Lấy Em Làm Điểm Tâm

Chương 47: Lý Huân Hy còn sống?



Ninh Kiến Thần thong dong bước ra ngoài

Trước mắt hắn, ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, từng đường nét tinh xảo tựa điêu khắc cứ thế lộ ra.

Hắn nhìn thấy Lô Vỹ Tinh, hai mắt hắn chợt khép hờ, bước chân cũng dừng lại.

Hắn nên bước tới đó không? Nơi mà cô gái đã bị hắn làm tổn thương đến như vậy đang ở đó.

Hắn có nên chạy vội rồi ôm lấy cô vào lòng, sau đó nói xin lỗi vì đã làm cô đau lòng không?

Hay là hắn nên đứng đây, từ một khoảnh cách ngắm nhìn cô?

Hiện tại, Ninh Kiến Thần hắn không đủ dũng khí để bước tới gần Lô Vỹ Tinh, nhưng lòng hắn lại càng không đủ bản lĩnh để buông tay cô.

Một bàn tay đập mạnh vào vai Ninh Kiến Thần: “Tới đi. Cô ấy đang đợi cậu đấy.”

“Cảm ơn cậu, Thuần Uy.” Ninh Kiến Thần không quay đầu lại, chỉ âm trầm nói như vậy.

Hắn cảm thấy thật may mắn khi có những người bạn như bọn họ.

Ninh Kiến Thần cúi đầu, khẽ hít sâu rồi mỉm cười một cái với chính mình.

Tiến lên đi. Người phụ nữ của mày đang đợi mày.

Bước chân của Ninh Kiến Thần đi tới, bóng lưng mảnh mai mềm mại bị bộ quần áo bệnh nhân khá rách nát che lấp đi, thân hình yếu đuối như vậy, nhưng sự kiên cường lại lan toả khắp không gian.

Sự kiên cường đến đau thương, khiến người ta chỉ muốn chạy thật nhanh tới rồi ôm lấy cô vào lòng mà che chở.

Mái tóc Lô Vỹ Tinh theo làn gió bay bay, mùi hương tóc nhàn nhạt nương theo gió mà thoảng vào mũi.

Cô đứng quay lưng về phía hắn, trước mắt cô là hình dáng của mặt trời hình tròn màu ráng đỏ đến nhức mắt.

Xung quanh người cô phát ra ánh hào quang xinh đẹp.

Thật sự…

Ninh Kiến Thần không muốn phá vỡ cảnh tượng thần tiên này. Hắn chỉ đứng yên đó, ngắm nhìn.

“Đứng đó làm gì?”

Lô Vỹ Tinh nói, âm thanh nhẹ như gió, giọng nói thanh thoát mà êm dịu, tựa như một bài hát ru.

“Vỹ Tinh, anh….” Ngập ngừng một lát, Ninh Kiến Thần nói tiếp: “Anh xin lỗi.”

“Rồi sao nữa?”

“Anh… sẽ cho em quyền tự do lựa chọn và quyết định. Chỉ là… xin em đừng…” xin em đừng làm lơ anh đi mà coi anh như không tồn tại.

Có điều, vế sau của câu nói bị nghẹn lại nơi cổ họng.

Ninh Kiến Thần biết, cô hận hắn. Vậy nên hắn sẽ không nói như vậy để khiến cô khó xử.

Lô Vỹ Tinh xoay người lại, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ đã được xử lý những vết thương trên mặt. Hiện tại trông cô vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn cô đi xa thật xa.

Càng nhìn cô bây giờ, Ninh Kiến Thần lại càng tự hận chính mình.

Rốt cuộc hắn đã làm gì? Đến cùng hắn đã khiến cô phải chịu qua nhiều đau khổ cùng tổn thương đến như vậy là vì cái gì?

Nó không phải là yêu.

Yêu là cùng nhau chia sẻ, cùng nhau bù đắp những khoảng trống, chứ không phải là bắt ép là cướp đoạt bằng mọi giá.

CHÁTTTT…

Một bạt tai giáng thẳng vào khuôn mặt của Ninh Kiến Thần.

“Ninh Kiến Thần, tôi hận anh. Vì vậy tôi chỉ xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Đừng bao giờ.”

Nói xong, Lô Vỹ Tinh đi thẳng, lướt qua người Ninh Kiến Thần.

Cô yếu đuối là thế, mỏng manh là thế, nhưng cũng vô tình là thế.

Trăm ngàn cái cảnh tượng khi hắn gặp lại cô thì hắn đều đa nghĩ tới. Cô sẽ khóc lóc, sẽ đánh đập, sẽ chửi rủa hắn. Chỉ là hắn không nghĩ tới cô chỉ tặng cho hắn một cái tát rồi nhẹ nhàng bảo “xin anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”

Trái tim Ninh Kiến Thần chợt nhói lên. Khoé miệng hắn cong lên bi thương.

Thà rằng em cứ cầm con dao rồi đâm thẳng vào tim anh còn hơn.

Ninh Kiến Thần quay đầu nhìn theo dáng người khuất dần của Lô Vỹ Tinh, bạc môi hắn mấp máy: Lô Vỹ Tinh, em hận anh đến vậy sao?

Một góc xa xa, Mạc Thuần Uy và Trần Bạch Nghiên đang đứng xem kịch hay do Na viết nãy giờ, thấy ánh mắt của Ninh Kiến Thần chiếu về phía mình thì lập tức thi nhau ho khan vài tiếng.

“À khụ… Bạch Nghiên à, tớ nghĩ là con chó nhà cậu đang chờ chủ đấy, cậu mau về Bắc Kinh chăm sóc nó đi.”

“Ừ. Còn cậu thì mau về Mỹ giải quyết cho xong việc tốt đi.”

“Cảm ơn anh em tốt.”

“Ừm.”

Nói rồi, hai người bọn họ đi ra về phía hai chiếc trực thăng riêng, leo lên rồi bình thản ngồi vào ghế sau, bỏ lại một mình Ninh Kiến Thần đang đen mặt đứng đó, trong lòng đang không ngừng gào thét chửi thầm hai kẻ bất nhân tính nào đó.

Nhưng là cánh môi hắn nhẹ nhàng cong lên: Cảm ơn nhé, bạn của tôi!

****

Lô Vỹ Tinh nằm trong bệnh viện, không hiểu sao bông nhiên mấy hôm nay có rất nhiều rất nhiều người đến thăm cô. Mang hoa quả với quà cáp tới.

Trong thiệp đính kèm đều có lời chúc cô nhanh chóng bình phục để trở về đóng tiếp phần hai của bộ phim “hoa tuyết ly biệt” đang dang dở.

Vui thì có vui nhưng mà cô vẫn không hiểu sao lại có nhiều Fan như vậy.

Cô chỉ là một nữ phụ trong phim thôi mà.

“Này cô biết gì không? Bộ phim “hoa tuyết ly biệt” của công ty Lan San đại thế giới mới đang rất hot đấy. Thêm vào đó người trong phòng bệnh  2419 chính là diễn viên nữ chính thay cho Mạt Di đấy.”

“Thật không? Ôi trời, vậy là cô gái này với ảnh đế Lý Huân Hy là hai nhân vật chính sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, cô gái này lần đầu đóng phim mà diễn xuất cực kỳ đạt nhé, nghe nói tên là Lô Vỹ Tinh.”

Giọng nói của hai cô y tá xa dần, Lô Vỹ Tinh lúc này không biết làm gì khác ngoài ngơ ngác.

Lý Huân Hy?

Lý Huân Hy sao?

Vậy…

Chẳng lẽ anh vẫn chưa chết?

Đang ngây ngốc với hai mắt nóng bừng, thì cánh cửa phòng bệnh được mở ra, một đôi giày da sáng bóng bước vào.

Thân hình cao lớn, nụ cười mê hoặc cùng với đôi mắt đào hoa đang nhìn cô.

Trên tay anh ta đang ôm một bó hoa ly màu trắng tinh khôi, rất đẹp.

“Mừng em hôm nay là ngày ra viện. Vết thương trên mặt cũng không để lại sẹo nhỉ?”

Vẻ mặt của Lô Vỹ Tinh tràn ngập vẻ ngạc nhiên nhìn người vừa bước vào đang lười biếng dựa lưng vào cánh cửa phía sau.

Lý… Huân Hy?

***20:19 10/8/2017***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.