Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 29: Nên Anh Đến Với Em



Trans by Mintwooo

Quan Hề sinh ra đã ngậm thìa vàng nào đã phải trải qua những tình huống này trong đời, thâm sơn cùng cốc, mưa xối ướt đẫm, toàn thân là bùn đất, da trầy xước thảm không nỡ nhìn…

“Anh không sao chứ?” Quan Hề ôm chặt cổ Giang Tùy Châu, giọng nói lẫn trong tiếng mưa nhưng vẫn nghe rõ được tiếng nức nở nghẹn ngào.

“Cất cái tên kia đi… Anh không sao.”

Quan Hề không để ý nửa câu trước của anh, chỉ đáp: “Anh dọa chết em rồi, em còn nghĩ anh sẽ mất mạng ở chỗ này.”

Hơi thở Giang Tùy Châu phập phồng: “Sao em cũng xuống đây.”

Quan Hề: “Một mình em ở trên đó cũng sợ lắm, mà em phải xuống đây xem tình hình anh thế nào.”

Giang Tùy Châu nhíu mày: “Bây giờ ngồi đây đợi không ổn lắm, đi, chúng ta qua bên kia tránh mưa.”

Quan Hề thả lỏng tay, nương theo ánh mắt anh nhìn đến một hang động ở gần đó, cô gật đầu loạng choạng bò dậy.

“Anh ta, anh ta chết chưa?” Quan Hề hỏi.

Giang Tùy Châu đứng dậy, mặt mũi nhất thời nhăn lại.

Quan Hề vội hỏi: “Anh bị sao à?”

“Không sao, đi thôi.” Giang Tùy Châu dắt cô đến hang động, “Hắn ta chưa chết.”

Quan Hề liền cảnh giác: “Vậy mau lên, em đi tìm một tảng đá về! Em đập chết anh ta được không?”

Giang Tùy Châu sững sờ: “Liên quan đến mạng người, không cần thiết làm vậy, bây giờ hắn đang bị thương nặng, không tạo thành uy hiếp cho chúng ta được.”

Quan Hề: “Vậy thôi…”

Hai người tựa vào nhau cùng đi vào hang động, nơi này không lớn lắm, chỉ đủ chỗ để trú mưa.

Giang Tùy Châu dựa lên vách đá, Quan Hề lại ngồi bên cạnh anh.

Suốt nãy đến giờ bản thân luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ, bây giờ mới có thời gian thả lỏng, cả người đều không thoải mái. Quần áo trên người dính nước mưa dán chặt vào cơ thể, những chỗ da thịt bị trầy xước giờ bắt đầu tê tái, đầu óc cũng mơ mơ màng màng.

“Giang Tùy Châu, chúng ta sẽ không chết ở đây nhỉ.”

“Ừ.”

Quan Hề túm áo anh, giọng nói vì không còn sức lực mà trở nên mềm mại: “À đúng rồi, vừa rõ ràng anh trói cổ tay rất chặt sao có thể tháo ra nhanh như vậy, em cắn cả nửa ngày trời mới được.”

“Đã từng học.”

Quan Hề không hiểu: “Anh học cái này á? Có tác dụng gì?”

Giang Tùy Châu nhìn thẳng mặt cô: “Không phải thường sử dụng trên người em hay sao.”

“…..?”

Quan Hề sững sờ vài giây mới phản ứng lại, bất giác nghĩ đến “Nghệ thuật trói buộc” này của anh quả thật có áp dụng trên người mình: “Anh…”

“Đau không.” Giang Tùy Châu ngắt lời cô, anh đỡ cằm cô nâng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương do dao để lại.

Quan Hề nhìn anh: “Đau lắm, đau chết em mất.”

Nghĩ ngợi lát rồi bổ sung: “Anh nói xem anh bị sao vậy, sao đến đây có một mình, em còn tưởng anh dẫn cả cảnh sát theo chứ.”

Giang Tùy Châu: “Vì lúc anh gọi điện thoại cho em vừa hay cũng đang trên đường về, nếu không may trùng hợp như vậy bây giờ anh cũng không đuổi kịp đến chỗ này. Thậm chí mấy người kia chắc chắn đến muộn hơn anh tầm tiếng đồng hồ.”

Tay của Quan Hề cứng đờ: “Sao anh biết chỉ có một mình mình còn xông vào.”

Giang Tùy Châu nhìn cô: “Một mình em không sợ à?”

Quan Hề gật lia lịa: “Sợ vô cùng…”

“Nên anh đến với em.”

Bầu trời đã dần chuyển tối, Quan Hề nương ánh sáng lờ mờ bên ngoài nhìn Giang Tùy Châu, có phần mất tự nhiên.

Giống như góc nào đó trong tim đột nhiên bị nổ tung, ánh lửa bốn phía, làm nóng bừng mạch máu cả người cô, cũng sưởi ấm khắp cơ thể. Cô ngây người một lúc lâu rồi cúi đầu xuống. Rõ ràng tình trạng bây giờ của cô thảm không kể xiết, vậy mà khóe miệng cô vẫn nở nụ cười thật tươi, “Thế à…”

“Lạnh không.” Anh hỏi.

Quan Hề gật đầu.

Giang Tùy Châu kéo cô vào trong lòng: “Bây giờ không đốt lửa được, em đợi một lát nữa rồi tính tiếp.”

“Ừm.” Quan Hề rúc trong ngực anh, tìm vị trí thoải mái nhất, “Bây giờ chúng ta lạc đường rồi, trời lại mưa to thế này, còn tối om nữa, mấy người kia không tìm ra chúng ta thì phải làm sao.”

Giang Tùy Châu: “Em không cần nghĩ nhiều, bình tĩnh đợi, mọi việc sẽ ổn thôi.”

“Được rồi…”

Hai người ngồi trong hang động một lúc, Quan Hề bỗng nghe thấy những tiếng sột soạt từ bên ngoài vọng lại, cô vội mở mắt, nhìn thấy tên áo đen kia đang bò vào, chiếc khăn che kín mặt hắn ta đã bị Giang Tùy Châu xé mất, bây giờ tuy mặt mũi bầm dập nhưng ít ra vẫn nhìn rõ khuôn mặt.

“Hắn ta…”

Giang Tùy Châu ôm cô, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.

Vốn Phương Chí Hoành bị đánh cho thừa sống thiếu chết, bây giờ bị nước mưa xối cho tỉnh lại, mới lê lết bò vào được trong hang động, giờ phút này anh ta chẳng còn sức lực mà để ý mấy thứ khác.

Quan Hề căng thẳng nhìn anh ta: “Này, bây giờ anh tốt nhất đừng giở chiêu trò gì nha.”

Hoàn cảnh thay đổi, hai người đổi vị trí cho nhau, không lâu trước anh ta từng dùng câu này cảnh cáo Quan Hề.

Phương Chí Hoành vô lực nhìn cô, không nói gì.

Giang Tùy Châu: “Anh nhận ra hắn ta.”

Quan Hề giật mình: “Hả?”

Giang Tùy Châu: “Lần trước Youtu mở cuộc họp anh có nói với em nhìn thấy Quan Oánh đang dây dưa với một người đàn ông, chính là hắn ta.”

“Quả nhiên quen biết Quan Oánh…”

Quan Hề từ trong lồng ngực của Giang Tùy Châu đứng thẳng dậy, nhìn Phương Chí Hoành nói: “Quan Oánh sai anh làm việc này đúng không.”

Phương Chí Hoành nghe thấy câu này liền nhíu chặt lông mày, yếu ớt đáp trả: “Cô, cô đừng nói bừa… Chuyện này một mình tôi làm, không liên quan đến ai.”

Quan Hề cười lạnh: “Nghĩ cũng phải, cái chuyện vừa ngốc vừa vô kỉ luật thế này cũng chỉ có tên ngốc như anh mới làm ra được.”

“…”

“Anh có quan hệ gì với Quan Oánh? Thích chị ta à?”

Quan Hề đoán trúng phóc, khóe miệng Phương Chí Hoành mấp máy không thể cãi lại.

Quan Hề nói tiếp: “Xem ra là một tên si tình rồi, vì chị ta mà muốn trừ khử tôi đúng không.”

“Tôi chưa giết cô…”

“Vậy anh đưa tôi đến nơi rừng sâu núi thẳm này định xử lý tôi, nhưng vì chưa giết người lần nào nên mới trì hoãn không dám ra tay.”

Phương Chí Hoành khẽ hừ một tiếng.

Quan Hề bị dáng vẻ khốn đốn của anh ta chọc cười: “Anh không cần làm những thứ này.”

Phương Chí Hoành: “Sao lại khong cần, cô không biết sự tồn tại của cô khiến cô ấy phải chịu áp lực lớn đến nhường nào, từ nhỏ cô ấy đã rất mạnh mẽ… Tuy quá khứ trải qua không mấy vui vẻ nhưng bây giờ cũng khó khăn lắm mới tìm lại được gia đình của mình, kết quả sao, còn thêm ra một đứa con gái nuôi như cô đến cướp đoạt… Tôi không muốn cô ấy sống khổ sở nữa.”

Quan Hề nghi ngờ: “Trước kia bố mẹ nuôi không tốt với chị ta sao?”

Phương Chí Hoành sững người: “Cả chú dì đều là người tốt, chắc chắn đối xử rất tốt với cô ấy, nhưng… so với nhà họ Quan thì điều kiện không thể bì nổi. Quan Hề, cô nên cảnh tỉnh bản thân, nếu cô ấy đã quay về thì nên chắp hai tay trả lại tất cả những thứ cô đã chiếm của cô ấy, cô không có tư cách tranh giành với cô ấy…”

Giang Tùy Châu nhíu mày, tiện tay vơ lấy một hòn đá đáp thẳng vào mặt Phương Chí Hoành, “Không muốn bị tôi quăng ra ngoài thì câm miệng lại. Anh là cái thá gì, chuyện này đến phiên anh nói hả.”

Phương Chí Hoành căm giận nhìn Giang Tùy Châu, bực tức nhưng không có cách nào phản kháng.

Môi Quan Hề trắng bệch, cô nhớ lại giọng điệu của Ngụy Chiêu Mai khi nói những câu đó ở trong văn phòng.

Cô không có địa vị, không có tư cách…

Là cô không biết lượng sức mình.

Cô đã biết rồi, nên cô muốn buông bỏ tất cả.

Tên ngốc này lại chọn đúng lúc mà đến gây phiền toái cho cô.

**

Không lâu sau, trời đã ngừng mưa, nhưng khi mưa tạnh cả khu rừng cũng rơi vào màn đêm đen kịt.

Trong tình cảnh này, bọn họ đi trong rừng rậm nguyên thủy sẽ gặp phải càng nhiều nguy hiểm hơn, nên hai người quyết định đợi trời sáng mới xuất phát.

Vốn Quan Hề muốn căng mắt đề phòng cảnh giác, nhưng cô bị trận mưa xối cho ướt đẫm người, vừa lạnh vừa mệt, mơ màng chốc lát liền ngủ thiếp đi.

Đợi đến lúc tỉnh lại là Giang Tùy Châu đang gọi cô.

“Quan Hề, Quan Hề? Tỉnh nào, em kiên trì một lát nữa…”

Bên tai là giọng nói gấp gáp của anh, Quan Hề nghĩ, hiếm lắm mới nghe được giọng điệu này của Nhị cẩu…

“Trời sáng rồi, chúng ta có thể xuất phát, em nghe được không.”

Quan Hề chỉ thấy mí mắt nặng trĩu, cô mất sức chín trâu hai hổ mới mở được mắt ra: “Có người đến tìm chúng ta rồi hả…”

Giang Tùy Châu sờ trán cô, phát sốt rồi: “Chúng ta ở đây mấy người kia sẽ khó mà tìm thấy, ít nhất phải ra ngoài đã.”

“Ừ…”

Giang Tùy Châu đỡ cô dậy, để cô dựa vào người anh rồi cõng luôn cô trên lưng.

Quan Hề ỉu xìu nằm trên lưng anh, không còn sức để nói: “Giang Tùy Châu, hình như em sốt rồi.”

Giang Tùy Châu cõng cô ra ngoài hang động: “Không đến lát nữa chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

“Xui xẻo thật… Không phải ngã chết cũng không phải bị dã thú gặm chết, thế mà Quan Hề em lại bị sốt đến chết.”

Giang Tùy Châu liếc mắt nhìn cô: “Không chết được, đừng nói nhảm.”

Trải qua một trận mưa lớn, mặt đất rất trơn trượt, đường đi ngày càng trắc trở.

Giang Tùy Châu chậm rãi nhích từng bước, mỗi bước đi đều hết sức cẩn thận.

Quan Hề cảm thấy mình sốt đến mức nhìn ra ảo ảnh, tiếng thở nặng nề của Giang Tùy Châu bên tai dường như vọng lại từ nơi xa xăm nào đó, nhưng cô không dám ngủ, cô có cảm giác mình mà ngủ thiếp đi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nên cô dùng hết sức bình sinh cấu thật mạnh vào cổ tay mình, để cơn đau giúp cô tỉnh táo.

Giang Tùy Châu rũ mắt liền nhận ra ý đồ của cô: “Quan Hề này.”

“Ừ?”

“Buồn ngủ lắm à?” Cổ tay cô bị cấu đến mức hằn thành vết đổ, trong tim Giang Tùy Châu còn đau hơn.

Quan Hề rề rà đáp lại: “Hơi hơi.”

“Bây giờ em có thể chợp mắt một lát.”

“Không không không, em không ngủ đâu.” Quan Hề đáp, “Anh xem một mình anh đi thế này nguy hiểm biết bao, để em nói chuyện với anh.”

“Không sao.”

“Nói chuyện đi… Được rồi thật ra em hơi sợ.”

Giang Tùy Châu thầm than một tiếng, tiếp tục bước đi: “Em muốn nói gì.”

Quan Hề khóc thảm thương: “Em muốn nói bây giờ em rất đói, đói chết mất, rất muốn ăn thứ gì đó, đến lúc em ra ngoài rồi nhất định sẽ ăn hết một con ngỗng…”

“Sao nữa.”

“Em còn muốn đi spa toàn thân, muốn chăm sóc da… Ừ cả chân của em bị thương rồi, nếu để lại sẹo em sẽ tức chết mất, còn có những thứ nước bẩn từ qua đến giờ nữa, da em sắp nổi mẩn rồi…”

Giang Tùy Châu: “Ừ.”

“Còn muốn mua túi xách, mua quần áo, mua giày…”

“Được, mua hết cho em.”

“Đồng hồ nữa? À… Hôm trước nhìn thấy một mẫu đồng hồ mới đẹp mê người.”

“Anh biết rồi.”

“Chỉ biết rồi thôi?”

Giang Tùy Châu nói: “Nếu em có thể kiên trì đến lúc bọn họ tìm được chúng ta, ra ngoài rồi anh sẽ mua hết cho em.”

“Đã thế nhất định em sẽ kiên trì…”

“Vậy em đừng nghĩ lung tung nữa.”

Tinh thần của Quan Hề được vực dậy, cô lập tức đáp: “Đùa anh thôi, em có thể kiên trì! Nhất định có thể!”

Giang Tùy Châu bật cười: “Ừ, giữ vững tinh thần.”

Quan Hề không biết bọn họ đi như vậy trong bao lâu, chỉ biết cô nói rất nhiều, chỉ nhớ mình ôm chặt anh, giống như ôm chặt hy vọng sống của mình.

Lúc thần trí mơ hồ cô nghĩ, cô từng nghĩ, cô và Giang Tùy Châu thế này đã được tính là cùng nhau trải qua ranh giới sống chết chưa, tình huống này mà xảy ra trong ngôn tình vậy kết cục của bọn họ sẽ là kết hôn hạnh phúc nhỉ…

Nhưng cô lại nghĩ, chẳng may cô mất đi tất cả, cô lấy cái gì mà đòi kết hôn với Nhị cẩu…

Đến lúc đó chắc bọn họ không kết hôn nổi.

Cứ nghĩ vậy lại cảm thấy càng buồn hơn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.