Ánh mắt Tùng Tùng phiếm lệ, cậu bé hỏi: “Thím Triệu à, củi lửa trong nhà con đều là do chị gái lên núi nhặt mà có, dưa chua trong nhà cũng do chị gái con lên núi hái rau cải dưa, ngay cả đất phần trăm bên ngoài chị gái con cũng xới rồi trồng trọt. Mấy ngày trước, chị con còn giúp bác dâu hai giặt quần áo dù lúc đó mặt sông đã kết thành băng rồi. Rõ ràng chị con chịu khó như thế, nhưng vì sao bác dâu hai vẫn mắng chị con, còn nói chị con ăn không uống không?” Lời của trẻ nhỏ đồng ngôn vô kỵ, nhưng lại mang theo chân thành tha thiết, khiến cho đám người tụ tập hóng hớt ngày càng nhiều.
Ai cũng sợ náo nhiệt không đủ.
“An An mới không như thế. Người trong thôn này ai cũng biết An An làm việc rất giỏi. Con đi ra ngoài hỏi một chút xem, nào có con gái nhà ai có thể ưu tú như An An, thành tích tốt chưa nói, còn chăm chỉ làm việc, lại biết hiếu thuận với trưởng bối.” Triệu Quế Phương nghe được một câu cuối cùng của Cố Tùng Tùng, ngay cả bà ta cũng không nhịn được nữa, giọng vô thức cao lên: “Cái gì cơ? Vương Đại Anh đồ đàn bà kia, ngay cả quần áo cũng bắt An An đến bờ sông giặt?”
Cố Tùng Tùng gật đầu: “Mặt sông kia còn kết thành băng rồi, con còn lấy tảng đá giúp chị đập ra mà.”
“Vương Đại Anh cũng thủ đoạn thật đấy.”
“Còn không phải ư? Mấy chục tuổi đầu rồi còn bắt cháu gái trong họ đi giặt quần áo giúp, đúng là không biết xấu hổ.”
Có người lại hỏi: “Ấy, không đúng, bây giờ là giờ nấu cơm rồi, hai đứa đi đâu đây?”
An An và Tùng Tùng đồng thanh đáp: “Đến nhà chú Hoa Tử ăn cơm, bác dâu hai không cho bọn con ăn.”
Nói xong, hai người sợ hãi nhìn về phía sân viện cách đó không xa. An An tạm biệt mọi người: “Các vị chú thím à, vừa nãy Tùng Tùng chưa nói gì cả, các ngài cứ coi như chưa từng gặp hai đứa bọn con đi nhé! Bây giờ bọn con phải đến nhà chú Hoa Tử rồi.”
Người hóng hớt xung quanh nghe vậy càng cảm thấy hai chị em An An đáng thương: “Đúng là đứa trẻ không có mẹ thì sẽ bị người khác bắt nạt.”
“Cái này nói sai rồi, lúc Đường Lan Chi còn ở nhà cũng có che chở cho An An đâu.”
“Cũng đúng, đứa bé An An này đúng là số khổ.”
An An dắt Cố Tùng Tùng đi xa rồi, hai người mới dám liếc nhau một cái, ôm bụng cười không ngừng. Hai người đứng dưới tàng cây xà phòng nghỉ ngơi một lát. Mặt trời lên cao, băng tuyết trên mặt đất bắt đầu tan ra, đường có chút khó đi.
Hai người dựa vào cây xà phòng, trong đôi mắt Cố Tùng Tùng tràn ngập hưng phấn, cả người đều nhảy dựng lên, cậu bé hoan hô: “Chị… chị à, chị thay đổi trở nên thông minh hơn rồi.”
Hai chữ “thay đổi” khiến lòng An An hơi lộp bộp, rốt cuộc cậu bé cũng là đứa em trai sớm chiều ở chung, cô cố không tay đổi sắc mặt: “Tùng Tùng, em cảm thấy, chị thay đổi thành thế này liệu có tốt hay không tốt?”
Cố Tùng Tùng nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới đáp giòn tan: “Đương nhiên là tốt rồi, chị trở nên thông minh hơn, bác dâu hai mới không thể bắt nạt chị nữa.”
Trái tim An An được buông lỏng, cô cười đến đắc ý: “Cái này gọi là mượn đao giết người. Em xem đi, bác dâu hai luôn bắt nạt chúng ta, chúng ta mượn sức mạnh ngôn luận của quần chúng phun chết bà ta, xem lần sau bà ta còn dám bắt nạt chị em mình không.” Nếu là lại để cho bác Hai biết, lấy tính tình xem trọng mặt mũi của bác Hai, chắc chắn sẽ tẩn cho bác dâu hai một trận.
Cố Tùng Tùng cái hiểu cái không hỏi lại: “Chị, quần chúng là gì?”
An An choáng váng, chẳng lẽ đầu năm nay hai chữ “quần chúng” vẫn chưa quá thông dụng?
Cô giải thích: “Chính là để chỉ các chú các thím.”
“Chị, biện pháp này của chị tốt thật đấy, nếu về sau có người dám ở trước mặt em nói em là đứa bé không có mẹ, em sẽ lập tức đi nói cho các chú các thím, để người lớn hợp sức đánh nó một trận.”
An An không hề cảm thấy mình vừa dạy hư trẻ con, cô gật đầu, tỏ ý trẻ nhỏ dễ dạy.
“Tùng Tùng cũng rất thông minh.”
Đây là bài học đầu tiên mà Cố Tùng Tùng học được trong đời, đó là vào thời điểm giá trị vũ lực không đủ, có thể dùng một số biện pháp đường vòng để đánh bại đối thủ.
An An không hề phát hiện ra, đứa em trai luôn thành thật trong ấn tượng của cô lại có lúc khiến người ta kinh ngạc như thế, không những nắm được vấn đề then chốt, còn học một suy ba.
Chờ hai chị em đi xa.
Hai thanh niên nhảy xuống từ trên chạc cây xà phòng, người lớn hơn ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo rằn ri, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú có góc cạnh rõ ràng. Lúc này trên gương mặt kia có một tia cười thản nhiên, mặt sáng như gương, trong trẻo thanh tú. Anh thì thào: “Đúng là một cô bé da đen thú vị.”
Bên cạnh anh ta là một thanh niên da ngăm đen để kiểu tóc húi cua, cũng nhảy từ trên cây xuống, phủi phủi mông nói: “Thủ trưởng, tôi cũng đen mà, sao chưa thấy anh khen tôi bao giờ.” Nói xong, anh ta sờ sờ cằm, nhìn theo hướng hai chị em An An biến mất: “Cô chị gái này thật thú vị, nhưng mà, dạy thế không sợ dạy hư trẻ con à?”
“Bị ép trưởng thành.” Những lời này người thanh niên tuấn tú nói với tông giọng cực thấp, chàng thanh niên da đen bên cạnh ngoáy ngoáy lỗ tai: “Thủ trưởng, anh vừa nói gì cơ?”
“Không có gì! Đuổi theo đi.”
An An cũng không biết vị trí mà hai chị em cô vừa nghỉ chân, có hai người trốn trên tàng cây.
Lúc này cô đã đi đến trước cửa nhà Cố Hoa Tử.
Bây giờ hơn chín giờ sáng, ở nông thôn, từng nhà đều đã ăn sáng lâu rồi, nhưng mà chắc chắn nhà của chú Hoa Tử vẫn còn để lại đồ ăn.
Bởi vì nhà chú Hoa Tử có một đồ lười biếng, so với An An còn lười hơn gấp nhiều lần, tên là Cố Bán Hạ. Sở dĩ có cái tên này là do lúc ấy thím Hoa Tử lâm bồn, chú Hoa Tử lên núi hái một sọt thuốc đông y Bán Hạ mang về.
Lúc đó chu Hoa Tử vỗ đùi: “Được rồi, tôi sẽ đặt tên con gái là Bán Hạ.”
Đừng thấy Bán Hạ là một cái tên hay, nhưng thật ra người sở hữu cái tên này lại rất mập mạp.
Phải biết rằng đầu năm nay, lương thực thiếu hụt trầm trọng, người có thể ăn đến béo trắng cũng coi như một chuyện vinh hạnh.
Cố Bán Hạ tuy béo nhưng thân thể lại cực kỳ yếu ớt. Cố Hoa Tử lại chỉ có mỗi một đứa con gái, nên chỉ tiếc không thể hái tất cả sao trên bầu trời xuống cho cô ta, chỉ cần có thứ gì ngon, chắc chắn sẽ vào bụng có Cố Bán Hạ.
Trước đây còn nhỏ thì vẫn tốt, béo béo một chút thì được cho là đáng yêu.
Nhưng mà khi đã thành một thiếu nữ rồi, thì béo cũng không được cho là đáng yêu nữa.
Chẳng qua thiếu nữ béo Cố Bán Hạ, cho dù giảm thế nào cũng không xuống cân. Nhiều năm như vậy rồi, cô ta còn được đặt cho một cái biệt danh là Cố ba béo.
Mặt béo, eo béo, chân béo.