Cố đại bá mẫu căng thẳng trong lòng, sợ hãi Cố nãi nãi công phu sư tử ngoạm. Kỳ thật, nếu tốn chút bạc mà có thể phân gia, nàng cũng là vui vẻ, dù sao thì không có nàng dâu nào thích ở cùng chỗ với bà bà cả, cũng không có nữ nhân không thích đương gia.
Trong lòng Cố nãi nãi luôn nhức nhối, cháu gái bị thương như vậy, Đại phòng tính ra phải bồi thường khoảng 200 văn, bồi thường thì hiển nhiên không thích hợp, nàng dự đoán một chút nói: “Liền bồi thường 800 văn.”
Cố Linh nghĩ thầm, một lượng bạc cầu hôn mà lấy mất hẳn 800 văn, quả nhiên là nãi nãi nhà mình.
Cố đại bá mẫu thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà bà bà bà chỉ lấy 800 văn, lưu lại 400 văn cho nhà bọn ho.
Tiếp theo là phân đến gia súc trong nhà, Cố gia nuôi tám chỉ gà, hai con heo, Cố nãi nãi phân ra đi ba con gà, còn lại thì giữ lại. Lại nói tiếp, nếu phân thành ba phần, hai cụ cộng với Nhị phòng chỉ có năm con gà, thì vẫn là Đại phòng chiếm tiện nghi. Nhưng, nếu tính cả heo liền không phải như vậy. Cố đại bá mẫu cũng đau lòng heo, nhưng Cố đại bá lại không có ý kiến, nàng cũng không dám nói, có thể được nhận ba con gà, cũng đủ hài lòng. Không thể không nói, Cố nãi nãi ở một số việc thì vẫn có chút công phu.
Lại nói câu có chút khó nghe, coi như phân gia, dù bà muốn lấy lại một vài món đồ, thì sau lưng Cố đại bá cũng sẽ cầm về.
Sau khi nói xong phân gia như thế nào, Cố nãi nãi liền sai Cố đại bá đi gọi người tới chứng kiến, mà người chứng kiến tất nhiên là thôn trưởng và những người cao tuổi trong thôn.
Sau khi Cố nãi nãi nói xong, đợi Cố đại bá rời, Cố đại bá mẫu mói rụt rè nói: “Nương, hiện tại đã phân gia, có thể phân cho con hai quả trứng gà được không ạ?”
Cố nãi nãi lườm nguýt Cố đại bá mẫu: “Trứng gà hai văn tiền một quả.” Muốn lấy không á, nghĩ đẹp ghê ha.
Cố Linh thở dài ở trong lòng, quay đầu phải từ từ cải tạo lại tính cách của Cố nãi nãi mới được, đương nhiên, trước mặt mọi người nàng không thể phản bác Cố nãi nãi, phải giữ lại mặt mũi của bà.
Cố đại bá mẫu vừa nghe hai văn tiền một quả, có chút luyến tiếc, nhưng là nghĩ Cố Lan hôm nay đã phải quỳ một buổi chiều, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm tối, nàng có chút xót con gái.
Cố Linh nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Cố đại bá mẫu, không nhịn được nói: “Nãi, nãi cho Đại bá mẫu mượn hai quả trứng gà đi, dù sao đã phân gia, nhà Đại bá mẫu không phải cũng có gà mẹ sao? Ngày mai gà mái đẻ trứng, thì để Đại bá mẫu trả lại người là được rồi.”
Cố đại bá mẫu vừa nghe vậy, mắt sáng lên: “Đúng đúng đúng, Linh nhi nói đúng, nương, ngày mai gà mái đẻ trứng, con sẽ trả lại cho nương đúng hai quả.”
Cố nãi nãi hừ một tiếng lườm Cố đại bá mẫu: “Cũng không thể cho mượn không được, ngày mai năm con gà nhà ta phải nhờ nhà ngươi cho ăn rồi, nhân gia rồi vay cái gì cũng phải có lãi, nể mặt tình nghĩa ta không thu phần lợi.”
Cố đại bá mẫu hoàn toàn không có ý kiến, dù sao thường ngày cũng là nhà bọn họ cho gà ăn, nàng lập tức nói: “Cám ơn nương.”
Cố nãi nãi lấy chiếc vòng có treo chiếc chìa khóa từ trên cổ xuống, sau đó đi ra mở tủ lấy hai quả trứng gà đưa cho Cố đại bá mẫu. Cố đại bá mẫu vội vàng đi đốt lửa nấu trứng.
Cố nãi nãi quay đầu nở một nụ cười ôn nhu với Cố Linh : “Vẫn là Bảo Nha nhà chúng ta thông minh, mượn hai cái trứng gà thì có thể không phải cho gà ăn một ngày rồi.”
Cố Linh: “…” Căn bản nàng đâu có ý này ?
Thôn trưởng và những người cao tuổi thôn cũng rất nhanh đến nơi. Sau khi nghe chuyện Cố gia muốn phân gia bọn họ cũng cảm thấy vô cùng kì quái, giữa trưa Cố gia đại nha đầu mới đính hôn, sao buổi tối Cố gia đã quyết định phân gia? Tuy rằng không hiểu chuyện gì, nhưng đây là chuyện nhà người ta, thôn trưởng cũng không xen vào. Hơn nữa đi, theo hắn biết, dựa vào tính cách của Cố nãi nãi, Cố gia vẫn nên phân gia thì tốt hơn.