Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 31: Nhiệm vụ lâm thời



Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ, đi theo dòng người phía trước, dần dần liền có tiếng ồn ào truyền đến.

Tiểu Bạch Hổ ló đầu ra nhìn ngọn nguồn của tiếng ồn ào đó, xa xa vừa nhìn, liền thấy mấy tòa lôi đài đứng sừng sững trong thành. Chỉ là cách có chút xa, xung quanh lôi đài còn có không ít người vây quanh, trong lúc nhất thời cũng không thấy rõ rốt cuộc trên lôi đài kia đang diễn ra chuyện gì.

Vân Thanh Việt không có nhìn xung quanh nhưng cũng biết bên đó đã xảy ra chuyện gì, vì thế vừa đi theo dòng người về phía trước, vừa nói: “Đó là đấu tái. Ngoại trừ Tam Tông Luyện Võ, mười năm một lần Huyền Thanh Tông sẽ tổ chức một lần đại bỉ, trước khi đại bỉ trong thành Huyền Thanh đều đặc biệt náo nhiệt. Đấu tái, bán đấu giá, trao đổi tài nguyên, đều sẽ tập trung ở đây trong khoảng thời gian này, các đệ tử sẽ lấy những thứ này để thu được tài nguyên làm nỗ lực cuối cùng.”

Cái gọi là đấu tái, đương nhiên là có thưởng, người thắng sẽ không trắng tay mà về. Bán đấu giá đương nhiên cũng là một loại phương pháp thu hoạch tài nguyên, nhưng mà chính là đặc biệt đốt tiền, nhưng nếu có thể mua được tài nguyên thích hợp với bản thân cũng sẽ không lỗ. Đến nỗi trao đổi tài nguyên thì càng không cần nói, trực quan nhất chính là những cái sạp bày ở bên đường, giữa mua bán thu được cái họ cần.

Phí tâm phí sức lăn lộn như vậy, đương nhiên cũng là có mục đích. Ví dụ mười người đứng đầu trong ngoại môn đại bỉ có thể tiến vào nội môn, mười người đứng đầu trong nội môn đại bỉ có thể bái sư tu vi Nguyên Anh trở lên. Đừng nhìn chỉ là bái sư, trong tông môn có sư phụ và không có sư phụ khác biệt rất lớn.

Những thứ này đều là quy tắc của tông môn, nhưng có quan hệ với Tiểu Bạch Hổ cũng không lớn, bởi vậy Vân Thanh Việt chỉ là thoáng nhắc tới, cũng không nói sâu.

Khi nói chuyện, một người một hổ cũng đã theo dòng người đi tới bên cạnh lôi đài.

Lôi đài để đấu tái có rất nhiều, có đấu pháp, đấu kiếm, đấu đan, đấu bùa, đấu khí, đấu trận, đấu võ… Nói đến cũng làm người xem không hiểu, cái gọi là đấu võ chính là đấu vũ lực, không có giới hạn về binh khí, dùng đau thương búa rìu đều có thể. Nhưng cố tình đấu kiếm đã được phân thành một loại khác, dùng kiếm liền không được bao gồm trong đó, dường như kiếm tu là phá lệ đặc biệt.

Nhưng mà phàn nàn là phàn nàn, so tài này cùng nửa cọng lông của Tiểu Bạch Hổ cũng không có quan hệ, nàng đơn thuần cũng chính là xem náo nhiệt. Mà thứ duy nhất trên đài có thể có chút quan hệ với nàng, có lẽ chính là lôi đài ngự thú sư đấu thú.

Lúc này trên đài đấu đan dược hương nồng đậm, đấu bùa nâng bút tẩu du long, trên đài đấu kiếm kiếm quang lạnh thấu xương, trên đài đấu pháp pháp quang lộng lẫy… Mỗi một lôi đài đều có những đặc sắc riêng, đối với người tới xem náo nhiệt mà nói, gần như không nhìn kịp. Nhưng trên những lôi đài đó hoặc động hoặc tĩnh, đều chỉ tu sĩ tự mình lăn lộn, xét về khung cảnh thì lại kém náo nhiệt bắt mắt hơn ngự thú sư trên đấu thú đài.

Lúc này trên đấu thú đài có hai tu sĩ đang đứng, một con Hỏa Diễm Sư đứng trước một người, một con Liệt Vân Báo đứng trước một người khác. Hai con linh thú đều có tiềm lực thăng cấp Kim Đau, nhưng mà hiện tại chúng nó còn chưa có thành niên, cũng giống như chủ nhân chúng nó, chỉ là khó khăn lắm mới Trúc Cơ mà thôi —— Nếu hai con linh thú đều đã Kim Đan, lấy chúng nó làm trợ lực, chủ nhân của chúng đã sớm vào nội môn bái sư, cũng không đến mức ở nơi này so đấu.

Vân Thanh Việt luôn đặc biệt săn sóc, thấy Tiểu Bạch Hổ nhìn chằm chằm hai con động vật họ mèo, liền đơn giản giới thiệu một câu: “Đó là Hỏa Diễm Sư và Liệt Vân Báo, Hỏa Diễm Sư dùng hỏa pháp tăng trưởng, Liệt Vân Báo thì thiên về sức mạnh và tốc độ.”

Khi nghe được Liệt Vân Báo, đôi tai Tiểu Bạch Hổ giật giật, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu?

Cẩn thận hồi tưởng một hồi, cuối cùng đã nhớ ra. Khi mới vừa vào Huyền Thanh Tông, bình sữa mà nàng bị Chấp Minh Thần Quân cướp đi, còn không phải là sư tỷ cướp từ Liệt Vân Báo sao?

Có mối liên hệ sâu xa này, ánh mắt Tiểu Bạch Hổ lập tức rơi vào trên người Liệt Vân Báo, mang theo ba phần tò mò. Còn chưa đợi hai con ở trên đài kia đánh nhau, bên tai nàng đột nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống ——

“Đinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ lâm thời, sơ thí mũi nhọn: Thân là thần thú Bạch Hổ hiếu chiến, chiến đấu trước mắt khiến ngươi nhiệt huyết sôi trào. Mặc dù bây giờ ngươi còn nhỏ tuổi, cũng muốn thử tài năng một lần.

Hoàn thành nhiệm vụ, mỗi một lần đánh bại một con linh thú cùng cấp, có thể đạt được 5000 điểm giá trị kinh nghiệm, 25 tích phân, không giới hạn số lượng

Mỗi một lần vượt cấp đánh bại một con linh thú cấp cao, có thể đạt được 50000 điểm giá trị kinh nghiệm, 250 tích phân, không giới hạn số lượng.”

Tiểu Phế Hổ cá mặn chỉ tới xem náo nhiệt: “…”

Cảm ơn, ta chỉ là con cá mặn, không có hiếu chiến, cũng không có nhiệt huyết sôi trào muốn đánh nhau. KHÔNG Q𝖴ẢNG CÁO, đọc tг𝒖𝑦ệ𝑛 tại ﹢ T𝚁Ù MT𝚁𝖴𝒴ỆN﹒𝘷𝑛 ﹢

Tiểu Bạch Hổ vốn dĩ hứng thú bừng bừng trong nháy mắt khuôn mặt suy sụp, sợ Vân Thanh Việt tinh ý phát hiện, đành phải quay đầu lén hỏi hệ thống: “Nhiệm vụ lâm thời này từ đâu tới? Ta không làm được không?”

Hệ thống quang đoàn nhấp nháy một hồi, sau đó dùng giọng điệu hận sắt không thành thép nói: “Nhãi con à, ngươi có thể đừng cá mặn như vậy không?!”

Tiểu Bạch Hổ liếc xéo nó: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng gọi ta nhãi con, làm như ngươi lớn tuổi hơn ta vậy.”

Hệ thống bảo bảo xuất xưởng chưa đầy một tháng lập tức cứng họng, cuối cùng vẫn là khôi phục bình thường, ỉu xìu đáp: “Có thể, tùy ý, đều được, dù sao hệ thống cũng không có thêm vào hệ thống trừng phạt.”

Cảm giác hệ thống trong nháy mắt liền trở thành Phật, nhưng mà đó lại có quan hệ gì đâu? Nghe được đáp án này Giang Mạch vừa lòng, nàng cũng không thích bị ép buộc, cho dù là hệ thống trói định ép buộc, hay là ép buộc chấp hành nhiệm vụ —— Cũng mất công hệ thống tính tình ngu ngốc ngây thơ, trước dùng hai viên kẹo sữa dỗ đến nàng buông thành kiến, nếu không sau khi tìm được chỗ dựa, nó sớm muộn gì cũng bị ném vào lãnh cung.

Chỉ là Giang Mạch nhất thời còn chưa có vui, liền nghe hệ thống lại buồn bã nói: “Hệ thống sẽ không ép buộc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ đã tuyên bố sẽ hiển thị ở trên giao diện, nếu không hoàn thành, sẽ vẫn luôn hiện chưa hoàn thành.”

Giang Mạch nghe vậy dừng một lúc, yên lặng click mở giao diện nhân vật, quả nhiên liền thấy dòng chữ “Chưa hoàn thành” màu đỏ bắt mắt ở trên đó.

Điều này thì rất sầu người, bởi vì Giang Mạch nàng có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, biểu hiện cụ thể là mỗi một tin tức nhắc nhở màu đỏ trên phần mềm điện thoại nàng đều phải click mở để loại bỏ. Nếu không nhìn những chấm đỏ đó, nàng liền sẽ toàn thân khó chịu. Mà bây giờ nàng không có điện thoại, lại có một cái hệ thống không biết muốn ở bên cạnh nàng bao lâu, trên giao diện hệ thống còn có tin tức nhắc nhở bắt mắt như vậy…

Giang Mạch cảm thấy rằng hệ thống có thể là cố ý, nhưng sự tồn toại của loại nhắc nhở này dường như lại không có gì đáng trách. Nàng nhìn chằm chằm vào nhắc nhở “Chưa hoàn thành” màu đỏ kia, hoa văn chữ “Vương” trên trán đều sắp rối tung thành một đoàn.

Vân Thanh Việt rốt cuộc cũng phát hiện ra nàng không thích hợp, vì thế xoay Tiểu Bạch Hổ lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Mạch do dự, còn chưa có nghĩ xong muốn làm nhiệm vụ lâm thời này hay không, liền nhìn thấy tỷ thí trên lôi đài đã bắt đầu rồi —— Hỏa Diễm Sư xuất kích trước, giậm chân một cái liền có một ngọn lửa lớn bắn ra, chiếm cứ phân nửa lôi đài, nhắm thẳng đánh tới đối thủ đối diện. Mà Liệt Vân Báo thấy thế cũng không hề hoảng hốt, gầm nhẹ một tiếng trực tiếp giơ vuốt lên một trảo, ngọn lửa trước mặt liền bị nó hoàn toàn xé rách, nó cũng nhân cơ hội nhắm thẳng vào đối thủ đánh tới…

Tiểu Bạch Hổ thấy một màn như vậy, đôi mắt hổ mở to, chỉ cảm thấy toàn bộ hổ đều không tốt: “Hệ thống, hệ thống, ngươi muốn ta lên đài tỷ thí với chúng nó sao? Này một phóng hỏa, một móng vuốt, ngươi xác định ta còn có thể sống sót?!”

Hệ thống dường như cũng đình trệ trong chớp mắt, rồi sau đó mới nói: “Không sao cả ký chủ, chúng nó là Trúc Cơ kỳ, dựa theo cấp bậc mà nói người hiện tại mới Luyện Khí kỳ. Quay đầu lại chờ Luyện Khí kỳ lên sâu khấu, người bước lên sân cũng không muộn.” Nói xong sợ ký chủ luống cuống, lại bổ sung: “Ký chủ, chúng ta không cầu nhiều, đánh thắng một trận là được rồi. Tay mơ Luyện Khí một tầng cũng có được 25 tích phân.”

Giang Mạch không nói gì, uể oải nhìn tỷ thí trong sân, cũng đã quên phải đáp lại Vân Thanh Việt.

Vân Thanh Việt nhìn tỷ thí trong sân, rồi lại nhìn Tiểu Bạch Hổ trong lồng ngực, thầm thở dài —— Nàng liền biết đến đây xem tỷ thí sẽ đả kích hổ. Từ sau khi Tiểu Bạch Hổ bị ngỗng hồng đỉnh mổ trọc, nàng liền không có gì mong đợi vào giá trị vũ lực của Tiểu Nãi Hổ này.

Mặc dù Tiểu Bạch Hổ cắn dược cũng đã sắp cắn đến Trúc Cơ kỳ, nhưng luận về thực lực lại chỉ cao hơn linh thú nhất giai một chút, mà linh thú nhất giai chính là ngay cả tiểu đệ tử Luyện Khí một tầng cũng có thể nhẹ nhàng nghiền áp… Cho nên nói, tu vi có được nhờ cắn dược này, thật sự là không được. Nếu có thể, Vân Thanh Việt thật muốn vắt khô nhìn nhìn lại, Tiểu Nãi Hổ này đến tột cùng còn lại bao nhiêu cân?

Giang Mạch còn không biết lai lịch của mình đều bị sư tỷ xem hết. Nàng click mở giao diện, nhìn cấp bậc giả dối và chiến lực giả dối của mình, dưới sự lải nhải khuyên bảo của hệ thống, rốt cuộc vẫn là lấy hết dũng khí.

Tiểu Bạch Hổ dùng móng vuốt vỗ vỗ mu bàn tay của Vân Thanh Việt, lại chỉ chỉ trên lôi đài, ỷ bảo mình cũng muốn lên đó tỷ thí một trận.

Chỉ là Vân Thanh Việt lúc này lại không thể lập tức lĩnh hội ý của tiểu lão hổ, nàng nhìn hai con linh thú đang đánh nhau kịch liệt trên lôi đài, lại nhìn Tiểu Nãi Hổ trong lòng ngực: “Làm sao vậy, chính là có cái gì không ổn?”

Vân Thanh Việt từ trước đến nay là thiện giải hổ ý, đây vẫn là lần đầu tiên giao tiếp không suôn sẻ. Giang Mạch lại không thể mở miệng nói chuyện, đành phải giương nanh múa vuốt khua tay múa chân, định để cho Vân Thanh Việt hiểu ra, mình cũng muốn lên đài tỷ thí… Tốt nhất là chọn một đối thủ yếu một chút, bây giờ nàng còn nhỏ, quá mạnh đánh không lại, cũng không muốn tùy tùy tiện tiện bị ngược.

Có lẽ là Tiểu Phế Hổ giương nanh múa vuốt khua tay múa chân đến mức quá sinh động, Vân Thanh Việt rốt cuộc vẫn là xem hiểu.

Chỉ là sau khi rõ ràng, nàng không khỏi thở dài trong lòng —— Bạch Hổ hiếu chiến, có danh xưng Chiến Thần, có lẽ con trước mắt này hiếu chiến thì hiếu chiến, nhưng yếu thành như vậy còn đi đánh nhau, nàng thật sự sợ một không cẩn thận liền bị người ta đánh chết!

Lo lắng cho sự tự tôn của thần thú, Vân Thanh Việt còn không dám nói rõ, đành phải ôm Tiểu Bạch Hổ khuyên giải: “Ngươi còn nhỏ, không cần vội vã chiến đấu với người khác, chờ sau này thể chất ngươi khôi phục, lại tiếp tục so đấu cũng không muộn.” Nói xong còn lấy hai thú trên lôi đài làm ví dụ: “Ngươi xem Hỏa Diễm Sư đó, chí ít cũng đã mười đến hai mươi tuổi, Liệt Vân Báo bên cạnh ước chừng còn lớn hơn nó chút. Ngươi bây giờ chỉ mới sinh được một tháng, thật không cần so với chúng nó.”

Lời nói này khách khí, nhưng trên thực tế thú mạnh hay yếu căn bản căn bản không ở trên tuổi, mà là ở trên huyết mạch. Huyết mạch của Hỏa Diễm Sư và Liệt Vân Báo đã quyết định giới hạn cao nhất của chúng nó, mà Bạch Hổ dựa vào huyết mạch, nguyên bản lúc sinh ra nên vượt qua giới hạn cao nhất của chúng nó.

Giang Mạch từ trước đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, không phải không rõ đạo lý này, nhưng nhìn Vân Thanh Việt kiên nhẫn đến dỗ dành mình, trong lòng vẫn là cảm thấy trớ trêu. Nàng dụi cái đầu lông xù xù lên tay Vân Thanh Việt, tỏ vẻ nhận ý tốt của đối phương, nhưng nhiệm vụ lại không thể không làm, nhắc nhở “Chưa hoàn thành” không thể vĩnh viễn treo ở trên giao diện, vì thế kêu “Ngao ô” một tiếng, lại lần nữa chỉ móng vuốt về phía lôi đài.

Nhìn ra được, nàng là quyết tâm muốn lên sâu khấu so một lần.

Vân Thanh Việt có chút tâm mệt, nhưng không thắng nổi Tiểu Bạch Hổ làm nũng chơi xấu, cuối cùng đành phải đưa ánh mắt nhìn những linh thú mà những ngự thú sư đó mang theo, hy vọng tìm được con yếu nhất trong đó… Đương nhiên, các nàng không thể cứ như vậy lên sâu khấu, rốt cuộc nơi này có rất nhiều đệ tử Huyền Thanh Tông, người nhận ra nàng cũng rất nhiều. Lỡ như bị người khác thấy Giam Binh bị một con linh thú cấp thấp đánh bại, trăm ngàn năm sau, tiểu lão hổ còn như thế nào làm hổ?

Hoặc là trước khi chọn đối thủ, các nàng hẳn là đi dịch dung trước?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.