Vị Hôn Phu Đến Đây Nào

Chương 4: Em Chỉ Thuận Miệng Hỏi, Em Chưa Muốn Có Con



Kiểu thổ lộ sến súa này không phải Quan Hề chưa từng làm qua, lần đầu tiên là công ty cô có một hạng mục du lịch cần chữ ký của anh để có thể quảng cáo ở trang đầu của tạp chí du lịch.

Lần thứ hai là nhãn hiệu cô yêu thích ra mắt sản phẩm “siêu giới hạn”, cần anh qua bên đó xã giao, tất nhiên là cần đưa tiền.

Lần thứ ba là cô uống say, đòi anh sơn móng tay cho.

Lần thứ tư là cô nhìn trúng một con xe nhưng bố cô cho rằng nguy hiểm nên không cho cô mua. Lần thứ năm là… Tóm lại có rất nhiều rất nhiều lần rồi, cô mà vui vẻ hay muốn mua thứ gì đều quấn lấy nói yêu anh.

Nhưng những lần trước chỉ là nói miệng, hôm nay bày trận thực tế thế này lại là lần đầu tiên.

Nhưng Giang Tùy Châu nhìn mấy thứ đồ trước mắt này, anh càng muốn cô như mọi khi, mới một giây trước còn ngoan ngoãn làm nũng, đạt được mục đích rồi ngay giây sau liền vui vẻ chỉ biết lo cho bản thân.

Vì thật sự mấy thứ này làm anh nhìn phát gai cả mắt.

“Túi xách phiên bản giới hạn? Đó là cái gì thế? Anh yêu, có thể đừng thực dụng như vậy không.” Quan Hề bước đến cạnh anh, “Lại đây, em chuẩn bị nhiều quà cho anh lắm, anh mở dần nha.”

Bây giờ đang ở trong phòng nhưng Quan Hề lại mặc một chiếc váy dạ hội đen.

Lộp cộp lộp cộp… tiếng giày cao gót nện trên sàn phòng khách.

Ánh mắt Giang Tùy Châu rơi trên bóng lưng cô, cảm thấy mắt mình đỡ gai hơn đành thả lỏng bản thân, tùy ý cô dắt ngồi xuống sô pha.

“Anh biết vì sao là hai mươi tám gói không.” Quan Hề hứng khởi hỏi anh.

Giang Tùy Châu cũng phối hợp hỏi: “Vì sao.”

“Vì năm nay anh hai mươi tám tuổi rồi nha, mỗi món quà ở đây đại diện cho mỗi sinh nhật đã qua của anh, tiếc là trước kia mấy lần sinh nhật anh em không thể tham dự, nên bây giờ em bồi thường cho anh.”

Văn nghệ, thâm tình, từng câu từng chữ đều chan chứa tình cảm.

Quan Hề cảm thấy mình sắp bị bản thân làm cho cảm động chết rồi.

Mà Giang Tùy Châu lại nhàn nhạt liếc cô, cầm hộp quà gần nhất lên xem.

Trên hộp ghi “Mười hai tuổi”, nghĩa là quà sinh nhật năm mười hai tuổi của anh.

Anh nghĩ một hồi, nói: “Trí nhớ của em không tốt rồi, sinh nhật năm này của anh em có tham dự.”

Nụ cười của Quan Hề cứng đờ: “Có à?”

“Ừ, đã thế còn phá hỏng bánh sinh nhật của anh nữa.”

“…?”

Giang Tùy Châu bỏ xuống, lại duỗi tay cầm hộp quà viết “Mười lăm tuổi” lên: “Sinh nhật năm này em cũng tham dự, tặng anh một hộp nhện chết, còn mạnh miệng nói là tiêu bản.”

“….”

Lại cầm hộp quà năm mười tám tuổi lên: “Sinh nhật năm này em cũng tham dự rồi, ăn no xong chạy mất. Trên đường về qua bãi đỗ xe còn va quệt vào cái xe đầu tiên sau khi thành niên của anh, ồ, còn không thèm đền tiền.”

“………”

Cầm tiếp: “Năm này…”

“Đợi đã.”

Giang Tùy Châu ngừng lại, quay đầu nhìn cô. Mặt Quan Hề vẫn cố gắng duy trì nụ cười, nghiến răng nói: “Chuyện của em anh nhớ dai thật đấy.”

Giang Tùy Châu cũng cười nhạt: “Không có gì, trí nhớ của anh tốt mà.”

Quan Hề muốn trợn trắng mắt.

Giang Tùy Châu thấy cô không nói gì, cúi đầu vừa mở quà vừa nói: “Quan Hề, có chuyện gì thì nói đi.”

Lạnh lùng, kiên định, vô tình!

Giang Tùy Châu quả là Giang Tùy Châu, cảm động cái rắm ấy.

Quan Hề thu lại nụ cười, giả ngốc: “Chuyện gì cơ? Em nào có chuyện gì.”

Hộp quà năm hai mươi hai tuổi được mở ra, bên trong là một chiếc bút máy, trên thân bút còn khắc một chữ J* rất tinh tế. Giang Tùy Châu cầm lên ngắm nghía, không hề có biểu tình rất kinh ngạc rất hài lòng, trên mặt anh chỉ hiện ra hai chữ: Bình thường!

(*Tên của Giang Tùy Châu phiên âm là Jiang Sui Zhou)

“Vậy đang có chuyện gì vui à?” Anh hỏi.

“Đúng vậy, em vui mừng vì anh về nhà đó.”

Giang Tùy Châu ngừng động tác: “Một ngày không gặp thôi mà em đã biết ăn nói rồi.”

“Sao anh hiểu được, đây là chân tình phát ra.”

Giang Tùy Châu bỏ chiếc bút máy trên tay xuống: “Mừng anh về thì cứ mừng thôi, bày đống đồ linh tinh này ra làm gì.”

“Đống đồ linh tinh gì chứ, để chuẩn bị chỗ này em đã vất vả bao nhiêu, hao phí biết bao tâm lực!” Quan Hề nói mà không chột dạ, giống như đoàn người bị gọi đến giúp đỡ là không khí vậy.

Đương nhiên Giang Tùy Châu cũng không tin Quan cá muối lại có thể tự tay bày biện nên chỗ này. Nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ kéo cô ra, tháo cà vạt: “Được rồi, anh đi tắm đã.”

“Anh không mở quà à.”

“Mở giúp anh đi, lát nữa anh xem sau.”

Quan Hề: “???”

Giang Tùy Châu đi rồi.

Quan Hề nhìn bóng lưng của anh lại nghĩ đến núi quà mình chuẩn bị nửa ngày trời, tức đến xanh mặt.

Đi công tác một chuyến là phủi tay luôn hả! Còn mở giúp anh đi?

Người này sao có thể vô lý vậy chứ!

Quan Hề đứng tại chỗ phát tiết suốt hai phút, sau khi bình tĩnh lại liền lấy điện thoại gọi cho Lãng Ninh Y.

Lãng Ninh Y nhận được điện thoại của cô thì rất kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy, Giang Tùy Châu không về à?”

“Về rồi.”

“Vậy sao cậu còn thời gian gọi điện cho mình.”

Quan Hề trầm giọng: “Nói đến là thấy tức, chị đây tốn bao nhiêu công sức vào vụ này, anh ta không cảm động cũng thôi, đã thế chỉ mở đúng một hộp quà, tức chết tôi mất.”

Lãng Ninh Y: “Ôi… chắc là thực dụng quá, không thu hút được Giang tổng.”

“Mình còn nói yêu anh ấy nữa mà!”

“Sau đó thì sao.”

Quan Hề lạnh mặt đáp: “Sau đó anh ấy hỏi mình muốn cái túi xách nào.”

“A ha ha ha…” Tiếng cười của Lãng Ninh Y truyền tới, cười xong liền cảm thấy không lịch sự lắm, lập tức hắng giọng, “Thế, thế còn, cậu đừng trút giận lung tung nha, coi như tích lũy kinh nghiệm.”

“Ai ôm hận chứ, cái này có gì hay mà ôm hận? Mình đang rất tức giận!”

Con người Quan Hề không có điểm gì tốt, chỉ được cái đủ kiên trì. Không làm thì thôi, một khi đã làm phải làm cho trót, nếu đã hạ mục tiêu là làm một bạn gái năm sao rồi, tất nhiên cô phải làm tròn bổn phận của mình.

Hơn nữa, bị “Giang Tùy Châu chọc giận” quan trọng hay là “Tài sản của bố mẹ” quan trọng? Tất nhiên là cái sau rồi!

Lãng Ninh Y: “Cậu nên nghĩ xem anh ấy có sở thích nào khác không, cậu đó, phải bốc thuốc đúng bệnh, đến lúc anh ấy yêu sâu đậm cậu rồi thì sao chia tay cậu được.”

“Sở thích?” Quan Hề nghiêm túc nghĩ ngợi, bình thường Giang Tùy Châu với mình hay làm gì.

Nghĩ nửa ngày trời, trong đầu đột nhiên hiện ra một loạt cảnh tượng.

“……….”

Cái cái này cũng tạm coi là sở thích được không?

Vậy nên cô tắt điện thoại, dập tắt hết nến ở tầng một, lên thẳng phòng ngủ chính.

Giang Tùy Châu vẫn đang tắm rửa trong phòng tắm, Quan Hề biết anh trước nay ở nhà mình tắm rửa không bao giờ khóa cửa, thẳng tay đẩy cửa bước vào.

Trong phòng tắm hơi nước mông lung, Quan Hề nhìn thấy qua lớp cửa kính, người trong đó quay đầu lại, nhưng tầm nhìn của anh lại bị hơi nước dày đặc trong phòng tắm làm cho mù mịt.

Cô bước đến, đẩy cửa kính, đá đôi giày cao gót ở ngoài cửa.

Vòi hoa sen vẫn đang phun nước, Giang Tùy Châu nhìn cô, ánh mắt dần biến đổi.

Ánh mắt Quan Hề quét đi quét lại trên người anh, sâu xa nói: “Dạo này anh đi tập gym à, xem chừng ngon hơn đó.”

Ui, tên này mặc dù làm người không ra gì nhưng dáng người không chê vào đâu được.

Quan Hề cảm khái trong lòng, lại ngước mắt lên nhỏ giọng hỏi: “Có tiện tắm chung không?”

Mắt Giang Tùy Châu tối lại: “Hôm nay em gây sự à.”

“Làm sao? Không tiện à?” Quan Hề thu tay lại, lùi về sau một bước, “Vậy lát em tắm sau.”

Làm tư thế định quay người rời đi, sau đó chưa kịp quay đầu tay cô đã bị Giang Tùy Châu nắm chặt.

Quan Hề đắc ý cười thầm.

Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao, hơi nước triền miên, có chút mơ hồ.

Đến nửa chừng cô đột nhiên hỏi: “…. Giang Tùy Châu, ừm… kết hôn không…..”

“Cái gì?” Anh bỗng dừng lại.

“Linh Phàm nói… cuộc sống sau khi kết hôn rất vui.”

“Em muốn có con rồi à?”

Quan Hề sững người, lập tức lắc đầu: “Em không muốn.”

Nói xong cô liền hiểu vì sao Giang Tùy Châu lại hỏi như vậy.

Quan Hề khá bài xích chuyện kết hôn, vì cô biết thái độ của trưởng bối hai nhà, chưa hết hôn thì còn giục bọn họ kết hôn, nếu mà kết hôn rồi kiểu gì cũng bị cả đại đội đến thúc sinh con.

Vậy nên cô sớm đã nói chuyện này với Giang Tùy Châu, trước năm cô hai mươi tám tuổi sẽ không kết hôn, vì cô không muốn có thêm một nhóc quỷ sớm như vậy. Cô còn đùa anh, nếu trước năm hai mươi tám tuổi mà cô muốn kết hôn, khi đó chắc là cô đột nhiên phát bệnh thần kinh, muốn có một đứa bé.

Anh nhớ kĩ điều này, nên mới hỏi cô muốn có con rồi sao.

Giang Tùy Châu: “Vậy em…..”

“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi em chưa muốn có con!” Quan Hề khẩn trương nói.

Ngón trỏ của Giang Tùy Châu cuốn mấy lọn tóc của cô, dùng ngữ khí bàn công chuyện nói: “Lịch trình năm nay kín rồi, không có thời gian rảnh. Nếu em muốn thì để năm sau bớt chút thời gian.”

“…. Không nói sớm? Kiểu như nói từ mấy ngày trước ấy hả?”

“Em nghĩ kết hôn là mua rau ngoài chợ à?”

Ồ, biết là anh không vui rồi.

Cũng phải thôi, chuyện kết hôn của hai người không biết phải qua bao nhiêu công đoạn, tốn bao nhiêu thời gian. Con người Giang Tùy Châu lịch trình lúc nào cũng kín mít, ghét nhất là bị người khác làm loạn lịch.

Quan Hề nghĩ ngợi: “Vậy anh có suy nghĩ lại không? Anh chắc chắn sau này sẽ lấy em chứ? Anh không hối hận đó chứ?”

Giang Tùy Châu không rảnh huyên thuyên mấy chuyện kì vọng tương lai với cô, vào lúc này lại bị hỏi vấn đề này quả là có chút phiền.

“Bây giờ em nhất định phải nói mấy chuyện này với anh à… yên lặng chút nào.”

“Không phải, em chỉ…. ưm…”

Giang Tùy Châu có cách khiến cô không nói nữa.

***

Đến tối, Quan Hề tan ca nằm trên giường. Bây giờ vẫn chưa đến lúc đi ngủ, Giang Tùy Châu đã đến thư phòng làm việc rồi.

Quan Hề cuộn chặt trong chăn, cầm điện thoại nhắn tin với Lãng Ninh Y: [Bác bỏ đề nghị kết hôn.]

Lãng Ninh Y: [Vì sao? Anh ấy không đồng ý hả?]

Quan Hề: [Không, anh ấy đồng ý, nhưng bảo là năm sau, năm nay bận lắm.]

Lãng Ninh Y: [Năm sau cũng được đấy… chỉ cần đừng xảy ra chuyện gì là được rồi.]

Quan Hề tự nhiên cảm thấy bất an, nhưng nghĩ kĩ lại không thấy có gì đáng bất an cả. Đúng lúc cô đang định nhắn tin trả lời Lãng Ninh Y liền nhận được một tin nhắn khác, là bố cô Quan Hưng Hào gửi tin nhắn thoại qua.

“Hề Hề à, ngày mai về nhà đi con. Oánh Oánh đã về rồi, bố cảm thấy để cho hai con gặp mặt trước cũng tốt.”

Oánh Oánh? Ai vậy?

Quan Hề buông điện thoại xuống, ngẩn người nhìn trần nhà. Mấy giây sau, mắt cô sáng lên, cuối cùng cũng nhớ ra.

Ồ… hình như là tên của cô gái kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.