Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng (Every Breath You Take)

Chương 46



Kate chậm chạp bước tới bước lui trong phòng khách, mắt dõi theo chiếc đồng hồ treo trên tường cứ tích tắc từng giây từng phút mà không hề có cuộc gọi nào từ Mitchell. Chiếc kim dài đã chạy hết 75 vòng; một giờ 15 phút đã trôi qua không hề mảy may động tĩnh gì từ người đàn ông vô tâm một thời cô đã từng yêu.

Chú cô, Cha Donovan, đã vội vã tới ngay khi Marjorie điện tới cho ông, và giờ ông đang ngồi vô vọng trên chiếc ghế sofa gần đó chờ chuông điện thoại. Đầu ông gục xuống, hai bàn tay siết chặt đặt phía trước. Ông đang cầu nguyện rằng Mitchell sẽ gọi.

Gray Elliot đang ngồi trên chiếc ghế đẩu ở quầy thu tiền phân cách khu vực bếp và phòng ăn. Anh là người bạn mới thân thiết nhất của Danny, sẽ làm mọi thứ để bảo đảm cậu bé an toàn trở về. Nếu như vẻ mặt tối sầm của Gray là một biểu lộ dấu hiệu thì anh đang mơ tưởng đến việc lôi Mitchell ra khỏi bất cứ cái xó xỉnh nào mà hắn ta đang ở, tròng vào cổ hắn tội vô nhân tính và cáo buộc án tù chung thân.

MacNeil đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra con đường phía trước nhà hàng, nơi những chiếc xe cảnh sát đậu thành hàng đèn nhấp nháy điên cuồng. Trên lề đường đầy chật phóng viên, dân thường và những kẻ hiếu kì đang chờ đợi moi được thông tin nào đó. Kate không chắc điều MacNeil đang nghĩ, nhưng anh vẫn liên tục nhìn vào di động như thể mong đợi nó đổ chuông. Anh có lẽ đang chờ một nguồn tin mới, Kate nghĩ ngợi, một lời chỉ dẫn sẽ đưa hàng xe cảnh sát này hú còi chạy bay đến giải cứu cho Danny.

Holly đã rời Maui ngay giữa buổi hội nghị các bác sĩ thú y và đang trên đường quay lại Chicago. Lực lượng đặc nhiệm đã được thiết lập ở một trong những phòng ăn tầng dưới, và các cuộc gọi đến sau khi lệnh báo động phát ra sẽ được chuyển đến các line mới lắp đặt. Kate đã ra lệnh đóng cửa nhà hàng ngay khi biết tin Danny mất tích, nhưng hầu hết nhân viên đều ở lại, yên lặng cầu nguyện cho cậu bé mắt xanh với nụ cười rạng rỡ đã từ lâu chiếm được trái tim họ.

Childress đang quanh quẩn ở nơi nào đó ngoài kia, Kate biết, và cô cũng cho là ông đang ở tầng dưới làm việc cùng với lực lượng đặc nhiệm.

Di động của MacNeil phát ra một tiếng kêu đanh gọn, anh rất nhanh áp sát nó vào tai. Một lúc sau, anh quay lại hết nhìn Kate lại sang Gray. “Hai luật sư đang ở dưới lầu – David Levinson và William Pearson. Họ đại diện cho Mitchell Wyatt.”

Gray Elliot đột ngột đứng thẳng người khi thấy những cái tên, anh đáp lại. “Hãy nói cảnh sát trực cửa trước để họ vào và dẫn họ lên đây. Hy vọng họ không đến để đe dọa tố cáo Kate vì đã tự nhận Wyatt là cha của Danny.”

David Levinson thông báo lý do cho sự xuất hiện của họ khi ông sải bước vào phòng khách, mang theo chiếc cặp táp lớn đựng tài liệu y hệt cái mà Pearson mang. “Ngài Wyatt uỷ thác cho chúng tôi chuyển mười triệu đô-la theo bất cứ dạng giao dịch nào mà bọn bắt cóc yêu cầu,” ông nói.

Cánh tay của Kate rơi thõng xuống hai bên, mắt nhìn chằm chằm đờ đẫn. Rồi cô mỉm cười. Rồi sau đó mắt cô nhòe đi vì vui sướng và nhẹ nhõm.

****

Joe O’Hara lái chiếc limosine của Matt Farrell vào sát nhà hàng nhất mà anh có thể, anh ngoái lại lên tiếng, “Anh có muốn tôi đợi ở ngoài không, Mitchell?” O’Hara đã ở cùng gia đình Farrel quá lâu đến nỗi anh trở thành một thành viên trong nhà, anh lái xe như một tên ncuồng, việc đó nhà Farrell lờ đi, và anh cũng không tuân theo các nghi thức vặt vãnh, tỉ như gọi tên Mitchell thay vì “Ngài Wyatt”, việc đó Mitchell cũng chẳng chấp nhặt gì.

“Không, cảm ơn,” Mitchell nói, chuyển ánh nhìn quét qua toàn bộ nhà hàng hạng nhất đã từng tiếp đón hầu hết những nhân vật tai to mặt lớn của thành phố và là nơi Kate đã một lần miêu tả như “một quán ăn nhỏ cho người Irish.” “Tôi sẽ đón taxi khi xong việc. Có lẽ tôi sẽ để Calli ở đây để trông nom mọi thứ.”

“Matt bảo nói với anh rằng họ rất mong các anh ở lại chỗ họ, muộn cũng không thành vấn đề.”

“Để chúng tôi xem đã,” Mitchell đáp lại, nghĩ đến một khách sạn có lẽ tốt hơn trong hoàn cảnh này. Sự xuất hiện của chiếc limô đã thu hút sự chú ý của vài phóng viên tụ tập trên vỉa hè trước nhà hàng, và Mitchell cúi đầu xuống khi bước ra. Calli chộp lấy chiếc valy của anh lúc Mitchell với tay qua nó. “Đây là việc của tôi. Hơn nữa, sẽ tốt hơn nếu đám phóng viên nghĩ chiếc valy là của tôi.”

Hơn Mitchell hai tuổi và thấp hơn anh nửa feet, Giovanni Callioroso là một trong đám năm người con của Callioroso mà Mitchell nhầm lẫn lung tung thứ tự, cho đến tận lúc 5 tuổi và đột ngột bị gửi đến trường nội trú ở Pháp.

Lúc nhỏ, Calli thích võ thuật, nên đã quăng quật cả linh hồn và thể xác của mình để trở thành một đối thủ tầm cỡ thế giới. Năm năm trước, anh đã chán ngấy việc đó và gợi ý Mitchell thuê anh làm vệ sĩ kiêm lái xe. Với cá tính của Calli, anh muốn phải thật xuất sắc trong công việc mới của mình. Theo yêu cầu, Mitchell gửi anh đến khoá huấn luyện đặc biệt nơi những người tài xế cho những người giàu được dạy cách tấn công lại trên đường hoặc bị bắt cóc.

Calli nổi bật lên như một tài xế xuất sắc nhất ở đó, và anh dành hết sự cống hiến tận tụy và lòng trung thành của mình cho Mitchell. Anh sẽ luôn đi phía trước để bảo vệ, Mitchell biết. Tuy nhiên, lúc này, Calli không chắc chắn lòng trung thành của anh dành cho Mitchell có cần thiết bao gồm cả việc phải vào trong chiếc ô tô một lần nữa cùng Joe O’Hare ngồi sau tay lái hay không.

“Hắn ta học lái xe ở chỗ quái nào vậy?” anh cáu kỉnh hỏi khi họ băng qua đường.

“Vòng đua tử thần ,” Mitchell lơ đãng đáp lại. “Cứ cho là anh ta chưa bao giờ gặp tai nạn cả.”

“Không ư? Này, suýt nữa thì tối nay hắn ta đã gây ra một vụ rồi đó. Chiếc Jeep đằng sau chúng ta gần như nghiêng về một bên khi cả hai bọn họ đều cố tránh đường.”

“Không nói tiếng Anh nữa,” Mitchell nói tiếng Ý khi họ bắt đầu tiến vào đám đông. “Họ có lẽ không muốn nói cho tôi biết gì đâu, nhưng họ sẽ thảo luận thoải mái với nhau trước mặt anh.”

Vài người trong đám đông cầm những cây nến được thắp sáng, dạ dày Mitchell thắt lại khi anh nhận ra rằng họ đang làm điều đó cho đứa con trai anh chưa bao giờ biết đến . . . và có lẽ không bao giờ còn cơ hội để thấy nó sống sót. Điều giả sử này càng làm anh giận Kate đến cực độ.

Từ vị trí gác của anh, MacNeil quan sát người đàn ông cao lớn bước ra khỏi chiếc xe limô cùng một người đàn ông khác băng qua đường. Trời mới mờ tối, nhưng đèn đường đã bật lên, và theo sự chỉ đạo của Gray Elliot, vì mẹ Danny đã vào trong phòng ngủ của cậu bé đợi cuộc gọi đến đòi tiền chuộc vào lúc 8 giờ. “Wyatt đang ở đây.”

Gray trao đổi ánh nhìn thoả mãn cũng Cha Donovan và lên tiếng, “Thông báo cho cảnh sát chỉ đường anh ta lên đây.”

****

Một trong số những cảnh sát được bố trí dưới mái hiên cửa trước đang nghe điện thoại. Anh ta chấm dứt cuộc gọi và tiến đến ngăn đám đông để Mitchell và Calli có thể đi qua.

Các phóng viên giơ cao máy ảnh lên chụp người mới, phòng khi họ trở thành những nhân vật quan trọng nhất trong vụ bắt cóc. Mitchell lờ đi và tiếp tục bước.

Với một cảm giác mơ hồ, anh bước vào một nhà hàng vắng vẻ và không hề giống những gì Kate từng miêu tả, nhưng anh thấy Pearson và Levinson đang ngồi tại bàn ăn gì đó, và anh gật đầu thay cho lời chào.

Người cảnh sát dẫn anh đến một hành lang ở phía sau, và khi anh nhìn thấy chiếc cầu thang đặt cạnh một văn phòng với cánh cửa mở, mọi thứ được bài trí ngờ ngợ theo đúng lời cô miêu tả. Ở bậc thang trên cùng đến cánh cửa đang mở vào một căn phòng, anh bảo Calli bỏ chiếc valy lại phía đầu cầu thang.

Người đầu tiên Mitchell trông thấy khi anh bước vào căn phòng rộng lớn là Gray Elliott. Người thứ hai là vị thám tử đã hỏi cung anh ba năm trước đây khi anh là kẻ tình nghi trong vụ sát hại William, cũng là người đã chụp hình khi anh ở cùng Kate trên đảo.

Một cách chán ghét, Mitchell cố tình lờ đi cái bắt tay của Gray, quay nguời lại, anh bắt gặp ánh nhìn chăm chú của một người đàn ông với đôi mắt màu xanh cùng kiểu cổ áo Roman “Tôi là chú của Kate, James Donovan,” người đàn ông đứng lên và bắt tay anh. Hẳn anh là Mitcell.”

(cổ áo của đức cha trong giáo hội Thiên chúa).

“Hẳn rồi,” Mitchell đồng ý một cách mỉa mai khi anh bắt tay vị mục sư. “Cô ấy đang ở đâu?” anh hỏi thẳng tuột, đặt cái kết cho cuộc đối thoại chào hỏi ngoại giao.

“Phòng của Danny ở cánh cửa đầu tiên phía bên phải,” vị mục sư nói, nghiêng đầu về phía hành lang dẫn ra khỏi phòng khách.

Phòng của con trai anh, Mitchell nhận ra ngay lập tức, được thiết kế để thu hút sự thích thú cho một đứa bé con và truyển cảm hứng đến trí tưởng tượng của nó. Những bức tường sơn sáng màu của rừng cây, với hình những hình ảnh con vật kỳ quái lấp ló núp sau đám cây và thảm cỏ dài, chạy dọc hết 3 bức tường. Một con ngựa bằng đá chiếm một góc, và các thùng đồ chơi để gọn một bên tường. Ô tô vung vãi khắp nơi: xe cứu hỏa màu đỏ rực, xe kéo màu vàng chói, xe tải, xe moóc. Sát bên trong tường, một chiếc giường đơn có rào chắn thay cho ván đầu giường, dánh hình đám vẹt và hoàng yến rực rỡ đậu trên các thanh chắn và những con thỏ nhảy nhót xung quanh. Bên cạnh giường là một cái ghế bập bênh.

Anh không mong đợi khi gặp lại Kate với lòng thương hại, nhưng thương hại đúng là những gì bây giờ anh đang cảm thấy. Mặc một chiếc quần jean và chiếc áo len cổ lọ vành rộng thùng thình, cô ngồi cuộn chân trên chiếc ghế bập bênh. Mắt cô nhắm lại, đầu ngửa ra sau, tay ôm chặt con thỏ lớn trước ngực. Con thỏ trông như nó vừa bị kéo lê sau một chiếc xe . . . hay bị kéo lê sau một đứa trẻ hay mang nó tới mọi nơi.

Mái tóc đỏ của cô xõa xuống hai bờ vai, đôi lông mi nâu đỏ cụp xuống trên gò má nhợt nhạt. Nếu cô không đặt một chân trần trên nền nhà, nhẹ nhàng đẩy tới đẩy lui chiếc ghế, anh đã nghĩ cô đang thiếp đi.

Giọng anh cộc lốc. “Kate?”

Cả cơ thể cô lảo đảo vì bất ngờ, đôi mắt đột ngột mở bừng ra, và cô nhìn chằm chằm anh như thể không tin được những gì mình đang thấy, rồi cô hơi mỉm cười. “Cảm ơn,” cô lịch sự nói.

“Vì cái gì?” Mitchell lạnh nhạt, đấu tranh với những cảm xúc mạnh mẽ khi anh đang ở trong phòng cậu con trai anh chưa bao giờ được thấy, nói chuyện với người phụ nữ đã mang thai đứa con của anh trong đêm ân ái khó quên đã ám ảnh anh suốt nhiều tháng sau.

Vẫn ôm chặt con thỏ, cô đứng dậy như thể đó là cả một sự gắng sức. “Cám ơn vì đã cho Danny và em mượn tiền chuộc,” cô giải thích. “Em đã đưa những luật sư của anh một tờ giấy nợ, và yêu cầu họ thảo hợp đồng chuyển nhượng nhà hàng cho anh. Em sẽ tìm cách trả lại cho anh phần còn lại.” Không để ý quai hàm anh đang giật mạnh, Kate nói, “Anh không cần đến đây, dù sao -“

“Đừng cảm ơn tôi, và cùng đừng hòng xua đuổi tôi,” Mitchell cảnh cáo cô. “Em và tôi, cùng đám luật sư của chúng ta, sẽ có một cuộc gặp mặt lâu đấy, ngay khi thằng bé an toàn trở về đây.”

“Đừng gọi nó là ‘thằng bé’ !” Kate khùng lên. “Nó -“

“Tại sao không?” Mitchell ngắt lời. “Em đã chắc chắn đến chết tiệt là tôi không có quyền gọi nó là con trai tôi. Tôi thậm chí không biết nó tồn tại cho đến hôm nay.”

“Tôi đã xoá anh khỏi danh sách thông báo sự ra đời của nó khi anh gọi tôi là con mụ lẳng lơ rồi,” Kate trả đũa, “và anh đã ly hôn với người phụ nữ mong muốn có con với anh.” Cơn phẫn nộ biến mất khi cô dối diện với sự thật đau đớn rằng Danny đã mất tích. “Hãy đi đi,” cô thì thầm đứt quãng, ngoảnh đi và giấu mặt mình trong con thỏ bông. “Con tôi đã biến mất rồi,” cô khóc nức nở. “Họ đã lấy con của tôi đi rồi.”

Mitchell xoay gót bước ra ngoài.

“Tôi sẽ đợi ở tầng dưới,” anh cất tiếng đằng sau vị mục sư đang ngồi trong phòng khách.

“Có lẽ là một hiểu lầm.”

“Tại sao?”

“Vì dù bất kể những Kate vừa nói với anh, anh là cha của Danny. Với tư cách cha của nó, anh có quyền – và cả trách nhiệm nữa – phải có mặt ở đây và an ủi mẹ cậu bé trong khoảng thời gian tồi tệ này.”

Mitchell ngập ngừng, chân bước lại gần một chiếc ghế và ngồi xuống.

“Trong lúc tôi còn tỉnh táo,” vị mục sư nói thêm, “làm thế nào mà một người đàn ông và một người đàn bà, những kẻ chỉ quen biết nhau vỏn vẹn có ba ngày, lại có thể kết thúc bằng việc tự hành hạ gây đau khổ cho nhau suốt cả ba năm vậy?”

“Tôi chịu,” Mitchell nói cụt lủn.

“Tôi thì biết đấy,” Cha Donovan đáp lại, những ông không đưa ra lời giải thích, và Mitchell cũng không hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.