Vận Đào Hoa

Chương 23



Sóng gió trong lòng Nguyễn Lâm vừa mới được khơi dậy lại bị câu nói này dập tắt.

Cảm xúc tới tới lui lui làm cậu phản ứng chậm chạp, đứng hình mất vài giây thì đầu óc mới quay lại, ngây ngô xác nhận với Lục Tịch: “Anh nói thật à?”

Hỏi xong rồi lại không cho Lục Tịch có cơ hội trả lời, như là sợ hắn đổi ý nói: “Dù sao em cũng nghe được rồi, anh đồng ý, đồng ý ở bên em.”

Người ngồi đối diện vẫn chưa thành thục kiềm chế cảm xúc như người trưởng thành, lúc thích hay lúc phòng bị đều hiện lên hết cả trên mặt.

Lục Tịch gắp một miếng nấm hương từ từ ăn, nhỏ giọng lên tiếng: “Ừ.”

Thật ra lúc nói khóe môi của hắn có hơi nhếch lên một chút, Lục Tịch cảm thấy cảm xúc của mình đã bị người đối diện lây nhiễm mất rồi.

Có điều Nguyễn Lâm vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, không nhìn ra.

Cánh tay cậu cọ cọ khủy tay Lục Tịch, hai cánh tay đặt song song trên bàn, khóe miệng lẫn giọng nói không che giấu nổi vui sướng: “Bạn trai.”

Lục Tịch đưa ra điều kiện không cho phép tùy tiện động tay động chân, nên Nguyễn Lâm điên cuồng so khoảng cách giữa hai cánh tay, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ thoát ra từ đối phương.

Cậu không thèm ăn cơm nữa, ra sức gọi Lục Tịch: “Bạn trai ơi, bạn trai à, bạn trai ơi.”

Lục Tịch không nhúc nhích ngồi ăn cơm, thậm chí sau khi bỏ vào miệng hai miếng đồ ăn, còn vững vàng bưng lên chén canh uống một ngụm, vô cùng bình tĩnh.

Nhưng mà vành tai giấu sau tóc đã triệt triệt để để đỏ ửng.

Bạn trai.

Hắn…… Yêu đương rồi ha?

Lục Tịch chuẩn bị tâm lý cả ngày bị vài tiếng nũng nịu của Nguyễn Lâm làm cho ngây người, một chút cũng không có cảm gíac chân thật.

Hắn lặng lẽ hít sâu một hơi để không phải thất thố, nói: “Còn ăn cơm không?”

Ăn cái gì mà ăn.

Nguyễn Lâm nào còn tâm tư ăn cơm.

Cậu không thấy đói, cơ hồ là bị mật ngọt làm cho no căng luôn rồi.

Đầu óc thanh niên vừa biết yêu tràn ngập màu hồng, cậu đặt đôi đũa sang một bên, ánh mắt đầy đường ngọt nhìn Lục Tịch: “Viện trưởng Lục ơi, tim em đập nhanh quá, hay là anh sờ thử xem, em thấy không bình thường tí nào, có khi nào ngừng đập đột ngột không?”

Người trẻ tuổi nói chuyện không thèm kiêng kị gì hết.

Lục Tịch tự cho là mình hung dữ nói: “Cả ngày chỉ có nói hươu nói vượn!”

Lục Tịch bây giờ là bạn trai của cậu, tuy cậu vẫn còn đang trong giai đoạn tập sự, nhưng xuất phát từ hưng phấn nên Nguyễn Lâm bỏ qua câu nói này, nhìn đâu cũng thấy một màu hồng, Lục Tịch liếc cậu, cậu cũng thấy đáng yêu đến mức tim cậu mềm nhũn cả ra.

Người chơi tập sự không ai dạy bảo mà cũng biết nói lời âu yếm: “Không có, em nói thật mà, không có nói hươu nói vượn gì đâu.”

Câu này làm cả mặt Lục Tịch đỏ bừng.

Mất mặt quá đi, chú già như hắn mà còn bị một câu nói âm yếm từ một người nhỏ hơn chín tuổi làm cho đỏ mặt, thậm chí còn mơ hồ nữa.

Thích anh, một câu hai chữ đơn giản sao lại có tác dụng lớn như vậy chứ?

Lục Tịch vỗ vỗ mặt, ra vẻ nghiêm túc: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Lời nói này không hề có ý ép buộc, Nguyễn Lâm nhìn sắc mặt Lục Tịch, đoán bạn trai đang mắc cỡ.

Cậu nghĩ thầm viện trưởng Lục thật là đáng yêu.

Nhưng mà cậu vẫn một bước tiến thêm một thước, làm nũng với Lục Tịch: “Viện trưởng Lục ơi, hôm nay đặc cách một chút được không? Cho em ôm anh một cái đi mà.”

Ra vẻ bình tĩnh đều là hổ giấy.

Lục Tịch rốt cuộc chịu không nổi nữa, hai ba ngụm ăn xong chén cơm, đột ngột đứng lên, nói: “Tôi ăn xong rồi, em không ăn nữa thì tôi đi rửa chén.”

Máy rửa chén trong nhà chắc để làm trang trí.

Thời gian làm việc của Lục Tịch không ổn định, cho nên hắn có thuê người tới dọn dẹp nhà theo giờ, cũng không thuê người tới nấu cơm, nhưng mà Lục Tịch không rành làm việc nhà cho lắm, rất nhiều vật dụng thông minh giúp đỡ việc nhà hắn đều có.

Có điều Lục Tịch hôm nay quyết định làm lơ chiếc máy rửa chén đắc tiền mà mình đã mua, tự mình đứng rửa từng chén một.

Sao tim mình lại đập nhanh thế này?

Không chỉ có tim đập nhanh hơn, mà lỗ tai lẫn gương mặt đều nóng bừng, không cần nhìn cũng biết là đỏ như quả cà chua rồi.

Lục Tịch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ý đồ dùng nước lạnh rửa chén để làm mình bình tĩnh lại.

Nhưng mà bạn trai nhỏ vừa nhận chức nhìn hắn với ánh mắt sáng quắc ở sau lưng cứ như xuyên thấu mọi suy nghĩ trong đầu hắn.

Mặt Lục Tịch càng ngày càng đỏ.

Ở chung một phòng với bạn trai trẻ tuổi tràn đầy tinh lực làm cho Lục Tịch đột nhiên nảy sinh chột dạ khó hiểu, thậm chí còn không khống chế nhớ lại mấy cái bao mà Sở Chấp ném cho mình được nhét ở đâu.

Chờ lý trí quay trở về, Lục Tịch càng hỏng mất, trượt tay làm vỡ một cái chén.

Trong đầu đầy suy nghĩ thế nên làm rơi đồ là chuyện đương nhiên, hắn không cẩn thận bị đứt tay.

Nguyễn Lâm nghe thấy động tĩnh liền chạy vào, chui vào phòng bếp bắt lấy tay hắn bỏ vào trong miệng mình, đầu lưỡi dạo một vòng quanh miệng vết thương, vừa ướt vừa nóng bọc lấy ngón tay kia.

Động tác này rất ái muội, nhưng Nguyễn Lâm hơi hơi nhíu mày, biểu tình vô cùng thành kính và nghiêm túc, không hề có ý nghĩ dư thừa nào, hút hai ngụm máu rồi nhả ra, nắm tay hắn để dưới vòi nước lạnh, lải nhải: “Sao anh không biết cẩn thận gì hết vậy, miệng vết thương bị nhiễm trùng thì làm sao đây? Bác sĩ ngoại khoa mà không biết quý tay mình gì cả, trong nhà có băng keo cá nhân không? Chén bát còn lại để em rửa, anh đi dán băng cá nhân đi.”

Cậu lo lắng cho vết thương trên tay Lục Tịch, còn Lục Tịch thu hồi lại ngón tay, cảm nhận được ẩm ướt, ấm nóng từ lúc nãy.

Lục Tịch không được tự nhiên, nắm tay bước ra ngoài, đi được một nửa lại nhớ tới cánh tay Nguyễn Lâm còn đang bị thương, đứng ở cửa gọi cậu: “Nguyễn Lâm? Em đừng động vào, ngày mai có người tới dọn.”

Nguyễn Lâm đang định tháo băng vải để rửa chén, nghe thấy Lục Tịch kêu mình thì dừng lại, vô cùng nghe lời chạy ra khỏi phòng bếp theo sát Lục Tịch, cứ như cái đuôi nhỏ không rời Lục Tịch nửa bước: “Em xem TV với anh nhé.”

Cậu không khống chế hưng phấn trong lòng, gọi thêm một lần: “Bạn trai ơi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.