Quả nhiên, Cố Vệ Cường vừa ra khỏi cửa thì nét cười đùa cũng đã không còn, trên mặt không hề vương chút giận hờn. Hai anh em đi ra phần ruộng bên ngoài, tuyết rơi trắng xóa ngoài trời. Tuyết lớn bay tán loạn, Cố Vệ Cường lại không hề thấy lạnh, ngược lại còn thấy tức giận ngập tràn trong lòng, ông ta đi thẳng vào vấn đề: “Lan Chi cho anh hai lợi ích gì, mà anh hai lại cực kì gấp rút cấp giấy chứng nhận cho cô ấy vậy?”
Nếu không phải hôm nay dọc đường xe bị hư, thì ông cũng đã không gấp gáp trở về như vậy. Phải biết đi một chuyến như vậy thì ít nhất cũng một tuần.
Ngày hôm qua ông ra khỏi nhà, sau khi xe bị hư thì lập tức về nhà.
Nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh Lan Chi bỏ đi.
Vẻ mặt chán chường của An An, Tùng Tùng thì khóc đến đau khổ tột cùng, những chuyện này ông đều nhớ hết sức rõ ràng.
Hoặc là nói, có thể người khác không biết tính tình của anh hai mình, nhưng Cố Vệ Cường ông thì còn có thể không rõ sao.
Cố Vệ Phú sờ túi, lấy ra một nửa điếu thuốc hút dở, cẩn thận châm lửa, hít một hơi thật sâu, thở ra một vòng khói lớn. Sau một lúc lâu mới hút xong điếu thuốc rồi mới từ từ nói: “Vẫn là em Tư hiểu rõ tính của anh.”
“Em dâu Tư thật sự đưa ra điều kiện rất cám dỗ, hứa là mặc kệ thằng con lớn của anh hai có đậu đại học không thì nó cũng sẽ được nhận làm ở một nhà máy thép ở thành phố.” Nói xong thì ông ta dừng một chút, vẻ mặt kích động, thậm chí là có chút điên cuồng: “Thằng tư à, em có biết là đi thành phố làm ở nhà máy thép có nghĩa là gì không? Đây là công việc làm công ăn lương, Cố Vệ Phú anh cả đời cũng không thể đạt được ở mức độ cao như thế.”
Cố Vệ Phú hai mươi bảy tuổi, làm vị trí đại đội trưởng để lo cho những hộ dân trong thôn. Vị trí đại đội trưởng mười mấy năm nay khiến ông ta cảm thấy được chút địa vị, hoặc có thể nói là khiến cho ông ta nhận ra rằng, giữa người với người có sự khác biệt. Giúp ông ta hiểu ra được khái niệm về địa vị cao. Nhưng có những việc ông ta không thể làm, hy vọng con trai mình sẽ có tài năng để thể hiện. Mà đi làm ở nhà máy thép đối với Cố Vệ Phú mà nói chính là vinh quang cao nhất.
Nghe kết quả như thế, Cố Vệ Cường cười lạnh: “Anh hai, chắc anh quên rồi, hiện tại học phí trung học của Cố Thư cũng là do em kiếm. Nếu em cắt học phí của Cố Thư thì nó lấy cái gì để đi làm ở nhà máy thép thành phố?” Đồng ý hết sức nhẹ nhàng, bỏ qua thân phận em trai một bên, coi như để ông ta tỉnh ngộ nhìn xem cái gì gọi là tình cảm anh em.
“Hơn nữa, anh cảm thấy Lan Chi còn mặc kệ con gái và đứa con trai mình đứt ruột đẻ ra thì cô ấy có thể đi lo cho một đứa cháu họ sao?”
Cố Vệ Cường chưa bao giờ có thể biết rõ tính cách của anh hai mình đến như vậy, thật sự… hết thuốc chữa.
Lan Chi ngay cả đứa con mình đứt ruột sinh ra và con gái cũng bỏ, vậy thì sao có thể lo cho một người không thuộc thân thích, thật sự là viển vông hết sức.
Cố Vệ Phú cả người cứng lại một lúc, ông ta lắc đầu: “Sẽ không đâu, em dâu đã viết giấy cam kết rồi.”
“Anh cũng tin sao?” Cố Vệ Cường không hề quay đầu lại mà rời khỏi mảnh đất ruộng, không biết đứa con trai và con gái bảo bối của mình đã trốn ở đâu mà khóc.
Trong căn phòng phía Tây, Cố An An nằm trên giường, để đứa em trai giẫm lên lưng của mình. Cô đã bị ngã xuống bùn mấy lần, cô cảm thấy eo mình có chút đau, tuy rằng người già luôn thích nói là mấy đứa con nít thì không có eo, nhưng cô cảm thấy thắt lưng của mình rất khó chịu.
Vốn dĩ cậu bé còn đang khóc nhè, nhưng thấy chị gái đang cần mình liền hít hết nước mũi vào trong, bật người dậy cởi giày, giẫm lên lưng Cố An An. An An làm như vậy vì trong ấn tượng của cô mỗi khi đau eo thì phải làm như thế.