Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 42: Ta dạy cho ngươi



Vân Thanh Việt giảnh đạo liên tục đến khi mặt trời lặn, hơn nữa sau đó phải luận đạo với người của Phật Tông và Thiên Đạo Tông, cho đến trăng lên giữa trời mới hoàn toàn kết thúc. Những đệ tử nghe đạo tốp năm tốp ba tản đi, vẫn chưa đã thèm.

Trăng sáng treo trên cao, ánh trăng sáng ngời, các đệ tử lần lượt rời đi, Vân Thanh Việt cũng từ trên đài cao đứng dậy.

Đệ tử Phật Tông và Thiên Đạo Tông dưới đài lúc này còn chưa có rời đi, Du Dật của Thiên Đạo Tông mỉm cười tiến lên, nói: “Vân sư muội, mới vừa rồi luận đạo, ngôn từ của tại hạ thỉnh thoảng có xung đột, mong rằng sư muội chớ trách móc.”

Vân Thanh Việt khí chất lạnh lùng, ánh trăng thanh lãng càng làm tăng thêm ba phần lạnh lẽo trên khuôn mặt nàng. Nhưng mà nếu nàng phụ trách sự vụ của Minh Hà Phong nhiều năm đương nhiên cũng không phải người không biết đạo lý đối nhân xử thế, bởi vậy đối mặt với gương mặt tươi cười của Du Dật vẫn chưa làm lơ, lập tức khẽ gật đầu nói: “Vốn chỉ là tranh luận đạo pháp, mọi người đều có lĩnh ngộ riêng, không thể xưng là xung đột và trách móc.”

Nàng nói chuyện khách khí, Du Dật đương nhiên càng khách khí hơn. Hai người hàn huyên vài câu, Du Dật rốt cuộc nhìn xung quanh một hồi, rồi sau đó mặt mang nghi hoặc hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy sư muội giảng đạo, rõ ràng mang theo Giam Binh, không biết hiện tại nàng đi đâu rồi?”

Vân Thanh Việt nghe vậy không trả lời, quay đầu nhìn một chỗ.

Mọi người làm theo nhìn đến, mới nhìn thấy một con hổ con màu trắng thò đầu qua trên những cây cổ thụ cao lớn và rậm rạp phía sau. Có lẽ là thấy mọi người nhắc đến nàng, cũng hoặc là phát hiện giảng đạo cuối cùng cũng kết thúc nên đã nhảy từ trên cây xuống. Tiểu Bạch Hổ tiếp đất không tiếng động, run run lông, chậm rãi bước về phía Vân Thanh Việt, ngoan ngoãn dựa vào bên chân nàng.

Du Dật thấy thế, ánh mắt hơi lóe lên, rồi sau đó chắp tay hành lễ với Tiểu Bạch Hổ.

Thần thú tôn quý lại nhanh nhạy, hơn nữa sinh ra đã có tu vi Nguyên Anh, mọi người ở đây đương nhiên cũng không dám chậm trễ. Đệ tử của Phật Tông và Thiên Đạo Tông còn lại thấy thế cũng lần lượt hành lễ, chỉ có Đàm Minh giống như phát hiện ra điều gì, khẽ ngửi một cái.

Tiểu Bạch Hổ không phát hiện hành động của hòa thượng, cũng không có hứng thú hàn huyên với người khác, kêu “Ngao ô” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Vân Thanh Việt.

Vân Thanh Việt từ trước đến nay luôn hiểu suy nghĩ của nàng, lập tức nói với mọi người: “Đã không còn sớm, nếu không có chuyện quan trọng, chư vị về Thiên Dương Phong nghỉ ngơi trước đi. Lại muộn chút nữa đệ tử tuần tra của Thiên Dương Phong cũng nên đi ra, tránh cho lúc đó thêm phiền phức.”

Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, mọi người sẽ không nghe không hiểu, sau đó lần lượt cáo từ rời đi.

Mọi người đi hết, lúc này Vân Thanh Việt mới cúi người ôm Tiểu Bạch Hổ lên, cách gần mới có thể ngửi thấy một ít mùi máu như có như không trên người đối phương —— Giang Mạch vì kiếm tích phân nên đã giết rất nhiều gà sặc sỡ, trên người nhiễm chút mùi là chuyện bình thường, mặc dù sau đó nàng rửa sạch móng vuốt còn thổi gió trên cây hồi lâu nhưng vẫn không thể giấu được cái mũi của tu sĩ.

Vân Thanh Việt cũng không kỳ quái, thậm chí không cần đi ra sau bếp kiểm tra cũng đã đoán được tình hình bên đó. Chỉ là một ít gà sặc sỡ mà thôi, nàng cũng không để ý, trên tay thi triển một thanh khiết thuật, mùi máu tanh đó nháy mắt tiêu tan không thấy.

“Chơi lâu như vậy, hôm nay có vui vẻ không?” Vân Thanh Việt khẽ sờ đầu hổ, thuận miệng hỏi một câu.

Tiểu Nãi Hổ nghe vậy kêu “Ngao ô” vài tiếng, dụi cái đầu lông xù xù vào trong lòng bàn tay của sư tỷ: “Có vui vẻ, hơn 500 chiến lực lận, giống như nhặt không. Nhưng mà là hại ngươi tốn tiền, còn có gà sặc sỡ bây giờ đối với ta cũng vô dụng, sau này ngươi đừng lại bỏ tiền mua…” Nàng nói lải nhải rất nhiều, đáng tiếc nói càng nhiều đối phương càng nghe không hiểu.

Vân Thanh Việt thật sự nghe không hiểu, nhưng mà đối với biểu hiện thân mật của Tiểu Bạch Hổ vẫn vô cùng vui mừng. Hơi thở lạnh lẽo trên người nàng dường như cũng dịu đi một chút, bàn tay trắng nõn chạm vào bộ lông mềm mại của hổ con, sau đó cởi bỏ Kim Linh trên cổ nàng.

Tiểu Bạch Hổ chỉ cảm thấy trói buộc trên cổ được nới lỏng, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, kêu “Ngao ô” một tiếng.

Nhiều ngày trôi qua, Giang Mạch vẫn chưa biết Kim Linh này là Chấp Minh Thần Quân đưa, nàng chỉ nghĩ rằng đây là lục lạc mèo mà sư tỷ nhìn thấy ở đâu đó, cảm thấy tinh xảo đẹp đẽ cho nên mới mua về cho nàng đeo. Nhưng mà xét thấy nơi này là Tu Chân giới, Kim Linh này có lẽ cũng không phải lục lạc mèo bình thường gì mà là một thứ giống như pháp khí. Nàng không biết cũng không sao, tóm lại Vân Thanh Việt sẽ không hại nàng, nàng ngoan ngoãn đeo là được rồi.

Bởi vì không biết chi tiết về Kim Linh này, hành động đột ngột tháo lục lạc của Vân Thanh Việt làm Giang Mạch có chút không hiểu lý do, chỉ nghi hoặc nhìn nàng. Mà Vân Thanh Việt cởi bỏ Kim Linh rồi kiểm tra đã lập tức biết thực hư của Tiểu Bạch Hổ.

Trúc Cơ cảnh, hẳn là đột phá không lâu, hơi thở còn có chút phù phiếm…

Trong mắt Vân Thanh Việt hiện lên chút suy tư cùng hiểu rõ, sau đó lại đeo Kim Linh lên cho Tiểu Bạch Hổ, đột nhiên hỏi: “Dưỡng Linh Đan Thanh Lam sư thúc luyện chế cho ngươi còn lại bao nhiêu? Mấy ngày gần đây ta cũng chưa từng thấy ngươi ăn, chính là đã ăn hết rồi?”

Chủ đề đổi có chút nhanh, nhưng Giang Mạch không có phòng bị với bản thân Vân Thanh Việt, vì thế không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu. Sau đó giống như sợ nàng không tin còn lấy ra hai bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật của mình ra đưa cho nàng xem —— Thần thú trời sinh đã có thiên phú không gian, đáng tiếc sau khi chết mà sống lại mọi kỹ năng hoàn toàn bị khóa, cho nên Tiểu Bạch Hổ bây giờ vẫn sử dụng trang bị tiêu chuẩn của Huyền Thanh Tông, lần đầu tiên có được nàng cũng hiếm lạ một hồi.

Vân Thanh Việt cầm lấy bình ngọc mở ra nhìn xem, phát hiện đan dược bên trong quả thật là đầy đủ, cũng không phải Tiểu Bạch Hổ thừa dịp mình không để ý đã sớm ăn hết rồi, mấy ngày gần đây không thấy nàng cắn dược cũng không phải ảo giác.

Vân Thanh Việt không nói gì nữa, sau khi đưa Dưỡng Linh Đan cho Giang Mạch liền ôm nàng ngự kiếm trở về.

Giang Mạch cũng không biết Vân Thanh Việt đã nhìn thấu bí mật nhỏ của nàng, cho đến khi trở về tiểu viện trong lòng nàng vẫn còn nhớ thương chuyện gà sặc sỡ —— Hôm nay sư tỷ lại không đề cập đến chuyện gà sặc sỡ. Nhưng lần đầu tiên nàng đi đó là dự trữ bình thường, lần thứ hai đi liền có hơn một trăm con gà sặc sỡ, lần này đi càng là vượt qua 580 con. Lỡ như nàng ấy còn tiếp tục mua thì làm sao bây giờ? Bây giờ gà sặc sỡ đã vô dụng với nàng!

Xuyên thành một con hổ, rào cản giao tiếp này đã sớm được đoán trước, Giang Mạch cũng vẫn luôn chưa từng để ở trong lòng, dù sao Vân Thanh Việt rất hiểu nàng. Nhưng lúc này không thể mở miệng giải thích khuyên can lại thật sự làm hổ bực bội.

Uể oải nằm trong ổ, Giang Mạch hỏi hệ thống: “Khi nào ta mới có thể nói chuyện vậy?”

Hệ thống quang đoàn đáp ở trên chóp mũi của Tiểu Bạch Hổ, tư liệu có liên quan đến ký chủ nó tuyệt đối không thiếu, bởi vậy rất nhanh tra được kết quả: “Nếu ký chủ chỉ đơn thuần muốn nói tiếng người, ít nhất phải Nguyên Anh kỳ, cũng chính là cấp 41. Hóa hình còn phải trễ một chút, đến Xuất Khiếu kỳ, cũng chính là cấp 51… Gánh thì nặng mà đường thì xa, ký chủ cố gắng lên!”

Nói xong dường như cảm thấy cấp 41 và cấp 51 đối với Giang Mạch bây giờ mà nói quá xá xôi, vì thế quang đoàn lóe lên, lại bổ sung một câu: “Ký thật ký chủ lên đến cấp 41 mở khóa thiên phú kỹ năng, lúc sau muốn thăng cấp hay đánh quái đều sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Giang Mạch “Ờ” một tiếng, giống như là hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, hiển nhiên cũng không có được an ủi.

Hệ thống bay vòng quanh nàng một vòng, lại nói: “Ký chủ không hài lòng sao? Chính là đây đã là một kết quả rất tốt, ký chủ bây giờ là thần thú, cấp bậc huyết mạch tài cao như vậy. Nếu là linh thú bình thường mà nói ít nhất phải đến Xuất Khiếu kỳ mới có thể nói tiếng người, Hợp Thể kỳ mới có thể hóa hình thành người… So sánh như vậy, người có dễ chịu chút nào không?”

Lỗ tai lông xù xù của Tiểu Bạch Hổ khẽ nhúc nhích, trong lòng quả thật được an ủi, quả nhiên so sánh mới có hạnh phúc. Nàng tinh thần phấn chấn đứng dậy, run run lông, định đi tìm Vân Thanh Việt, định tìm một cách nói cho đối phương không cần mua gà sặc sỡ nữa.

Nói đến cũng là hố, tuy rằng ngôn ngữ của Tu Chân giới này giống với hán ngữ, không đến mức làm cho Giang Mạch không nghe hiểu được các từ, nhưng chữ viết ở nơi này khác với chữ hán. Ít nhất là khác với chữ giản thể hay phồn thể mà Giang Mạch biết. Những chữ đó nhìn uốn éo vặn vẹo, trái lại có chút giống thời kỳ Tiền Tần, đến nỗi là đại triện hay tiểu triện hay là cái gì khác, nàng không phân biệt được, đoán mò cũng không đoán ra được mấy chữ này.

Một sớm trở thành kẻ thất học, hoàn toàn cắt đứt giao tiếp. Thế cho nên đến nay Vân Thanh Việt vẫn không biết tên của Giang Mạch, hoặc là gọi nàng Tiểu Bạch Hổ, hoặc là gọi nàng Giam Binh. Đôi khi giao tiếp, ngoại trừ dựa vào tâm ý tương thông và Vân Thanh Việt quan sát tinh tế cũng chỉ có phỏng đoán và dự đoán.

Nghĩ đến trong chốc lát lại phải phỏng đoán giao tiếp, Giang Mạch cảm thấy tâm mệt. Chỉ là nàng vừa mới nhảy từ trong ổ ra, còn chưa đi được hai bước bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, đôi mắt hổ thoáng chốc sáng lên mấy phần, vội vàng quay đầu hỏi hệ thống: “Hệ thống, nghe nói khế ước linh thú có thể tâm ý tương thông với chủ nhân, ngươi nói ta và sư tỷ có thể lập khế ước hay không?”

Theo lý thuyết là có thể, nhưng hệ thống lại nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn ký chủ, người tương lai là phải ở Huyền Thanh Tông làm thần thú trấn tông, sao có thể tùy tiện lập khế ước? Coi như người nguyện ý, sư tỷ nàng cũng sẽ không làm như vậy đâu.”

Giang Mạch nghe vậy lại không nhụt chí, ngược lại nóng lòng muốn thử: “Nàng sẽ không làm như vậy, nhưng ta có thể làm.”

Lời vừa dứt, Giang Mạch đã mở ra giao diện nhân vật của mình —— Nàng không biết bất cứ pháp thuật nào, truyền thừa cũng bị khóa, khế ước của Tu Chân giới đương nhiên nàng cũng không biết lập. Nhưng nếu tải thêm hệ thống trò chơi, nói không chừng sẽ có chức năng tổ đội chăng?

Không có hệ thống nhắc nhở, Giang Mạch cẩn thận tìm kiếm ở trên giao diện, cuối cùng thế nhưng thật sự tìm được chức năng tổ đội ở một góc xó xỉnh nào đó. Chỉ là không đợi nàng vui mừng đã phát hiện hai chữ “Tổ đội” kia thế nhưng là một màu xám, căn bản không thể dùng được. Hỏi qua hệ thống mới biết được, là chức năng chưa được mở khóa, đến nỗi phải làm sao để mở khóa hệ thống lại ấp úng không chịu nói.

Giang Mạch chán nản, đành phải dụ dỗ hệ thống: “Hệ thống, nếu có trò chơi tổ đội, đồng đội là có thể giúp đỡ đánh quái. Ta bây giờ chính là một tiểu hào vô dụng, nếu có sư tỷ hỗ trợ mang đi luyện cấp, nhất định thăng cấp rất nhanh.”

Nhưng mà hệ thống lại bất động, không chỉ không nói cho nàng làm sao mở khóa, hơn nữa còn nhanh chóng bay thật xa để trốn đi.

Đây vẫn là lần đầu tiên hệ thống chạy trốn, Giang Mạch nhất thời kinh ngạc nhiều hơn là buồn bực, chẳng qua chưa đợi nàng đuổi theo hệ thống thì đã bị một đôi tay ôm lên trước. Một lần nữa rơi vào trong vòng tay mềm mại quen thuộc, Giang Mạch nghe Vân Thanh Việt hỏi: “Tiểu Bạch Hổ, hôm nay ngươi Trúc Cơ phải không? Vậy công pháp thần thú truyền thừa, ngươi hiện tại đã có thể sử dụng sao?”

Giang Mạch nghe vậy xấu hổ cúi đầu, nàng cái gì cũng không biết, mặc dù Trúc Cơ cũng vẫn là một con Tiểu Phế Hổ.

Vân Thanh Việt dường như đoán ra được đáp án từ phản ứng của nàng, cũng không thấy kinh ngạc hay là thất vọng, nàng chỉ là trầm ngâm một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy ta dạy ngươi một ít pháp thuật, được không?”

Giang Mạch đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt hổ sáng lấp lánh nhìn Vân Thanh Việt —— Uầy uầy uầy, như vậy cũng có thể hả?!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Phế Hổ ( uể oải): Tuy rằng Trúc Cơ nhưng ta vẫn là cái gì cũng sẽ không được

Vân Thanh Việt ( sờ đầu): Còn có thể làm sao bây giờ đây? Hổ chính mình nuôi, đương nhiên chỉ có thể chính mình dạy


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.