Thời gian ba ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.
Ba ngày trước khi Tông Môn Đại Bỉ đối với đệ tử bình thường mà nói rất quan trọng, bởi vì đệ tử ngoại môn muốn vào nội môn, đệ tử nội môn muốn bái sư, đệ tử đã bái sư vẫn muốn tranh thủ kiếm thêm nhiều chỗ tốt. Mỗi người đều tại thời điểm cuối cùng này nỗ lực đề cao bản thân, hận không thể dùng tất cả mọi cách để đột phá, mà các đệ tử có thể ngồi vững trên Điếu Ngư Đài, đại khái cũng chỉ còn lại đại đệ tử của các phong.
Vân Thanh Việt thân là đại sư tỷ của Minh Hà Phong, tu vi có thể nói là nhất kỵ tuyệt trần [1] trong người cùng lứa tuổi, bên trong hệ thế cũng chỉ có đại đệ tử các phong có thể đánh đồng với nàng, tất nhiên không lo lắng trong lúc Tông Môn Đại Bỉ sẽ bị các sư đệ sư muội vượt qua.
[1] Nhất kỵ tuyệt trần: Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành “Nhất kỵ tuyệt trần.”
Nàng vẫn tu luyện vẫn giống như ngày xưa, đâu vào đấy, kế hoạch phụ duy nhất so với ngày thường chính là hướng dẫn Tiểu Bạch Hổ tu luyện.
Bạch Hổ không hổ là thần thú, mặc dù cảnh giới ngã xuống không còn thần thông, nhưng khả năng thông thạo kim hệ pháp thuật cũng nằm ngoài tầm với của người khác. Vân Thanh Việt đã dạy nàng đả tọa ngay từ đầu, còn chưa kịp dạy dỗ cho nàng nhiều hơn Giang Mạch đã có thể tự vận dụng linh lực để công kích, cào xước sàn nhà dễ như trở bàn tay. Chờ sau khi Vân Thanh Việt dạy cho nàng pháp quyết pháp thuật, nàng càng học như cá gặp nước.
Thời gian ba ngày ngắn ngủi, Vân Thanh Việt chỉ kịp dạy dỗ Giang Mạch một ít pháp thuật căn bản, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Giang Mạch thông qua học tập dần dần hiểu được việc vận dụng pháp thuật, rồi sau đó nàng không chỉ học xong pháp thuật mà Vân Thanh Việt dạy, còn có thể sử dụng chúng một cách sinh động.
…
Sau giờ Ngọ nắng gay gắt chiếu xuyên qua cành đào, buông xuống tảng đá đen khổng lồ dưới gốc cây.
Tảng đá khổng lồ này cao chừng một người, toàn thân đen kịt cho dù ánh mặt trời chiếu vào dường như cũng có thể bị bóng tối hấp thu mà không hề sinh ra một chút gợn sóng nào… Thoạt nhìn qua nó và tiểu viện yên tĩnh này hoàn toàn không hợp nhau, nhưng nó đã được Vân Thanh Việt tự mình đặt ở đây vào ba ngày trước.
Tảng đá màu đen không lồ tên là Hắc Kim Thạch, là thứ được các kiếm tu kiểm tra uy lực kiếm pháp của mình, cũng là “bàn cào hổ” mà Vân Thanh Việt chuẩn bị cho Tiểu Bạch Hổ —— Trong phòng bị cào xước một mảnh sàn nhà là việc nhỏ, Vân Thanh Việt vừa nhìn đã biết, vết móng vuốt đó cũng không phải là Giang Mạch cố ý, mà là khi kiểm tra uy lực của chiêu thức không cẩn thận để lại. Điều này rất phổ biến trong Tu Chân giới, nhưng so với phiến đá xanh, Hắc Kim Thạch không thể nghi ngờ là càng thêm phù hợp hơn.
Sau khi Hắc Kim Thạch được đặt vào trong viện, Tiểu Bạch Hổ theo ý của Vân Thanh Việt, sử dụng linh lực cào mạnh vào trên tảng đá. Nhưng mà trước mặt phiến đá xanh móng vuốt giống như lợi trảo cào vào miếng đậu hủ, nhưng khi đặt trên Hắc Kim Thạch này lại hoàn toàn không có tác dụng gì.
Tiểu Bạch Hổ cào một vuốt, không những không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên Hắc Kim Thạch, còn suýt nữa cào hư móng tay mình!
Bây giờ đã ba ngày trôi qua, Tiểu Bạch Hổ tự tin mười phần lại lần nữa xuất hiện trước Hắc Kim Thạch, định thử xem thành quả học tập tu luyện ba ngày qua. Nhưng mà không đợi nàng duỗi móng vuốt ra thì bên tai đã truyền đến thanh âm máy móc ngay thẳng truyền đến trước một bước: “Ký chủ, tỉnh tỉnh, người từ đâu mà tự tin mười phần? Nếu như người thật sự tự tin thì sẽ không chờ sư tỷ ra cửa mới đến thử!”
Sự tự tin giả tạo bị chọc thủng, Giang Mạch tức khắc thẹn quá thành giận, một cái tát đánh bay hệ thống miệng tiện đi thật xa, Tiểu Nãi Hổ gầm lên: “Câm miệng, không nói chuyện không có ai cho là ngươi câm!”
Hệ thống diễn nghệ tinh xảo bị bay đến xa hơn mười mét rồi hậm hực bay trở về, dứt khoát không mở miệng nữa.
Giang Mạch cũng không lại để ý nó, nàng vươn móng vuốt ra vận chuyển linh lực, đầu ngón tay non nớt lập tức được bao phủ bởi một tầng ánh sáng kim loại có thể thấy bằng mắt thường. Sau đó nàng vung móng vuốt cào lên trên Hắc Kim Thạch, nghĩ nghĩ rồi lại thu móng vuốt trở về, sửa lại thành dùng sức thử cào trên Hắc Kim Thạch —— Không có cách nào, cho dù là hổ hay là người thì hư móng tay đều sẽ đau, vết xe đổ mấy ngày trước nàng còn chưa quên đâu.
Thế là hệ thống chỉ nhìn thấy ký chủ cẩn thận dùng móng vuốt cào cào lên Hắc Kim Thạch, sau đó lại cào cào. Nó tiến lại gần tảng đá nhìn, lại thấy bề mặt Hắc Kim Thạch vẫn bằng phẳng trơn bóng, đừng nói là vết móng vuốt, ngay cả một vết xước cũng không có!
Hệ thống quang đoàn mới vừa bị đánh bay lóe lóe, lúc này nó đã học được cách ngoan ngoãn, cánh tay không tồn tại bịt chặt miệng không cười thành tiếng.
Giang Mạch có chút buồn bực, nhưng kết quả này lại không có nằm ngoài dự đoán, rốt cuộc cũng mới có ba ngày mà thôi. Ba ngày nay nàng chỉ đi theo sư tỷ học pháp thuật, căn bản không có ra ngoài đánh quái tăng chiến lực, hẳn là thu hoạch thu được cũng có hạn. Nhưng mà nghĩ nghĩ chung quy có chút không cam lòng, vì thế thu móng vuốt lại rồi vận dụng linh lực, linh lực kim sắc trong không khí nhanh chóng hội tụ ngưng kết.
Ngay sau đó, một thanh kiếm nhỏ mang theo duệ kim chi khí xuất hiện trước mặt Bạch Hổ, theo suy nghĩ của nàng chém mạnh vào Hắc Kim Thạch… Cái gì đập bia nứt đá, cái gì mảnh vụn bắn tung tóe, căn bản không có xuất hiện.
Hệ thống lại một lần nữa nhướn người lên, cẩn thận nhìn một hồi, rốt cuộc phát hiện ra một vết xước cực kỳ nhỏ bé.
Bầu không khí có chút trầm mặc, cũng có chút vi diệu, Giang Mạch xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn Hắc Kim Thạch, lại lần nữa không phục ngưng tụ linh lực. Linh khí kim loại trong không khí lại lần nữa ngưng tụ, chẳng qua lúc này đây xuất hiện không phải một thanh kiếm nhỏ mà đã biến thành một cây kim thêu nhỏ. Ngưng kết thanh kiếm nhỏ lúc nãy dùng nhiều linh lực hơn, nhưng kết kim thêu lại dùng ít linh lực hơn.
Chiếc kim thêu lại lần nữa bay về phía Hắc Kim Thạch, “Vèo” một tiếng, mang theo tiếng xé gió nhỏ vụn. Một kim này đến vừa nhanh vừa vội, thế cho nên hệ thống mới vừa nhòm lên xem náo nhiệt cũng chưa kịp tránh, mũi kim gần như là xuyên qua hệ thống bắn vào Hắc Kim Thạch.
Mặc dù hệ thống không có thực thể, biết rõ chiếc kim nhỏ thêu hoa không thể tạo thành thương tích cho mình nhưng cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh —— Nếu nó có lời thì sẽ nói, không có thì dùng hiệu ứng thay thế —— Hệ thống kinh hồn chưa kịp ổn định quay đầu lại nhìn, lại thấy ở trên Hắc Kim Thạch lúc trước Giang Mạch không làm gì được đã có một lỗ kim thật nhỏ.
Tiểu Bạch Hổ chưa kịp tiến lên kiểm tra thì đã hết sức nằm sấp xuống, một đòn lúc nãy đã dùng hết sức của nàng. Thân thể bị đào rỗng trong nháy mắt, Giang Mạch thở hổn hển nghỉ ngơi một hồi mới hỏi hệ thống: “Thế nào?”
Hệ thống sửng sốt, sau đó đúng sự thật trả lời: “Có một lỗ kim.”
Giang Mạch nghe vậy không chỉ không thất vọng ngược lại trong mắt hổ hơi sáng lên mang theo chút vui mừng, bởi vì điều này đại biểu cho sự tiến bộ và thành công của nàng. Dù sao đó cũng là Hắc Kim Thạch mà tu sĩ Kim Đan dùng để thử chiêu, mặc dù Vân Thanh Việt có thể thuận tay một kiểm bổ ra cũng không có nghĩa Tiểu Bạch Hổ vừa mới Trúc Cơ cũng có sức mạnh như vậy. Huống chi chiếc lực và cảnh giới của nàng còn chưa tương xứng, nếu luận về sức mạnh thật sự thì ngay cả Trúc Cơ cũng chưa đạt tới.
…
Một ngày trước đại bỉ, trong tông môn có rất nhiều sự vụ cần phải xử lý, trong đó cơ bản nhất chính là báo danh.
Huyền Thanh Tông có khoảng mấy vạn đệ tử, phân bố trong năm phong, đệ tử mỗi phong ít thì mấy ngàn nhiều thì hơn vạn. Thiên Dương Phong là một mạch của chưởng môn, là phong có nhiều đệ tử nhất trong năm phong, mà đệ tử ít nhất cũng không phải một mạch Minh Hà Phong của phong chủ không thích quản sự mà là Thanh Vân Phong càng thêm khiêm tốn. Nhưng mà Thanh Vân Phong như thế nào tạm thời không nói, bên trong mấy ngàn đệ tử ở Minh Hà Phong, có khoảng ngàn người báo danh tham gia đại bỉ.
Báo danh kéo dài suốt ba ngày, Vân Thanh Việt làm đại sư tỷ đương nhiên sẽ không luôn nhìn chằm chằm, nhưng đến thời hạn một ngày cuối cùng nàng vẫn là tranh thủ chút thời gian đi đến quảng trường nhìn, xem xét tình hình báo danh.
“Đại sư tỷ.” Vân Thanh Việt phi kiếm đáp xuống, nửa quảng trường lần lượt hành lễ vấn an với nàng.
Vân Thanh Việt thu hồi phi kiếm, gật gật đầu bình tĩnh như thường, sau đó tiến lên vài bước hỏi đệ tử đăng ký: “Thế nào rồi?”
Đệ tử đó vốn đang ngồi sau án thư để đăng ký báo danh nhưng khi Vân Thanh Việt phi kiếm đáp xuống thì đã đứng dậy chào đón. Lúc này thấy đại sư tỷ hỏi lập tức đưa danh sách đăng ký, nói: “Đại sư tỷ, đây là danh sách đăng ký. Trong đó có 52 đệ tử thân truyền, 337 đệ tử nội môn, 596 đệ tử ngoại môn, tất cả đều trong danh sách đăng ký.”. Truyện Trinh Thám
Đệ tử thân truyền lại chia làm phong chủ thân truyền và trưởng lão thân truyền, Minh Hà Phong tổng cộng cũng chỉ có 60 người, ngoại trừ những người còn nhỏ gần như đều đã báo danh. Bọn họ đều là vì tranh đoạt đại bỉ tiền mười [2], nói cách khác cũng là vì Tam Tông Luận Võ.
[2] Đại bỉ tiền mười: Mười người đứng đầu trong đại bỉ.
Sau đó là đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn, số lượng hai bên chênh lệch gần mười lần, nhưng số người báo danh lại không có chênh lệch lớn như vậy. Bởi vì phần lớn đệ tử ngoại môn tư chất bình thường, có rất nhiều người trong số đó qua nhiều lần giãy giụa đã cam chịu số phận, có gan báo danh đều là người tự nhận có chút bản lĩnh. Mà đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền không khác nhau là mấy, ngoại trừ không đủ tuổi hoặc lớn tuổi thì còn lại đều đã báo danh.
Vân Thanh Việt thay mặt sư phụ chấp chưởng Minh Hà Phong nhiều nằm, hiểu biết rõ ràng tình hình đệ tử của Minh Hà Phong. Nhưng cho dù nàng hiểu biết thế nào cũng không có khả năng ghi nhớ mỗi đệ tử nội môn hay là đệ tử ngoại môn, có thể vào mắt nàng cũng chỉ có 60 đệ tử thân truyền mà thôi.
Lúc này nàng nghe đệ tử đăng ký bẩm báo xong, cầm lấy danh sách mở ra nhìn, quả nhiên ba nhóm đều đã được ghi riêng.
Đệ tử ngoại môn nội môn quá nhiều, nàng liếc mắt nhìn qua, sau đó nhìn kỹ đệ tử thân truyền báo danh. Sau khi xem qua một lần, nàng khẽ cau mày, sau đó lại nhìn một lần nữa mới hỏi: “Trọng Hành không có báo danh?”
Đệ tử đăng ký nghe vậy vừa định mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nam trong trẻo truyền từ nơi xa đến: “Đến đây đến đây, ta đến báo danh.”
Vừa dứt lời, người đó đã đến bên cạnh, lại là một thanh niên tuấn lãng mặc bạch y đeo kiếm sau lưng. Nói hắn là thanh niên cũng không thỏa đáng bởi vì tướng mạo hắn môi hồng răng trắng là bộ dáng của một thiếu niên, tướng mạo nhìn qua rất nhỏ, sau khi đối mặt với Vân Thanh Việt ngay cả khí chất đã nhỏ lại càng thêm nhỏ. Chỉ thấy hắn chắp tay về phía Vân Thanh Việt, cười hì hì nói: “Trên đường có việc chậm trễ, về muộn chút, mong rằng sư tỷ thứ lỗi.”
Người này là Trọng Hành, cũng là nhị đệ tử thân truyền của phong chủ Minh Hà Phong, nhị sư đệ của Vân Thanh Việt. Đừng nhìn vẻ ngoài non nớt của hắn mà nghĩ nhầm, kỳ thật hắn còn lớn hơn Vân Thanh Việt mấy tuổi. Nhưng mà hắn nhập môn trễ, hơn nữa Thanh Ngọc không thích dạy đồ đệ, Trọng Hành nhập môn vẫn là được Vân Thanh Việt cầm tay dạy dỗ. Bởi vậy hắn đối với vị tiểu sư tỷ này vừa là kính trọng, cũng là không phục, một lòng muốn vượt qua đối phương.
Đương nhiên, cho đến nay điều này cũng chỉ là nguyện vọng, hơn nữa còn là một nguyện vọng càng ngày càng cách xa thực tế.
Vân Thanh Việt liếc nhìn sư đệ đã mấy năm không gặp, khẽ gật đầu, sau đó đưa danh sách trong tay qua: “Nếu đã trở lại thì tự mình viết tên lên đi.”
Trọng Hành ngoan ngoãn tiếp nhận danh sách, vung bút ký tên rồi đưa danh sách trả lại cho đệ tử đăng ký, sau đó vẻ mặt nóng lòng muốn thử nói với Vân Thanh Việt: “Sư tỷ, mấy năm không gặp, tỷ thí một trận thì sao?”
Hắn vừa nói vừa muốn rút trọng kiếm sau lưng xuống, Vân Thanh Việt lại chỉ nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Trọng Hành ngẩn người, vội vàng đuổi theo: “Nè, sư tỷ, sao tỷ lại đi rồi, không đánh một trận sao?”
Vân Thanh Việt chỉ để lại một câu “So đấu trên lôi đài”, sau đó đã ngự kiếm rời đi, Trọng Hành theo nàng trở về tới chỗ ở. Hai người cùng nhau vào tiểu viện, lại thấy trong viện yên tĩnh trống trải, chỉ thiếu bóng dáng của Tiểu Bạch Hổ.
Tác giả có lời muốn nói:
Trọng Hành ( thẳng nam): Sư tỷ, đánh một trận không?
Vân Thanh Việt ( sốt ruột): Không rảnh, mèo của ta không thấy!