Tiểu Tô Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã

Chương 16: Anh gọi cô là A Ly



Buổi tự học buổi tối của Nhị Trung Vân Châu kết thúc lúc chín giờ, nhà họ Diệp cách trường học không đến nửa giờ lái xe, cho dù đi xe buýt, cũng sẽ không vượt quá bốn mươi phút.

Nhưng bây giờ đã qua mười một giờ rưỡi!

Ninh Ly lúc này mới là ngày đầu tiên nhập học, cư nhiên lại dám trở về trễ như vậy, sao bà có thể không tức giận?

Đối mặt với lửa giận của Tô Viện, Ninh Ly lại thần sắc bình tĩnh.

“Tạm thời có chút việc.”

Nói xong, cô xoay người muốn đi lên lầu.

Tô Viện đột nhiên đứng lên: “Tạm thời có chuyện gì? Cùng dã tiểu tử* bên ngoài tùy tiện lăn lộn, chính là nói có chuyện?!”

*Những người hư hỏng (Đứa nhà quê.)

Ninh Ly ánh mắt lạnh xuống, quay đầu lại lạnh lùng nhìn bà một cái.

Ánh mắt kia làm Tô Viện trong lòng ‘Lộp bộp’ một chút, không biết tại sao cả người phát lạnh.

Nhưng một chút cảm xúc này nhanh chóng bị tức giận đè xuống.

Ninh Ly chậm chạp không trở về, bên nhà họ Diệp còn tưởng rằng bên cô xảy ra chuyện gì, kết quả Diệp Sứ và bạn học gọi điện thoại xong, bọn họ mới biết được, Ninh Ly tự học buổi tối, liền đi theo một thiếu niên xấu đi moto.

Tô Viện nghĩ không ra, Ninh Ly mới đến Vân Châu vài ngày, cư nhiên liền cùng loại côn đồ này tụ hợp cùng một chỗ.

Bà hao hết tâm tư đưa Ninh Ly đến Nhị Trung, cũng không phải vì để cho cô mất mặt cho nhà họ Diệp như vậy!

“Tuổi còn nhỏ, con đây là muốn làm gì? Mấy năm nay, bà con chính là dạy con như vậy!?”

Bàn tay Ninh Ly túm ba lô trong nháy mắt thắt chặt, đáy mắt hoa đào xinh đẹp nổi lên một tia lạnh lẽo, mang theo lực áp bách không lời!

“Bà không có tư cách nói những lời này.”

Mọi người trong thiên hạ đều có thể nói cô không có giáo dục, duy chỉ có Tô Viện không thể!

Tô Viện nghẹn một cái, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm, đúng là cảm thấy cổ giống như bị cái gì đó bóp chặt.

Bà chỉ vào Ninh Ly, ngón tay run rẩy. “Con!”

Trên lầu bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.

Diệp Sứ mặc váy ngủ bằng cotton trắng tinh khiết đi ra.

Cô nhìn thoáng qua dưới lầu, khi nhìn thấy Ninh Ly, dường như rốt cục thở phào nhẹ nhõm, mềm giọng mở miệng: “Chị Ninh Ly, chị đã trở lại rồi, mẹ đã ở phòng khách chờ chị rất lâu.”

Cô nói, ánh mắt đảo qua người Ninh Ly, lại nhìn về phía Tô Viện.

“Mẹ, quan trọng nhất là chị Ninh Ly không xảy ra chuyện gì, mẹ cũng đừng tức giận.”

Ninh Ly hỏi ngược lại: “Tôi có thể có chuyện gì?”

Không biết, còn tưởng rằng cô đi ra ngoài giết người phóng hỏa.

“Tôi cùng dã tiểu tử đi ra ngoài lăn lộn, lời này là cô nói?”

Diệp Sứ nghẹn một câu, mím môi. “Chị Ninh Ly, em không nói như vậy.”

“Ninh Ly! Chuyện này con tự mình làm, cũng đừng trách người khác nói”

Tô Viện hít sâu một hơi, “Nếu không phải Tiểu Sứ đặc biệt tìm người hỏi, có phải con định giấu diếm đến cùng không!?”

Ninh Ly cảm thấy có chút buồn cười.

“Tôi không có ý định giấu ai, bất quá thoạt nhìn, ngược lại có một số việc, Diệp Sứ không nói rõ ràng.”

“Các ngươi nói như thế nào tôi cũng không sao cả, bất quá, nếu Quý gia biết các ngươi gọi Quý Trữ là dã tiểu tử, sợ là sẽ không cao hứng.”

Sắc mặt Tô Viện và Diệp Sứ đồng loạt cứng đờ.

“Con, lời này của con là có ý gì!?” Tô Học nhất thời bối rối.

Quý Trữ?

Quý gia?

Quý gia có danh có họ ở Vân Châu, cũng chỉ có một nhà kia.

Quý Trữ là con trai duy nhất, càng nổi tiếng kiêu ngạo làm càn.

Ninh Ly sao lại có quan hệ với hắn ta?

Tô Viện cảm thấy Ninh Ly đang nói dối, tức giận cười ngược lại: “Ninh Ly, con cho rằng lấy danh tiếng Quý Trữ, có thể lừa gạt qua cửa ải? Nó có biết con là ai không??”

Diệp Sứ một tay vịn lan can, không nói gì.

Lúc trước cô chỉ nghe người ta nói, Ninh Ly vừa ra khỏi cổng trường, đã có một thiếu niên cưỡi moto hạng nặng đến đón.

Về phần thân phận cụ thể của người nọ, đối phương không rõ ràng lắm, cô cũng không hỏi.

Ai ngờ Ninh Ly bây giờ lại nói, thiếu niên kia là Quý Trữ?

Bất quá cô nhớ rõ, Quý Trữ đích xác là thích chơi xe moto…

Hơn nữa, Ninh Ly vừa tới, nếu như không phải thật sự quen biết, sao lại cố tình nói ra tên của Quý Trữ?

Ninh Ly không hề hứng thú với phản ứng của bọn họ.

Hôm nay cô rất mệt mỏi, không có tâm tư tranh cãi với họ.

Nếu đã chuyển ra Quý Trữ không tin ——

Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Sứ sắc mặt căng thẳng một cái, không chút để ý mở miệng: “Ngoại trừ Quý Trữ, ở cùng một chỗ còn có Trình Tây Việt và Lục Hoài Dữ.”

Toàn bộ biệt thự, một mảnh yên tĩnh.

Nếu nói danh hào Quý Trữ, còn chưa đủ để người ta tin phục, Trình Tây Việt cùng Lục Hoài Dữ, hai cái tên này, tuyệt đối là trọng lượng.

Mấu chốt hơn chính là, hai người này lúc trước mới tới Diệp gia, vả lại thật sự xem như cùng Ninh Ly có quen biết.

Ninh Ly sẽ không ngu xuẩn đến mức lấy hai người này ra nói dối.

Tô Viện há miệng.

Nhờ phúc của Diệp Thịnh, bây giờ bà nghe thấy cái tên ‘Lục Hoài Dữ’, trong lòng bất giác run rẩy.

Diệp Sứ bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, người đàn ông kia dựa nghiêng vào khung cửa, dung sắc thanh quý, dáng vẻ lười biếng.

Cao cao tại thượng, không thể chạm tới.

Nhưng Ninh Ly cư nhiên nói, bọn họ vừa rồi còn ở cùng một chỗ?

Một cỗ chua xót khó tả dâng lên trong lòng, khiến cô bất giác nắm chặt tay vịn.

Một lát sau, cô thăm dò mở miệng: “Chị Ninh Ly, nghe nói hai vị này bình thường đều rất bận rộn, rất nhiều người xếp hàng cũng không hẹn được, hai người đây là —— tình cờ gặp được sao?”

Vẻ mặt cô đơn thuần, phảng phất thật sự chỉ là tò mò thuận miệng hỏi.

Ninh Ly híp mắt lại, lạnh giọng mở miệng: “Nếu không tin, gọi điện thoại hỏi một chút là được.”

Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Âm thanh rung động của điện thoại di động vang lên.

Lục Hoài Dữ đang dựa vào ghế lái phụ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hàng lông mày tuấn lãng của anh hơi cau lại, trên mặt hiện lên một tia giãy dụa, tựa hồ lâm vào ác mộng đáng sợ, ngủ cực kỳ bất an.

Nghe được động tĩnh này, anh chậm rãi mở mắt ra.

Sâu trong con ngươi thâm thúy, thấm vài phần đỏ, giống như sắc vi trong đêm tối giãy ra khỏi lồng giam sinh trưởng ra, nguy hiểm đến cực điểm, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng khiến người ta cam nguyện trầm luân.

Anh lấy điện thoại di động ra khỏi túi của mình và có một số lạ trên màn hình.

Trình Tây Việt nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhất thời lắp bắp kinh hãi: “Ai đây? Thực sự gọi số cá nhân của cậu?””

Lục Hoài Dữ có hai acc, một cái đối ngoại, một cái cá nhân.

Chỉ có mấy người có quan hệ mật thiết nhất với anh, mới biết được acc này của anh.

Lục Hoài Dữ đều có ghi chú.

Mà bây giờ cái này, hiển nhiên là mới gọi tới.

Lục Hoài Dữ nhìn chằm chằm số điện thoại kia hai lần, giống như có trực giác nào đó, ấn xuống nghe máy.

Một giây sau, giọng nói của thiếu nữ từ tai nghe truyền đến.

“Alo? Lục nhị thiếu?”

Cách điện thoại, thanh sắc của cô nghe không hiểu sao nhu thuận ngọt ngào vài phần.

Bỗng nhiên, giống như một cái móng vuốt mèo mềm mại ở trong lòng nhẹ nhàng gãi một cái.

Lục Hoài Dữ thoáng ngồi thẳng người, mặt mày khô khan cùng nguy hiểm như tuyết đọng tan chảy, màu đỏ nơi đáy mắt cũng lặng yên không một tiếng động rút đi.

“Ừ?” Anh cúi đầu đáp một tiếng, mang theo vài phần mệt mỏi khàn khàn, lại có tính nhẫn nại cực tốt.

Ninh Ly đem sự tình nói đơn giản một chút.

Lục Hoài Dữ cười. “Tôi biết rồi, đưa điện thoại cho bà ấy, tôi nói.”

Ninh Ly đưa điện thoại cho Tô Viện.

Tô Viện còn có chút nghi ngờ, kết quả lúc cầm lấy điện thoại di động, không cẩn thận mở loa ngoài.

Lục Hoài Dữ thanh âm trầm thấp lười biếng, liền rõ ràng truyền ra ——

“Diệp phu nhân, tối nay A Ly, chính xác vẫn luôn ở cùng một chỗ với tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.