Xem Mắt Gặp Định Mệnh

Chương 30: Ban đêm trong Toilet



Chuyến đi công tác lần này vừa nói chưa kịp để người ta chuẩn bị đã lên lịch trình, ngày mai bảy giờ sáng sẽ khởi hành.

Mấy hôm nay Ái Vy suy nghĩ xem cách nào để có thể thay thế Anh Thu. Cô ta làm ra bộ dạng đáng thương nhưng Anh Thu chỉ an ủi vài câu, bảo rằng đã xin Phó tổng nhưng anh ấy không đồng ý.

Có trời mới tin Anh Thu nói thật!

Hôm nay là cơ hội cuối cùng của cô ta, mà cô ta cũng chỉ còn một biện pháp duy nhất, tuy có chút nguy hiểm nhưng vì hoàn cảnh ép buộc vẫn phải thử “được ăn cả ngã về không”.

Nhìn Ái Vy như người mất hồn, Anh Thu quơ tay trước mặt Ái Vy cũng chẳng phản ứng. Đến khi cô vỗ mạnh vào vai thì Ái Vy mới giật mình, ngơ ngác chớp mắt nhìn Anh Thu.

“Này! cả buổi sáng nay cậu sao vậy?” Anh Thu khó xử hỏi: “Có phải vì chuyến đi ngày mai không?”

Ái Vy vội lắc đầu phủ nhận: “Không phải đâu, chuyện đó mình đã quên rồi.”

Anh Thu cảm nhận chỉ là Ái Vy đang che giấu cảm xúc mà thôi: “Vậy là chuyện gì nói mình nghe được không?” Nếu không phải chuyện này thì là gì, trên mặt Ái Vy thoang thoảng ý buồn dễ dàng nhận thấy.

Thật sự cô cảm thấy như hớt tay trên của người khác. Phạm Tích Nhân lại đẩy cô vào tình thế hoàn toàn khó xử. Cứ một mình quyết định được rồi, cầm gì phải làm lớn chuyện rồi cuối cùng chỉ chọn một. Làm cô rất không thoải mái.

Ái Vy nhìn Anh Thu há miệng nửa muốn nói nửa không, nhưng sợ Anh Thu tự trách bản thân nên nắm tay Anh Thu cười nhẹ: “Thật sự không phải tại cậu đâu, chỉ là ba tớ bị bệnh nên có chút lo lắng, trong lòng không an ổn.”

“Ba cậu nằm viện sao?” Anh Thu quan tâm hỏi han, kéo ghế xít lại gần Ái Vy.

“Hiện tại vẫn ở nhà quan sát, bác sĩ nói nếu có chuyển biến xấu mới phải nhập viện.” Ái Vy lo lắng, ánh mắt thoáng tia buồn rầu. Trông rất kém sức sống.

“Chắc chắn bác trai sẽ không sao đâu!” Thì ra là ba Ái Vy bị bệnh, chẳng trách Ái Vy cả buổi không tập trung được.

Ái Vy cố gắng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu!”

“Chị… Chị Lâm!” Mãi nói chuyện mà cả hai không hề hay biết quản lý Lâm đã đứng ở đây lúc nào. Chị Lâm đang nghiêm mặt không vui nhìn Anh Thu và Ái Vy.

Anh Thu bộ dạng như đứa trẻ phạm lỗi, lè lưỡi, kéo ghế quay lại chỗ ngồi: “Xin lỗi chị Lâm!”

Quản lý Lâm cũng không hề để ý, chỉ chăm chăm nhìn vào Ái Vy nói: “Em vào gặp chị một lát.”

Ái Vy cúi mặt theo sát quản lý Lâm vào phòng.

“Em còn nhớ đã hứa chuyện gì không?”

Ái Vy nét mặt mơ hồ nhìn quản lý, đứng nửa ngày cũng không nặn ra được một chữ. Cô ta thật sự không nhớ là chuyện gì. Đành dè dặt lắc đầu.

“Bản kế hoạch em sửa đến đâu rồi?” Giọng chị Lâm trở nên nặng nề.

Ái Vy cắn môi, chị Lâm nhắc cô ta mới nhớ: “Xin lỗi chị Lâm em vẫn làm chưa xong.”

“Hạn cuối chín giờ sáng nay.” Nói rồi chị ta liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã gần mười một giờ trưa em lại nói chưa xong, vậy ngày mai tính thế nào?”

Trong cuộc họp lần trước, Ái Vy đã đứng lên nhận xét về một bản kế hoạch, nói rằng nó có vấn đề, sau một hồi tranh luận cô ta liền nhận trách nhiệm sửa chữa để hoàn chỉnh bản kế hoạch này. Thấy vấn đề Ái Vy nêu ra hợp lý, mà cô ta là người phát hiện nên trưởng phòng đồng ý giao trách nhiệm này cho cô ta. Hẹn hôm nay sẽ nộp để ngày mai chị Lâm trình bày cho trưởng phòng.

“Xin lỗi chị, do ba em bệnh nên em làm không kịp!” Ái Vy len lén nhìn chị Lâm, xem ra chị ấy tức giận không hề nhẹ: “Ngày mai trước giờ làm em sẽ nộp lên cho chị được không?”

“Nếu ngày mai không có em tự nghĩ hậu quả đi.” Chị Lâm cũng chẳng quan tâm lý do Ái Vy đưa ra là gì, ai biết được đâu là thật đâu là giả? Thứ chị ta cần chỉ là kết quả có kế hoạch để nộp trưởng phòng hay không. Nếu cứ đặt nặng vấn đề tình cảm, không cương quyết thì sẽ chẳng ai nghe lời chị ta.

Nghe chị Lâm hù doạ, Ái Vy mắt đỏ hoe. Đúng vậy! Nếu làm không xong thì cơ hội đi làm tiếp cũng không còn nữa.

“Nhất định em sẽ nộp đúng giờ!” 

Sau đó Ái Vy chào chị Lâm rồi ra ngoài. Cô ta đến chỗ làm việc của mình, khuôn mặt thất thần kéo ghế ngồi xuống. 

Nhìn Ái Vy hoàn toàn không ổn một chút nào, còn nghiêm trọng hơn lúc nảy. Nhìn ngó xung quanh không ai để ý Anh Thu lén quay qua hỏi thăm: “Chị Lâm mắng cậu hả?”

Ái Vy nặng nề gật đầu, theo đó nước mắt cũng chảy xuống, cô ta vội lấy tay lau nước mắt, khịt khịt mũi: “Bản kế hoạch hôm nay nộp, nhưng tớ rối quá quên mất.”

Chuyện này Anh Thu cũng biết, mà trưởng phòng rất trông đợi vào bản kế hoạch này, bây giờ không có, phải làm thế nào đây?

“Cậu làm tới đâu rồi?”

“Đã sửa lỗi viết ra bản nháp, nhưng chưa soạn thảo lại thành văn bản cho hoàn chỉnh ý.” Cô ta mới là được một phần sau đó ba cô ta bệnh đến nay vẫn chưa làm tiếp.

“Vậy thì vẫn có khả năng làm kịp mà.” Dàn ý đã vạch ra sẵn rồi, chỉ cần triển khai ý thành đoạn văn cho chau chuốt dễ hiểu, tổng hợp lại là được.

“Nhưng tớ sợ một mình làm không xong.” Biết là vậy nhưng bản kế hoạch này có rất nhiều nội dung, cho dù cô ta thức tới sáng đánh máy chưa chắc hoàn thành.

Anh Thu vỗ ngực: “Để tớ giúp!” Chỉ sợ bây giờ nặng óc suy nghĩ ý tưởng, chứ chỉ cần đánh máy lại thì cô có thể phụ một tay.

Anh Thu là như vậy, chỉ cần chuyện trong khả năng sẽ không ngần ngại mà giúp đỡ, điểm này Ái Vy rất rõ.

“Nhưng… Nhưng mà… Có phiền cậu không?” Ngày mai Anh Thu còn đi công tác cùng Phó tổng nữa, rất bận rộn.

“Không sao, hôm nay tớ rảnh, với hai người sẽ làm nhanh hơn một người.”

Đúng là bây giờ không còn thời gian suy nghĩ nhiều, Ái Vy nhìn Anh Thu đầy cảm kích: “Cảm ơn cậu!”

Anh Thu nắm tay Ái Vy an ủi: “Đừng nói nhiều nữa, bắt tay vào làm đi để không kịp.”

Ái Vy gật đầu, bản nháp cô ta luôn để trong túi xách chỉ là không nhớ ra chứ vẫn mang theo bên mình. Đưa ra bản nháp, giải thích ý tưởng sau đó phân chia công việc, cả hai bắt đầu tập trung đánh máy không ngừng.

Đến giờ tan ca họ chỉ hoàn thành hơn một nửa, mọi người lần lượt ra về, Ái Vy cũng không yên lòng nhìn Anh Thu: “Cậu về đi, còn lại để tớ làm.”

“Vẫn chưa xong, ngồi thêm một lát nữa đã.” Anh Thu vẫn tập nhìn màn hình máy tính mà trả lời.

Được khoảng một lúc, trời bắt đầu tối, trong phòng chỉ còn lại Anh Thu cùng Ái Vy. Điện thoại Ái Vy reo liên tục:”Mẹ có việc gì sao?”

“Ba con nhập viện rồi, con mau tới đây đi.” Người phụ nữ nói rất lớn, giọng nói gấp gáp, có chút nghẹn ngào, hình như là vừa khóc vừa nói. Anh Thu ngồi kế bên vẫn có thể nghe thấy.

“Con về liền!” 

Tay cầm điện thoại của Ái Vy cũng run run, cô ta không còn bình tĩnh nổi nữa. Cúp điện thoại, Ái Vy ngồi im không nhúc nhích.

Anh Thu lo lắng không kém: “Ái Vy sao cậu không đi đi?”

Ái Vy căn môi khó xử: “Nhưng vẫn chưa làm xong bản kế hoạch.” Bây giờ cũng không biết làm thế nào.

Anh Thu vội kéo Ái Vy đứng dậy: “Phần còn lại để tớ làm cho, cậu mau đi đến bệnh viện với mẹ đi.”

“Nhưng mà…” Ái Vy nói không nên lời, chứ đứng chần chừ.

“Nhất định sẽ giúp cậu hoàn thành.”

Ái Vy mím môi ôm Anh Thu, hai mắt đỏ hoe cảm động nói: “Cảm ơn!” Sau đó với lấy túi xách chạy nhanh ra ngoài.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Anh Thu chiến đấu. Cô cố gắng hết sức thao tác trên máy liên tục, không rời chỗ ngồi nửa bước. Đến khi làm xong đã sắp đến giờ công ty đóng cửa.

Cô uể oải thở phào, đan tay vào nhau khởi động các khớp, vì ngồi lâu nên bây giờ vận động thậm chí nghe được tiếng răn rắc phát ra từ khớp tay. Đứng lên hơi choáng váng. Vẫn còn mười lăm phút, cô tắt máy, tranh thủ đi uống chút nước sẵn rửa mặt cho tỉnh táo.

Một số phòng đã tắt đèn, chỉ còn hành lang vẫn sáng, xung quanh không một bóng người, Anh Thu không nhịn được mà bước nhanh hơn. Vào Toilet cô đẩy một phòng đi vào. Đến khi vặn chốt cửa để đi ra, đẩy thế nào cánh cửa cũng không mở. Bị kẹt rồi sao? Anh Thu cố dùng lực mạnh hơn, dùng cả người tông cửa nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

Trong lòng gấp gáp Anh Thu la lớn “Có ai ở đây không?” Cô hét khàn cổ vẫn không có tiếng đáp lại. Dù cô biết xác suất giờ này có người đi ngang qua là rất thấp nhưng vẫn cố gắng thử trong vô vọng.

“Bụp!” Giờ giới nghiêm đã đến, đèn tắt không gian đang sáng trưng liền trở nên một mảng tối đen như mực. Cho dù Anh Thu sống một mình ở nhà đã quen nhưng ở nơi này, chật chội nhỏ hẹp, lại không nhìn thấy cảnh vật xung quanh tim cô đập thình thịch, cả người căng cứng hồi hộp thở mạnh.

Cô phải ngồi vậy cả đêm sao? Lúc ở phòng làm việc đem theo điện thoại thì tốt rồi, ít nhất có thể gọi điện thoại cầu cứu ai đó. Cứ nghĩ rất nhanh sẽ quay lại nên cũng chẳng đem theo làm gì cho vướng víu.

Hôm nay thật xui xẻo!

Có tiếng sột soạt, Anh Thu liền cất tiếng gọi: “Có ai không? Cứu tôi với!”

Không có tiếng đáp lại. Nhưng lâu lâu vẫn có tiếng động. Anh Thu cắn môi, trong đầu xuất hiện ý nghĩ làm cả người cô run lên, ngồi co ro một góc.

Chẳng lẽ là ma? Cho dù cô không tin lắm, bình thường cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng trong lúc này, còn có âm thanh vừa rồi, không muốn nghĩ đến cũng không được. Mà lúc này trong đầu lại liên tưởng đến những ý nghĩ đáng sợ, muốn xua tan nó nhưng nó vẫn luẩn quẩn trong đầu.

Cô nhớ có một lần đi học buổi tối, trong lúc nghỉ giải lao rảnh rỗi, một bạn trong lớp cô nổi hứng kể chuyện ma cho bọn cô nghe, liên quan đến ma nữ trong toilet, đặt biệt là ở những nơi công cộng như trường học, nơi làm việc đặc biệt có rất nhiều. Bạn ấy kể rất hấp dẫn, lâu lâu còn hét lớn hù bọn cô. Lúc đó đông người, có chút sợ những vẫn cảm thấy an toàn, nghe xong chỉ cười một tiếng, hồi lâu liền cho chuyện này vào dĩ vãng.

Bây giờ đêm hôm thanh vắng, câu chuyện đó như đoạn băng ghi hình phát đi phát lại, Anh Thu nhìn chăm chăm một chỗ, chỉ mong trời nhanh sáng. Cô không dám chợp mắt, nhéo vào cánh tay để tỉnh táo. Chỉ sợ ngủ rồi lúc giật mình tỉnh dậy có hình ảnh nào đáng sợ xuất hiện trước mặt mình, một cô gái tóc dài rủ rượi, đôi mắt chảy máu, miệng há lớn lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn, bàn tay khô héo tiến đến mà bóp cổ cô.

“Tình hình Ái Vy thế nào?” Phạm Tích Nhân muốn vạch mặt Ái Vy nên âm thầm lên kế hoạch, dồn cô ta vào thế bị động để cô ta bí quá hoá liều mà ra tay, sau đó anh sẽ có chứng cớ vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta.

Thực ra anh vẫn có thể đuổi việc Ái Vy, nhưng anh muốn mọi người thấy được con người thật của Ái Vy đặc biệt là ai đó. Một nhân viên đầy thủ đoạn như Ái Vy công ty anh cũng không cần, đừng mong có cơ hội vào làm việc chính thức ở AHS.

“Không có gì bất ổn.” Thám tử tư luôn theo sát Ái Vy cũng không nhận ra cô ta có điều gì khác lạ. Vẫn là đến công ty sau đó tan làm vào buổi tối, về nhà liền không thấy ra ngoài nữa. Anh ta đang túc trực dưới nhà Ái Vy báo cáo.

Phạm Tích Nhân đang ngồi cạnh, xoa đầu Lu Lu suy nghĩ, không thể nào anh tính sai rồi, Ái Vy chịu im lặng mà bỏ qua cơ hội lần này. Lúc ở văn phòng, anh hỏi ý kiến chỉ để tạo nên sự ghen tị trong lòng cô ta, sẵn tiện âm thầm quan sát thử biểu hiện của cô ta thế nào, rất phấn khích biểu hiện ra mặt.

Kế hoạch của Phạm Tích Nhân rất hoàn hảo, cho thám tử luôn đi theo Ái Vy, chỉ cần cô ta hành động sẽ ra tay bắt ngay tại trận. Có điều anh lại sơ xuất không cử người bảo vệ Anh Thu. Đang nằm ngủ Phạm Tích Nhân ngồi bật dậy, nhanh chóng gọi cho Anh Thu liên tục mấy cuộc, điện thoại rung chuông nhưng không có ai bắt máy. Có lẽ là ngủ nên không để ý. Nhưng anh vẫn không yên tâm chuyển sang gọi cho thám tử: “Mau đến nhà Anh Thu xem cô ấy có ở nhà không?”

Rất nhanh sau khi điều tra, thám tử liền báo cáo: “Cô Anh Thu vẫn chưa về.”

Phạm Tích Nhân bực bội vỗ mạnh xuống giường: “Chết tiệt!” Anh không nghĩ đến khả năng Ái Vy dám bắt người, chỉ nghĩ là cô ta dỡ mánh khoé gì đó thôi.

Bây giờ Anh Thu ở đâu chứ? Theo như báo cáo Ái Vy không có gì bất thường: “Ái Vy tan làm lúc mấy giờ?”

“Tầm tám giờ tối.” Giờ này tan làm hết sức bình thường.

Phạm Tích Nhân cúp điện thoại, đồ cũng không kịp thay, lấy chìa khoá đi ra khỏi nhà. Lu Lu bị tiếng động làm giật mình, thấy Phạm Tích Nhân nó sủa lớn chạy đến gặm góc quần của anh. Phạm Tích Nhân đẩy nó ra: “Tao có việc gấp, mày ở nhà đi.”

Lu Lu vẫn không chịu buông, Phạm Tích Nhân không có thời gian đôi co với Lu Lu, anh cần đi xác nhận gấp một chuyện, đành để Lu Lu đi cùng.

Đến công ty anh gấp gáp chạy lên phòng làm việc, hoàn toàn trống trơn. Đến bàn làm việc của Anh Thu anh tinh mắt nhìn thấy túi xách của cô. Nói như vậy chắc chắn cô vẫn còn ở trong toà nhà này.

Lu Lu thấy túi xách bị Phạm Tích Nhân giữ trên tay, nó đưa mũi ngửi ngửi. Mà Phạm Tích Nhân cũng không để ý chạy ra ngoài tìm kiếm. Lu Lu cúi mặt xuống đất vừa đi vừa đánh hơi. Sau đó nó sủa lớn: “Gâu gâu!” Phạm Tích Nhân nhìn Lu Lu vẫy đuôi sủa, chẳng lẽ nó phát hiện được gì, anh gấp gáp đi theo nó. Chạy được một đoạn hướng đến phòng vệ sinh Lu Lu liền ngừng lại.

Phạm Tích Nhân nhíu mày, là phòng vệ sinh nữ, rất có khả năng Anh Thu ở đây.

Anh Thu hiện tại rất hoảng sợ, nghe tiếng động cô nín thở không dám phát ra tiếng nữa. Không biết bên ngoài là người hay ma. Đã mấy lần vô vọng cô cũng mất hết can đảm rồi.

Phạm Tích Nhân đẩy cửa bước vào, anh không thấy công tắc đèn nằm ở đâu, mà cũng không có thời gian tìm, đành bật đèn điện thoại lên rọi xung quanh.

Có ánh sáng nhỏ nhoi càng khiến Anh Thu căng thẳng tột độ. Đến khi có tiếng gọi: “Anh Thu cô có ở đây không?” 

Âm thanh lặp lại mấy lần Anh Thu xác định chắc chắn là người mới dám lên tiếng: “Tôi ở đây!” Chỉ sợ đối phương không nghe thấy cô vỗ mạnh vào cánh cửa.

Phạm Tích Nhân đến nơi phát ra âm thanh, nhìn cửa bị khoá ngoài anh kéo một cái cánh cửa liền bật ra. Soi vào trong thấy bóng dáng nhỏ bé cả người run run, khuôn mặt tái nhợt làm anh hết hồn. Mà Anh Thu bị ánh sáng chiếu vào, không thích ứng kịp lui về sau.

Phạm Tích Nhân lên tiếng trấn an Anh Thu: “Là tôi!” Sợ cô vẫn chưa định hình được anh nói cả họ tên mình: “Phạm Tích Nhân!”

Anh Thu bất ngờ khóc lớn nhào vào người anh. Cả người cô lạnh ngắt, vẫn còn run nhẹ, anh xoa lưng cô: “Không sao rồi, có tôi ở đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.