Thập Niên 70: Kiều Kiều Nữ

Chương 24: Dao Phẫu Thuật 2



Hai cha con họ đột nhiên như vậy khiến Cố Vệ Cường có chút không thoải mái, ông cũng đứng lên: “Đừng vậy, ông Phùng giúp tôi cũng không ít. Thanh Nham cậu cũng xem như phân nửa là cháu của tôi, đại lễ này không nhận được.” Hơn nữa, năm đó lúc đua xe bị thương cánh tay, toàn bộ quá trình cũng là nhờ vào Phùng Hiển. Bằng không nửa cánh tay này của ông coi như bị phế đi, sao có thể yên ổn trở thành đội trưởng đội vận tải được.

Đối với hai cha con bọn họ thì dao phẫu thuật có ý nghĩa thế nào ông không biết, nhưng nhìn vẻ mặt hai người họ lúc này thì coi như cũng đã biết.

Ông thành thật nói: “Việc này thật sự không tốn công sức gì đâu, tôi nhờ người thu gom rác ở trạm giúp tôi để ý nhặt về, này là do ông chủ để lại cho tôi vài bộ. Tôi thấy bộ này vừa mắt nên mới đem về đây.” Thật sự là mèo mù gặp phải chuột chết, đúng là vận may lớn.

Phùng Hiển cẩn thận gom bộ dụng cụ lên: “Chú em à, ơn lớn này không lời nào có thể cảm ơn cho hết được, tôi kính anh trước.” Ông ta bưng chén rượu lên, một ngụm uống hết.

Cố Vệ Cường gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Tình cờ thôi, tình cờ thôi.” Nói tới Cố Vệ Cường thì người này cũng kì lạ. Ở bên ngoài thì cũng là một người khôn khéo, nhưng gặp người quen hay người thân thì rất hay ngờ nghệch, nhưng mà rốt cuộc thì tâm tính cũng tốt.

Lang Vĩnh Linh nhìn Phùng Hiển tìm thấy ông bạn già của mình năm đó, có chút hâm mộ: “Cũng không biết có tìm được ông bạn già của tôi năm đó không.” Những thứ từ nhà họ Lang đều là vật có giá trị, đã sớm mất hết.

Khác với bộ dao phẫu thuật của Phùng Hiển, không ai muốn lấy đi cắt rau bởi vì đều ngại xui xẻo.

Cố Vệ Cường nghĩ ngợi, bình tĩnh nói: “Sẽ có một ngày như vậy.” Khi hắn chạy xe đua ở bên ngoài là lúc hắn có thể cảm nhận được sâu sắc nhất, kể từ khi thi đại học cho đến khi giao dịch làm ăn, cũng không muốn quản nghiêm ngặt như trước nữa.

Ông Lang nói: “Tôi cho ông mượn vận may.”

Cố Vệ Cường từ căn nhà tranh đi ra, chuẩn bị đi về nhà một chuyến, đi được nửa thì lại quay trở lại. Trong nhà có An An trông coi nên ông rất yên tâm, ngược lại nhìn con đường đầy tuyết đến đầu gối, một bước lún sâu, một bước cạn đi về phía đội vận chuyển. Ông đoán chừng là xe đã được sửa chữa xong, thừa dịp còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến năm mới thì đi ra ngoài một chuyến, kiếm ít tiền lời. Sau một năm thuận lợi thì năm sau An An sẽ đi học trung học ở thị trấn, ông phải chuẩn bị ít tiền để dùng lúc khẩn cấp.

Trong phòng người chờ đợi Cố Vệ Cường nhất là Cố Tùng Tùng, không màng đợi từ sáng đến tối.

Gần đến giờ đi ngủ buổi tối, còn lẩm bẩm nho nhỏ: “Ba ba, sao lại còn chưa về.”

Cố An An không dỗ được Tiểu Đậu, nghĩ ngợi một chút rồi đến nhà phía Tây, cửa bên trong đã bị khóa trái.

Duỗi tay ra, biến hóa ra một cái đùi gà tẩm gia vị.

Tiểu Đậu lăn lộn bật người từ trên giường dậy, ánh mắt trong suốt của cậu bé nhìn chằm chằm vào đùi gà, không ngừng nuốt nước miếng: “Chị, đùi gà hả?”

Cố An An gật gật đầu, đưa đùi gà đến trước mặt Tiểu Đậu: “Ăn đi.”

Trong ánh mắt của Tiểu Đậu tràn trần đầy mười phần thèm khát, tay cũng không hề chậm đưa đùi gà đến bên miệng Cố An An nói: “Chị, chị ăn trước một miếng đi.”

Cố An An cảm thấy trong lòng có chút chua xót, đứa nhỏ ngay trước mặt này rõ ràng rất muốn ăn, nhưng vẫn gáng nhịn, còn để cho chị mình ăn trước. Trước ánh mắt tha thiết của đứa nhỏ, cô cắn một miếng lớn, cố tình nói: “Thơm thật nha!”

Cố Tùng Tùng chép miệng, nhào tới: “Em nếm thử.” Nói xong thì cậu bé cũng cắn một miếng to, miếng thịt căng phồng trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Chị, em chưa từng ăn qua đùi gà nào thơm như vậy.”

Cố An An xoa xoa đầu Cố Tùng Tùng, cười hết sức vui vẻ: “Sau này chị sẽ kiếm tiền, để cho em mỗi ngày đều được ăn đùi gà.”

“Mỗi ngày đều ăn đùi gà hả? Nhiều ngày vậy thì tốt quá rồi!” Trong lời nói của đứa trẻ không hề mang tính kiêng dè điều gì, khiến cho Cố An An nghe xong lại thấy càng khó chịu. Lúc buổi chiều, thừa dịp không có ai để ý tới cô đã lén ăn vụng một cái bánh hamburger.

Cố An An âm thầm quyết định, sau này lúc mình ăn cái gì, nhất định cũng phải đưa cho Tiểu Đậu một phần.

Đúng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô căng lên, mái tóc xoăn nhỏ dí dỏm nói: “Tùng Tùng à, chuyện chúng ta ăn vụng phải hứa là không được nói với ai đó, nếu không thần tiên tỉ tỉ sẽ không đưa đồ ăn cho chị đâu, sau này sẽ không được ăn đâu đó.”

Nhìn chị mình nghiêm túc như vậy, Cố Tùng Tùng cũng quên mất phải nhai, cậu bé mở to miệng, gật đầu thật mạnh: “Ai cũng không nói.”

Sau một lúc mới phản ứng lại : “Cha thì sao? Bà nội thì sao?”

Cố An An cân nhắc một lúc: “Cũng không được nói.” Cha thì còn có thể xem xét, nhưng bà nội thì hiện tại không thể nói. Bởi vì bà nội không chỉ là bà của cô và Tùng Tùng. Mà bà còn có mấy đứa cháu nhỏ của bốn người con.

“Không nói.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố An An đã bị một tiếng hét chói tai đánh thức.

Cánh cửa phòng phía Tây bị mở tung, Vương Đại Anh cầm trong tay một cái bàn chải chà nồi. Hung hăng đứng trước cửa, miệng mấp mé, dữ dằn nói: “Con bé chết tiệt kia, trưa tới rồi mà còn ngủ hả. Y như con heo, ngay cả cơm cũng không nấu, củi lửa cũng không lo hả???”

An An bị không khí lạnh đánh thức, trên mặt còn dính ít nước miếng. Cô rùng mình một cái theo bản năng, lúc này mới tìm hướng giọng nói kia phát ra.

Vương Đại Anh nhìn An An ngủ trên giường yên ổn ấm áp, còn bà ta thì lại phải ở bếp nhóm lửa nấu cơm, thật sự rất bực mình.

Vốn tưởng bà cụ sẽ dẫn bà ta vào trong thành phố để đến nhà ông ba tặng đồ ăn, nhưng không nghĩ đến gần giờ rời khỏi nhà thì Triệu Quân Nhạn lại đến thị trấn.

Vứt bà ta lại trong nhà.

Không những thế còn bắt bà ta hầu hạ đám tổ tông này, thật là hộc máu tám kiếp mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.