân” và vũ đạo mới.
Thứ 6, ngày 13 tháng 5 năm 2016.
Ngồi trên chiếc xe quen thuộc, Vương Nguyên đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Đường đi khá xa và ghập ghềnh. Ở đây, cây cối rất nhiều, hơn nữa, khung cảnh thật giống một vùng nông thôn yên bình. Có chim, có cây, có hoa, có suối, rất hữu tình.
Chiếc xe của bọn họ chạy đến đâu liền thu hút ánh mắt đến đó. Từ thành S đến Trùng Khánh không xa mấy nên ba tiếng sau, cả ba đã có mặt ở mảnh đất quen thuộc này.
Bước xuống xe, Vương Nguyên nhìn mọi thứ xung quanh. Miệng cậu hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
“Tới rồi. Chúng ta đi thôi.”
Thiên Tỉ là người lên tiếng đầu tiên. Nhìn mảnh đất này, anh lại nhớ đến cảnh tượng của 3 năm trước. Lúc Tuấn Khải nổi điên và chạy đến đây, bọn họ vội vàng đuổi theo và bảo vệ anh.
Kí ức như ùa về, mắt Thiên Tỉ dường như đã ngấn nước.
“Chỗ ba mẹ của Khải đâu?”
Vương Nguyên nhìn xung quanh, chẳng thấy gì khác biệt. Cậu bèn quay sang Chí Hoành, hỏi:
“Ở đằng trước, trên con đường kia.”
Chí Hoành đưa tay, chỉ về phía trước. Ở đó có một con đường nhựa rất to. Cả ba cùng nhau đi về hướng đó. Rất nhanh, họ đã đứng trước một căn nhà nhỏ bằng tranh. Mặc dù căn nhà có vỏn vẹn 8 mét vuông nhưng nhìn rất ấm cúng, rất thơ mộng.
“Đây là…”
“Đây là căn nhà mà lúc nhỏ đại ca sống. Từ khi ba mẹ anh ấy mất, anh ấy theo ông trở về thành S, căn nhà này trở thành nơi chôn cất chú Thống Minh và cô Vũ Khuyên.”
Thiên Tỉ giải thích. Mỗi lần trở về đây, nhìn khung cảnh như xưa, anh lại không thể kìm nén được giọt nước mắt. Nơi đây chính là nơi bắt đầu nỗi dằn vặt, đau khổ của Tuấn Khải còn gì.
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn căn nhà trước mặt. Một đại thiếu như anh mà cũng có thể ở trong căn nhà còn nhỏ hơn phòng tắm của anh hiện tại nữa. Thật khó để có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó.
“Chúng ta vào thôi.”
Bước vào bên trong, Vương Nguyên thực sự ngạc nhiên khi căn nhà không một ai ở mà lại có thể gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ đến như vậy. Cách bố trí cũng thật vừa mắt. Xem ra, nơi này trước kia chính là tổ ấm hạnh phúc nhất của Khải rồi. Mất đi tổ ấm này, anh có lẽ đã rất sốc.
Cả ba đi thêm được ba bước nữa thì hai ngôi mộ màu trắng xuất hiện trước mặt. Một chàng trai anh tuấn lặng lẽ ngồi giữa hai ngôi mộ đó. Mỗi tay đặt lên một ngôi mộ, vuốt ve.
Cái dáng vẻ của anh trông rất cô đơn. Dường như, đây mới chính là nỗi đau thương lớn nhất của anh. Nhìn từ phía sau, cậu cũng có thể đoán được chắc chắn nước mắt anh đang rơi.
Thực đau lòng. Bây giờ cậu mới hiểu, cuộc sống của anh không êm đềm như cậu tưởng.
“Ba,..Mẹ,…Con nhớ hai người.”
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên khiến nước mắt của cả ba người đứng ở xa đồng loạt rơi xuống. Qua giọng nói của anh, cả ba có thể hiểu được anh đã khóc rất nhiều. Khóc nhiều đến mức, lời nói cũng mang theo nước mắt. Rất bi thương.
“Làm sao đây? Con sắp chống cự không nỗi nữa rồi. Tiểu Khải của ba mẹ mệt lắm rồi. Chẳng phải hai người luôn nói sẽ ở cạnh con mãi mãi sao? Mãi mãi của ba mẹ chỉ có vậy thôi à!”
Lời trách cứ này cứ như những mũi da nhọn, hung hăng đâm vào tim của Vương Nguyên.
Ngay lúc này, cậu chỉ muốn chạy đến bên cạnh anh, đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng an ủi anh. Anh có lẽ đã rất mệt mỏi rồi.
“Mẹ à, chẳng phải mẹ đã từng nói, chỉ cần con quay lưng lại, mẹ sẽ ở đó. Vậy con đã quay lưng lại rồi, tại sao vẫn không thấy mẹ. Rốt cuộc mẹ ở đâu? Con đau lắm rồi. Tim thực đau. Xin mẹ đừng dày vò con nữa.”
Tuấn Khải mệt mỏi gục đầu trên ngôi mộ có tấm hình của một người phụ nữ. Bà rất đẹp, khuôn mặt phúc hậu, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu, đôi mắt thật sâu. Xem ra, mắt của Tuấn Khải giống mẹ. Bà mặc một chiếc váy trắng, trên cổ còn có voan và cườm. Thực sự rất đẹp.
“Phải làm sao thì ba mẹ mới chịu trở về bên con đây. Hai người nhẫn tâm vứt con lại ở trên thế gian này sao? Hôm nay, con tròn 18 tuổi. Khi xưa, ba mẹ chẳng phải đã hứa, lúc con 18 tuổi, hai người sẽ cho con một món quà sao? Món quà đó ở đâu?”
Tuấn Khải bi thương nhìn mẹ rồi lại nhìn sang ba. Tuấn Khải rất giống ba. Giống từ khuôn mặt cho đến hình dáng. Có lẽ, vẻ đẹp của anh chính là được duy truyền từ dòng họ nội rồi. Bởi vì anh cũng rất giống ông nội.
Không thể chịu được cảnh này nữa, Vương Nguyên bước nhẹ từng bước lại gần anh. Càng ngày càng gần, càng gần cho đến khi, bàn tay của cậu đặt trên bả vai anh. Anh giật mình quay đầu lại, thấy cậu, anh kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, nắm chặt lấy tay cậu như để tìm một chút hơi ấm:
“Mẹ, người con nói đây. Mẹ xem, cậu ấy rất giống mẹ đúng không?”
Nghe câu nói của anh, Vương Nguyên bàng hoàng nhìn tấm hình trên mộ. Anh thực sự rất giống mẹ của Tuấn Khải. Sao có thể?
“Ngay từ lần đầu gặp cậu ấy, con cứ nghĩ mẹ đã quay trở về. Nhưng,…Sự thật vẫn mãi là sự thật. Con không còn mẹ nữa. Cậu ấy là cậu ấy, cậu ấy là Vương Nguyên.”
Tuấn Khải nói trong nước mắt. Đây là lần đầu tiên, Vương Nguyên thấy một Tuấn Khải yếu đuối như vậy. Không còn cái vẻ cao cao tại thượng thường ngày nữa.
“Khải.”
Không biết vì sao, lúc này cậu chẳng thế nói gì hơn ngoài gọi tên anh. Nghe cậu gọi mình, Tuấn Khải dường như được tiếp thêm sức mạnh, anh mỉm cười với cậu. Nụ cười đẹp nhất trên trần đời.
“Tất cả đau thương anh phải gánh chịu từ trước đến nay, ngay bây giờ hãy để em cùng Thiên và Hoành gánh vác. Hôm nay chỉ cần anh vui vẻ là đủ.”
Vương Nguyên bi thương nhìn anh, bất giác thốt lên câu nói này. Cậu thực sự có thể thay anh gánh vác sao? Chính cậu cũng không thể chắc chắn.
Anh cười, 13 năm kể từ lúc ba mẹ anh mất đi, đây là lần đầu tiên anh cười rạng rỡ như vậy trong cái ngày 21/9 này. Xem ra, cậu thực sự đặc biệt.
“Nếu không có sự xuất hiện của em, ông trời đã nợ Vương Tuấn Khải anh quá nhiều.”
Lấy tay lau đi giọt nước mắt, Khải nhìn Nguyên nói.
Thực đúng như vậy. Vương Nguyên chính là tia sáng của anh, chính là người đã vực anh dậy khỏi hố sâu quá khứ. Anh muốn Vương Nguyên mãi mãi ở cạnh anh.
“Anh theo em đến một nơi.”
Nói rồi, không để Tuấn Khải từ chối, Vương Nguyên liền kéo anh đi. Cả bốn người nhanh chóng lên xe, rời khỏi Trùng Khánh, trở về thành S.
1 tiếng sau, cả bốn nhanh chóng có mặt ở biệt thự Vương Gia, nhà của Tuấn Khải. Anh ngây ngô nhìn ba người con lại. Lúc đó, điện ở biệt thự bị tắt hết. Không gian chìm vào một màu đen.
“Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to Tuấn Khải. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Bỗng nhiên, tiếng hát mừng sinh nhật vang lên. Từ bên trong nhà bếp, Trần Tùy đẩy một chiếc xe bánh kem 3 tầng ra. Bên cạnh là ông nội của anh cũng với ông bà ngoại, ba mẹ của Thiên Tỉ, ba của Hoành. Tất cả đều có mặt.
Sắc mặt anh dần dần kém đi. Dường như đoạn kí ức xưa sẽ lại tiếp diễn. Nhưng không, Vương Nguyên đi đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh, chân thành nói:
“Tuấn Khải, hôm nay là ngày anh đến với đời, là ngày ba mẹ anh vui nhất, cũng là ngày buồn nhất đối với anh. Nhưng anh hãy tin em, ba mẹ anh nhất định sẽ không thích con trai mình để một ngày quan trọng như vậy trôi qua một cách tẻ nhạt nhất. Ba mẹ anh nhất định sẽ không cười nổi khi thấy anh cứ mãi ôm lấy kí ức đau thương như vậy. Hãy nghe em, vứt bỏ tảng đá trong lòng anh đi. Anh còn có một người ông nội thương anh như vậy, còn có rất nhiều người ở cạnh anh, việc gì anh phải tự làm khổ bản thân. Bây giờ hãy nói ‘sinh nhật vui vẻ’ đi. Anh sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm.”
Nghe những lời nói của Vương Nguyên, Tuấn Khải có vẻ hơi do dự. Nhưng rồi, sắc mặt anh dần dần trở lại bình thường khiến mọi người thở phào. Miệng anh từ từ nói lên bốn chữ:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Mọi người vui vẻ mỉm cười. Chưa bao giờ, Vương Lâm có thể vui vẻ như ngày hôm nay. Tuấn Khải của ông cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống thoải mái rồi. Thật là chuyện đáng mừng.
“Anh mau ước rồi cắt bánh đi.”
Chí Hoành đừng bên cạnh thúc giục. Cậu thực sự thèm anh bánh kem muốn chết rồi.
“Ừ.”
Tuấn Khải gật đầu, chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm nói ra những lời ước nguyện của mình. Xong xuôi, anh mỉm cười, nhìn Vương Nguyên rồi thổi nến:
“Đại ca, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Cứ hạnh phúc là được.”
Thiên Tỉ là người mở miệng đầu tiên. Ngày hôm nay quả thực là một ngày đáng nhớ.
“Cảm ơn em.”
Lại cười, Tuấn Khải ngày hôm nay cười thật nhiều. Không, phải là kể từ khi có cậu nhóc Vương Nguyên này xuất hiện trong cuộc sống của anh, anh liền rất hay cười. Cậu có lẽ chính là lâm tịch của anh.
“Khải Nhi, ta thực vui. Đứa cháu cưng của ta.”
Vương Lâm nghẹn ngào ôm lấy anh. Sau 13 năm, anh cuối cùng cũng có thể vứt bỏ gánh nặng để sống rồi. Đứa trẻ tên Vương Nguyên quả thực không tồi. Nhất định đây chính là người sẽ giúp Tuấn Khải của ông trong tương lai.
“Ông nội, bao năm qua làm ông khổ rồi. Đứa cháu này thực có lỗi.”
Tuấn Khải ôm lấy ông, miệng cười, nước mắt rơi. Tình thương của ông là thiêng liên nhất. Nếu tình cha ấm áp, tình mẹ bao là thì ông chính là phép cộng của cả hai.
“Ngoan, cháu của ta.”
“Thôi, đừng nói những chuyện này nữa. Chúng ta nhập tiệc đi.”
Lưu Chí Kiên cắt ngang. Ông nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt khâm phục.
Nói rồi, bữa tiệc sinh nhật được bắt đầu. Trong phòng ăn ấm cúng, tất cả cùng nhau dùng bữa cơm thân mật. Rất lâu rồi, bọn họ không tụ tập như vậy nữa. Hôm nay quả là ngày đặc biệt.
“Tuấn Khải, dì chúc con luôn luôn vui vẻ. Cứ mãi như thế này là được. Nào, mau uống với dì một ly.”
Mẹ của Thiên Tỷ là Đông Nhã nâng ly, đứa đến trước mặt Tuấn Khải, mỉm cười chúc mừng. Tuấn Khải lễ phép nhận lấy ly rượu, một lần uống sạch, cười tươi lộ ra hai chiếc răng khểnh cực đáng yêu.
“Con xin nhận. Cảm ơn dì.”
“Ngoan.”
“Chí Kiên, sao con không nói gì?”
Vương Lâm đưa mắt về phía ba của Hoành, nhíu mày hỏi.
“Dạ, con hôm nay không ổn cho lắm.”
Lưu Chí Kiên đưa tay xoa xoa thái dương. Vẻ mặt thực sự mệt mỏi.
“Con đau ở đâu sao? Sao còn không nghỉ ngơi.”
Vương Lâm quan tâm. Ánh mắt lo lắng nhìn ông. Xem ra tình cảm giữa người ba vợ và chàng rễ này rất tốt.
“Dạ, con không sao đâu ba. Con vẫn ổn. Để Hoành Nhi ở lại đây đã làm phiền ba rồi.”
“Phiền cái gì, Tiểu Hoành là cháu của ba, ba thương nó là đương nhiên. Nó ở đây, ông già này càng vui chứ sao.”
“Đúng đó, chú đừng nói như vậy.”
Tuấn Khải gật đầu đồng tình. Dường như giữa ông nội và chú có gì đó không được tự nhiên thì phải. Giữa họ có điều khó nói gì chẳng?
“Vậy tốt rồi. Con gửi Hoành Nhi cho ba.”
HẾT CHƯƠNG 16
Nhi Nhi chân thành cảm ơn những bạn đã gửi lời chúc tốt đẹp đến Nhi Nhi. Các bạn chính là động lực giúp Nhi Nhi hoàn thành bài thi xuất sắc.
Nhi Nhi không thể trả lời cmt của các bạn được vì đó không phải là page chính của Nhi. Mong các tình yêu to bự thông cảm.
– Để tương tác với Nhi tốt hơn, các bạn đến santruyen.com nhé. 🙂
– Từ giờ, Nhi Nhi sẽ cố gắng hết sức để đăng truyện sớm nhất cho các tình yêu.
– Nhi từ lâu đã viết truyện, đánh máy không teencode đã quen rồi nên khi các bạn bình luận vui lòng không sử dụng teencode được không ạ. Ngại quá, Nhi Nhi không đọc được. hì…
-> Lời cuối, đây là lần cuối cùng Nhi Nhi đổi tên tác giả, hy vọng những page khác cũng đổi tên tác giả giúp Nhi nhé. Tác giả là Diey. Đổi tên giúp Nhi ạ.
Cả truyện ‘Thiên sứ sẽ thay anh bên em nữa nhé. Làm ơn đổi tiên giúp Nhi nha nha nha… Yêu cả nhà.