Gun nằm dựa trên ghế, chân gác lên bàn làm việc, vẻ mặt thâm trầm, lật giở từng trang báo cáo ý tưởng… Mấy chục người đứng gần như đã chật kín căn phòng làm việc, người thì đứng hoặc ngồi, có người dựa vào tường, đều đang đợi lão đại phân phó.
Xì xào xì xào, một xấp giấy bị ném đi: “Sáng sớm mai, bay về Quảng Châu.”
…
Muôn năm!
Thoát nạn thành công, mọi người dù nửa giây cũng không nán lại, lập tức nhảy dựng lên, chen nhau ra khỏi phòng làm việc.
97 đi ra đầu tiên, kéo cánh tay Grunt lại: “Ôi? Ôi? Lão đại đang bị thương ở đầu hả?”
Grunt nở nụ cười gian tà: “Tối hôm qua không nghe thấy à? Quá sức, bị va phải chứ sao.”
Mọi người…
Chỉ riêng Demo nghe vẫn không hiểu, kéo kéo tay Dt: “Gì cơ? Đội trưởng? Lão đại bị va vào đâu rồi sao?”
Ánh mắt Dt an tĩnh nhìn cậu ta, thành thật trả lời: “Gặp trở ngại.”
“Gặp trở ngại?!” Demo vẫn không hiểu, sờ sờ trán mình, “Có mưu đồ gì vậy?”
“Đúng là ngây thơ trong sáng.” Grunt cười lớn, bước đi nhanh chóng…
Người đàn ông trong căn phòng kia vẫn cầm tập tài liệu, liền ném vèo ra ngoài.
Sau mấy giây,
Dt nhặt tập tài liệu lên, chậm rãi đi vào, để anh ném lên ghế sofa: “Vừa rồi quên không nói, ngày hôm qua anh không nghe điện thoại, dì lại gọi cho em. Dì nói anh lấy sợi dây chuyền cổ của ông nội mang về, tiền thì tháng sau gửi vào tài khoản cho anh.”
…
Gun không nói gì, quơ quơ tay hướng ra ngoài.
Dt xoay người đi.
*********************************
Lại thất tình…
Mắt Đồng Niên sưng húp, thời điểm đi xuống lầu, bị mẫu thân đại nhân thần thần bí bí kéo lại hỏi: “Niên Niên?”
“Dạ?” Cô đau buồn ngẩng đầu lên.
“Vừa rồi sao lại khóc? Chia tay rồi hả?” Mẫu thân đại nhân suy đoán có lý.
“Vâng… Chia tay rồi.” Cô lầm bầm, mũi đau xót, nước mắt cứ liên tục rơi xuống.
Một cái ôm ấm áp, che chở cô trong lòng. Đồng Niên được an ủi như vậy, nhất thời cảm thấy xúc động, lại lâm vào trạng thái đau lòng cực độ, không để ý tới vẻ mặt vui mừng ra mặt của mẫu thân đại nhân, vừa lúc bắt gặp phụ thân đại nhân đang chớp mắt nhìn, nhướng mày: nhìn đi, tôi nói đúng rồi đấy, chia tay thật rồi.
Ba mẹ trao đổi sắc mặt, như trút được một gánh nặng.
Tuần này là đến thời điểm khai trường.
Cô thu dọn đồ đạc xong để trở lại trường, đứng trong ký túc xá một tiếng giải quyết thủ tục nhập trường, đụng mặt giáo sư phụ trách thi đấu ACM trong học viện, thấy cô liền vẫy vẫy tay: “Tối hôm qua thầy gọi cho em mấy cuộc điện thoại, nhưng điện thoại đều tắt máy, sợ em quên mất cuộc thi hôm nay.” Cuộc thi nào? Cô ngỡ ngàng.
Hả!
Quên mất rồi!
Là triệu tập đội thí sinh thi ACM.
Cuộc thi này, hàng năm tại trường đều chọn ra một đội để dự thi, một nhóm gồm ba người cùng nhau phối hợp tranh tài. Tuy nói là cuộc thi lập trình cho sinh viên trên toàn thế giới, nhưng không nhất thiết phải học chuyên ngành công nghệ thông tin, như chính cô không phải vậy, hay như đồng đội của cô trước đây cũng có người học tại học viện hàng hải.
Cho nên, sau khi nhà trường công bố đề mục, thống nhất tiến hành triệu tập dự thi, không giới hạn chuyên ngành.
Mà các giáo viên cùng tất cả thành viên chủ lực trước đây đã từng tham dự tranh tài đều được trở thành ban giám khảo.
Vậy mà… cô lại quên mất…
Cô cầm tấm thẻ sinh viên đi theo giáo sư, vào phòng học bên cạnh cầu thang. Cuộc thi đã bắt đầu rồi, phần lớn đều là sinh viên năm nhất và năm hai, nhìn ba câu trong tờ đề kiểm tra, căn bản đều biểu hiện cùng một vẻ mặt –
Hết đường xoay sở.
Sau đó, một nam sinh không làm được liền gục xuống bàn, vừa nghịch bút, vừa nhìn các tiền bối dự thi năm ngoái và năm kia. Rồi dần chuyển ánh nhìn về một cô gái duy nhất – là Đồng Niên, hơn nữa, dáng vẻ của cô gái này như đã khóc cả đêm, nhìn qua rất thất thần.
Cô chống cằm, ngồi trên bục giảng, mắt nhìn xuống sinh viên ở dưới…
Trong đầu vẫn cứ nghĩ tới chuyện tối hôm qua, cả lúc cô đã nói chuyện với anh sáng nay.
“Đồng Niên,” Giọng nói vang lên, khẽ gọi cô, “Có thể ra ngoài một lúc được không?”
Cô quay đầu lại, là trưởng nhóm Trịnh Huy: “Đội trưởng? Có chuyện gì sao?”
Người kia nhìn đôi mắt sưng húp lên của cô, khẽ nhíu mày, gật đầu: “Ừ, có chuyện rồi.”
Cô a một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, đi theo ra ngoài, Trịnh Huy đi ra khỏi phòng học, hai tay để trong túi quần, cúi đầu nhìn cô: “Em… Trong thời gian nghỉ đông đã làm gì?”
“Hả? Nghỉ đông?” Cô ngẩn người, có thể làm cái gì chứ, đều là đợi anh trở về từ Mỹ, “Chỉ đi ăn uống vui chơi chút thôi.”
“Hôm ấy… Anh có qua căn hộ của em,” Người kia đeo một chiếc kính đen, cặp mắt nhìn thẳng vào cô, “Vốn định đến thăm em…”
“Hả? Hôm nào vậy?” Cô hỏi.
Người đối diện hắng giọng: “Là ngày 14 tháng 2… hoặc là ngày 15.”
“À.” Cô nghiêm túc nhớ lại, “Trước tết sao? May mà anh không có tìm em, khi đó em đang ở nơi khác, tham dự triển lãm.” Cùng với anh ấy… Khi đó vẫn ở gần bên cạnh anh ấy…
Ánh mắt cô lại nhìn xa xăm, đôi mắt không tự chủ lại bắt đầu đỏ lên.
Người đứng trước mặt ngây ngẩn cả người, lời muốn nói cũng nuốt lại vào trong, nghĩ lại càng không cam lòng. Sắp tốt nghiệp rồi… Đợi đến khi chân chính rời khỏi trường, có thể lấy cớ để gần gũi với cô sẽ càng khó hơn, giờ nên nắm bắt cơ hội!
Cô đứng ở trước cửa phòng học rất lâu, nhìn những chiếc xe đạp đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe hơi đi qua, yên lặng không nói gì. Trước mặt là đội trưởng dẫn đội thi ACM đạt huy chương đồng, là thần tượng của sinh viên toàn khoa công nghệ thông tin, đứng ở trước mặt cô nhưng lại không nói ra lời.
Bây giờ anh đang làm gì?
Có phải… lại vội vã đi xem mắt với người khác rồi không.
Nghĩ như vậy, mắt cô càng đỏ hơn.
Mũi cay xè, cúi đầu, ngón tay giữ chặt mũi, không được khóc, Đồng Niên.
Mơ hồ trong tầm mắt, mặt đất màu đỏ cũng trở nên chao đảo, cô chỉ có thể cúi đầu, lấy khăn giấy trong túi ra. Đang ở đâu, mau xuất hiện, xuất hiện đi…
Bỗng nhiên một đôi giày đen đến gần, đến gần… Rồi dừng lại trước mặt cô.
?
Cô không tự chủ ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, dường như bầu trời trở nên bừng sáng.
Cứ như vậy, đôi mắt đẹp đẽ kia hơi nheo lại, rất không vui, rất khó chịu, cực kỳ mất bình tĩnh, mà lại đều… là ẩn sâu trong đôi mắt đẹp ấy. Hơn nữa sau khi nhìn thấy nước mắt của cô, anh càng lộ vẻ hơi bực bội, đưa mắt nhìn người đứng bên cạnh cô, chắp tay sau lưng, hình như người đàn ông kia đang nắm chặt thứ gì đó, rồi lại nhìn cô: “Sao lại khóc?”
…
Nằm mơ ư?
Cô mơ hồ nói: “Không có… Em không có khóc…”
Anh càng cảm thấy khó chịu, tháo một bên tai nghe ra, liếc nhìn người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu: “Cậu bắt nạt cô ấy?”
“Không có,” Người kia nói ấp úng, ai đây? Không phải là người thân của cô chứ? Là anh? Hay là… Trong đầu người đàn ông kia đầy dấu hỏi, hơi bối rối, “Anh hiểu lầm rồi -“
Lạnh lùng liếc mắt nhìn, thật quá sắc bén.
Người kia suýt nữa đã cắn vào lưỡi: “Tôi là, là bạn của cô ấy, là người tham gia thi đấu lập trình cùng cô ấy.”
Dựa vào ưu thế chiều cao sẵn có, thấy rõ người này đang cầm trong tay hộp quà nhỏ, chợt nhếch miệng: “Hử? ACM phải không?” Chẳng phải là Dt đã từng nói tới cuộc thi lập trình này sao?
“Đúng đúng, ACM.” Người kia lập tức tự tin hẳn lên, muốn chính thức tự giới thiệu mình.
“Là thi đấu cùng tên tiểu tử kia phải không?” Gun nhếch cằm lên, hướng về phía người đứng bên cạnh chiếc xe gần cổng trường. Dưới bậc thang cách đó không xa, Dt đang đứng nhìn rất buồn chán, khiến nhiều sinh viên nữ đi qua nhìn chăm chăm…
…
Dĩ nhiên,
“Là vô địch thế giới năm ngoái sao…”
Người kia không dám tin vào ánh mắt mình, người này, là quán quân có dáng dấp của người Hoa, đứng cạnh mấy người đàn ông tóc vàng. Nhưng toàn bộ giao tiếp đều bằng tiếng Anh, còn mang quốc tịch Na Uy…
Vô địch? Lần đầu tiên Gun cảm thấy tên Tiểu Bạch này cũng không thua kém ai.
“Thua nó rồi hả? Không sao,” Anh cười như không cười, vỗ vai cậu ta, “Vẫn còn ít tuổi, sẽ phải thua thôi.”
Người kia đờ người ra, bị anh coi như lá cây trong gió, dần bay đi.
Anh không để ý tới người đàn ông kia nữa, khom lưng, nhìn cô gái nhỏ ngây ngốc hỏi: “Còn lớp không?”
“Không còn… nữa.” Cô sững sờ, lắc đầu.
Có thứ gì đó đập loạn lên,
Ở trong lồng ngực.
“Không có lớp thì đi chơi với tôi,” Anh nói xong, để tay vào túi quần, uể oải đi ra ngoài cổng trường, “Sẽ về trước chín giờ.” Anh liền quay đi, đi qua chỗ sinh viên nhao nhao đi vào trường.
Vóc dáng cao như vậy, thật là nổi bật.
Đồng Niên thất thần tại chỗ, cho đến khi anh dừng lại, quay lại nhìn cô.
Cô lập tức tỉnh táo, chậm rãi, chậm rãi, đỏ mặt đi theo.
Tác giả có lời muốn nói: <che mặt>, tôi cũng muốn vội vã đuổi theo thần côn như vậy…..