Nữ Phụ Không Đào Hôn Nữa

Chương 14:



Hóa ra từ nhỏ Lục Tuyệt đã thích mặc đồ đỏ.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi nhỏ màu đỏ với một chiếc quần yếm denim, phía trước có một chiếc túi to. Thêm nữa Tiểu Lục Tuyệt trông rất dễ thương, những đường nét trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp, trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lại ngầu ngầu, thật sự là đáng yêu không chịu được.

Đứa nhỏ được mẹ Lục bế lên, nằm trong vòng tay mẹ Lục một lúc liền bắt đầu vùng vẫy, không muốn được bế.

Ninh Tri bây giờ mới nhận ra rằng mẹ Lục không phải trông còn trẻ bởi vì cách ăn mặc mà thực sự đây là bà khi còn trẻ.

Ninh Tri chợt nhận ra cô bị Bá Vương gửi đến thời thơ ấu của Lục Tuyệt.

Ninh Tri hỏi Bá Vương: “Hiện tại tôi thực sự đang ở trong thời thơ ấu của Lục Tuyệt hả?”

Một lúc lâu sau, cô vẫn không nhận được phản hồi từ Bá Vương.

Cô liên tục cố gắng liên lạc với Bá Vương nhưng không có phản hồi.

Ninh Tri nhíu mày, chuyện gì vậy?

Mẹ Lục ôm Lục Tuyệt đang giãy giụa tiếp tục bước tới sô pha, người hầu bưng một đĩa dâu tây đã rửa sạch, mỗi trái dâu tây đều đỏ rực, tươi ngọt.

Mẹ Lục cầm một quả dâu tây to đặt vào bàn tay của Tiểu Lục Tuyệt.

Ninh Tri chắc chắn rằng không ai xung quanh có thể nhìn thấy sự tồn tại của mình, cô bước đến ngồi xuống ghế số pha, nhìn Tiểu Lục Tuyệt đang cầm một quả dâu tây to hơn nắm tay nhỏ của mình, cúi đầu im lặng ăn.

Nước dâu chấm vào khuôn miệng hồng nhạt của cậu, đôi mắt to đen láy sạch sẽ xinh đẹp, ngoan ngoãn ngồi đó, Ninh Tri bị sự đáng yêu này làm cho xiêu lòng.

Hiển nhiên mẹ Lục cũng thế, không nhịn được cúi đầu muốn hôn lên mặt Lục Tuyệt, nhưng cậu lại tránh ra.

Mẹ Lục thở dài, chỉ có thể xoa đầu cậu.

Ninh Tri chống cằm chán nản, ngơ ngác nhìn Tiểu Lục Tuyệt đang yên lặng ăn dâu tây. Bá Vương nói rằng cô có thể chữa khỏi cho Lục Tuyệt, nhưng nó gửi cô cho Lục Tuyệt khi anh đang còn nhỏ để làm gì?

Ở phía đối diện, sau khi Tiểu Lục Tuyệt ăn xong hai quả dâu tây lớn thì không ăn nữa

Cậu bước xuống ghế sô pha, một mình bước vào phòng tắm, mẹ Lục không đuổi theo, bà đã dạy cậu học cách tự lập từ rất lâu rồi.

Ninh Tri đứng dậy đi theo Tiểu Lục Tuyệt một cách một cách quang minh chính đại.

Tiểu Lục Tuyệt sải đội ngắn ngủn của mình, thân thể thẳng tắp bước vào, nhìn nhãi con chú lùn khó khăn lắm mới cao được đến đùi cô, Ninh Tri muốn cười ra tiếng.

Lục Tuyệt khi trưởng thành rất cao, mỗi khi cô nhìn anh cần phải ngẩng đầu lên. Còn bây giờ cô chỉ cần nhìn xuống là có thể nhìn thấy anh rồi. Quả thực không thể tin được.

Tiểu Lục Tuyệt bước vào phòng tắm, cậu ráng sức kiễng chân lên, bắt đầu rửa tay.

Ninh Tri đứng bên cạnh, thản nhiên liếc mắt nhìn tấm gương lớn trước mặt, sững SỜ.

Trong gương, cô có làn da trắng trẻo mịn màng, nét mặt thanh tú, miệng hồng hào, đôi mắt đen trong veo như nước, lấp lánh ánh sáng, đuôi mắt hơi hơi nhếch nhẹ, trong sáng mà quyến rũ, tuyệt mỹ động lòng người.

Ngay cả mái tóc dài của cô cũng trở nên mềm mại óng mượt.

Ninh Tri đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, xúc cảm non mịn vô cùng chân thật.

Hào quang của cô đã trở lại rồi ư?

Không, cô không nhận được mặt trời nhỏ, không thể nào đổi nó lấy hào quang được.

Ninh Tri nheo mắt lại, hay là nếu ra khỏi thế giới thực tại, cô có thể trở lại hình dáng ban đầu?

Dù thế nào đi chăng nữa, hiện tại cô vẫn rất xinh đẹp.

Ninh Tri nhìn mình trong gương một cách nghiêm túc, càng nhìn cô càng tức giận, bởi vì cô phát hiện Lâm Điềm Điềm đã lấy đi không chỉ dung mạo mà còn cả vóc dáng của cô nữa.

Thật quá đáng!

Bây giờ cô đã khôi phục lại vóc dáng, bụng nhỏ eo thon, đôi chân dài trắng nõn, ngón chân thanh tú xinh đẹp ửng màu hồng nhạt.

Ninh Tri mê đắm thân thể cô vô cùng, nhìn từ bên này sang bên kia, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, nóng lòng muốn lấy lại tất cả hào quang trên người Lâm Điềm Điềm ngay lập tức.

Tiểu Lục Tuyệt bên cạnh sau khi rửa tay xong thì quay người đi, vòng qua Ninh Tri, đi ra khỏi phòng tắm.

Ninh Tri sững sờ, Tiểu Lục Tuyệt có thể nhìn thấy cô sao? Hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi?

Cô vội vã chạy ra ngoài.

Tiểu Lục Tuyệt chân ngắn lại, cô bước lên hai bước là đuổi kịp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt, khác hẳn đường nét góc cạnh thâm thúy khi lớn lên.

Ninh Tri siết chặt tay mình, nhưng cuối cùng cô không kìm lại được, cô duỗi ngón tay ra, dùng đầu ngón tay chọc vào khuôn mặt non nớt trắng nõn của Tiểu Lục Tuyệt, thịt má nơi đó liền lún xuống một chút.

Cô có thể chạm vào cậu!

Ninh Tri kích động vô cùng, trực tiếp nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Lục Tuyệt, mềm mại vô cùng, cô thật sự có thể chạm vào anh.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, anh có thể nhìn thấy em không?” Ninh Tri hỏi cậu.

Tiểu Lục Tuyệt ngước mắt lên, đôi mắt to đen trắng nhìn chằm chằm Ninh Tri trước mặt, sau đó cậu giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, hất cái tay đang nhéo mặt mình của Ninh Tri ra.

Chỉ là một đứa nhóc bé nhỏ thì lấy đâu ra sức lực? Cậu không hề làm đau Ninh Tri chút nào.

Cậu thực sự có thể nhìn thấy cô!

Ninh Tri lộ vẻ kinh ngạc: “Nhóc có thể nhìn thấy chị, đúng không?”

Tiểu Lục Tuyệt im lặng, lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý đến cô.

Ninh Tri thử đi đến trước mặt mẹ Lục nhưng đối phương lại không có phản ứng gì, cô duỗi tay muốn chạm vào mẹ Lục, nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua cơ thể bà.

Ninh Tri chắc chắn rằng chỉ có Tiểu Lục Tuyệt có thể nhìn thấy cô và cô cũng có thể chạm vào Tiểu Lục Tuyệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.