“Buổi gặp mặt chính thức đầu tiên ở bệnh viện thật sự không ổn. Hôm sau chú sẽ bảo Tiểu Vũ đưa con về. Chú yêu cầu nhà bếp làm vài món ngon cho con nếm thử. Tay nghề của Từ Ngọc không có gì đáng nói.”
Trương Uyển Nhi đang bán tín bán nghi những gì Lăng Thiên Vũ nói hôm qua, nhưng câu nói ấm áp tiếp theo của Lăng Thiên Ân khiến cô muốn đập tường.
Có vẻ như Lăng Thiên Vũ nói là thật và ông ấy rất muốn cô làm con dâu của mình!
“Ừm … Chú ơi, cháu đã nghe về những gì đã xảy ra ở nhà, và cháu rất cảm kích những gì chú đã làm.”
Lời nói của Trương Uyển Nhi không còn là gợi ý, mà là một loại thanh minh, cho dù Lăng Thiên Ân đờ đẫn cũng hiểu ý của cô. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể tiếp nhận được, vì vậy cô chỉ đơn giản giả vờ ngốc nghếch.
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà ngày hôm qua, cô thầm cảm ơn người trước mặt. Nếu không có ông ấy, cô thực sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ cô và gia đình họ bởi những kẻ đòi nợ đó.
“Không có chi, chỉ cần nỗ lực! Hơn nữa, tất cả đều là…”
Lăng Thiên Ân muốn nói cô không cần khách sáo, nhưng Trương Uyển Nhi dường như không mong đợi ông sẽ nói ra lời này nên lập tức ngắt lời ông. Cô không đồng ý cuộc hôn nhân với Lăng Thiên Vũ và ngoài ra cô không muốn dính líu đến họ dưới bất kỳ hình thức nào.
“Con đã đồng ý với Lăng Thiên Vũ về số tiền mà con nợ chú, nhưng tốt hơn hết là con nên nói lại trực tiếp. Điều đó … Mặc dù con không chắc khi nào số tiền sẽ được trả hết, nhưng con sẽ làm việc chăm chỉ để trả góp hết càng sớm càng tốt”.
Mặc dù vấn đề trả lại tiền đã được thảo luận với Lăng Thiên Vũ, anh ấy cũng hứa sẽ cho cô trả góp và trả dần tiền, nhưng cha của Lăng Thiên Vũ đã đến để lo cho những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Một cách lịch sự, cô cảm thấy rằng cô nên nói với ông ấy.
“Đều là người nhà cả mà, con còn quan tâm chút tiền đó sao?!”
Cuối cùng, những gì ông đang suy nghĩ trong lòng cũng sắp thành hiện thực, thỏa thuận trả nợ giữa hai người thật sự khiến ông khó chịu! Trả lại tiền? Gia đình họ Lăng của họ đâu có thiếu tiền để con bé phải làm như vậy?
Lời quở trách bất ngờ của Lăng Thiên Ân khiến Lăng Thiên Vũ choáng váng trước khi anh sẵn sàng đề cập đến chuyện “làm lại” của mình.
Không ngờ, Trương Uyển Nhi lên tiếng trước.
“Chú, không phải chuyện của Lăng Thiên Vũ. Số tiền mà cháu nợ đáng ra phải trả, nhưng cháu không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một thời gian.”
Cô chấp nhận lòng tốt của gia đình họ Lăng, nhưng cô nên trả lại tiền nếu cô còn nợ. Đây là nguyên tắc của cô.
“Con gái à, thật đấy! Chỉ có nửa triệu thôi, đừng lo lắng gì.”
Lăng Thiên Ân đã lăn lộn trên thương trường hàng chục năm, loại người nào mà ông không nhìn thấy? Hiếm thấy một cô gái như Trương Uyển Nhi có tấm lòng tốt, nhân cách tốt, hiếu thảo khiến ông càng thêm vững vàng trong lòng.
Lăng Thiên Ân đang nói chuyện, quay đầu nháy mắt với vợ, liền nhìn thấy Phùng Anh Thư kéo Lăng Thiên Vũ ra ngoài. Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại ông và Trương Uyển Nhi, có một số chuyện ông muốn nói riêng với cô bé.
“Chú, chú …?”
Trương Uyển Nhi không hề chậm chạp, và nhanh chóng nhận ra rằng điều này có nghĩa là khiến Lăng Thiên Vũ phân tâm. Cho nên khi hai người rời đi, Trương Uyển Nhi chủ động hỏi, có lẽ là Lăng Thiên Ân có chuyện muốn nói một mình với cô.
“Uyển Nhi, tính cách của Thiên Vũ có thể hơi xấu, nhưng đứa trẻ này bản chất không tệ.”
Nghe thấy Lăng Thiên Ân nhắc đến Lăng Thiên Vũ ngay khi ông vừa mở miệng, Trương Uyển Nhi chắc chắn biết ông muốn nói gì tiếp theo, vì vậy cô muốn ngăn ông lại trước khi ông “chính thức” nói. Nhưng Lăng Thiên Ân dường như đã đoán được cô đang nghĩ gì và không cho cô một cơ hội nào cả.
“Để chú nói cho con biết, chú không có nhiều thời gian. Bây giờ con là người duy nhất thỏa mãn sự lựa chọn con dâu trong tâm trí của chú. Chú thực sự hy vọng được nhìn thấy Tiểu Vũ kết hôn trong cuộc đời của mình, vì vậy ngay cả khi chú chết cũng có thể yên tâm được phần nào.”
Không định đi lòng vòng, những lời của Lăng Thiên Ân đã trực tiếp nói cho Trương Uyển Nhi biết chuyện gì đang xảy ra và ông đang nghĩ gì. Trương Uyển Nhi là một đứa trẻ hiếu thảo và mềm yếu, và ông tin rằng việc sử dụng “lạt mềm buộc chặt” sẽ có hiệu quả!
Nửa giờ sau …
Trương Uyển Nhi lê mấy bước nặng nề ra khỏi phòng, chỉ thấy bên ngoài có người dựa vào bức tường đối diện, tựa hồ đang đợi người. Khi người bên kia nhìn thấy cô, anh lập tức cất điện thoại và hỏi.
Người này không phải ai khác, mà là người đàn ông đầu máy – Lăng Thiên Vũ.
Trương Uyển Nhi chỉ liếc nhẹ anh một cái, giả bộ không nhìn thấy anh, trực tiếp đi về phía hành lang.
Vừa rồi, Lăng Thiên Ân đã nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn chưa có phản ứng.
Lúc này, cô rất bối rối và không muốn gặp ai trong gia đình họ Lăng.
Lăng Thiên Vũ bị bỏ qua, tự nhiên trong lòng cảm thấy không vui, nhưng khi đuổi tới, nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của Trương Uyển Nhi, anh không khỏi cười thầm.
“Chị béo, có chuyện gì vậy?”
Khi Phùng Anh Thư kéo anh ra ngoài, anh hơi lo lắng rằng Trương Uyển Nhi và Lăng Thiên Ân đang ở trong đó một mình. Nhưng sau khi Phùng Anh Thư giải thích ý định của cha mình cho anh, anh biết ông già nhà anh sẽ có cách khiến cô ấy đồng ý kết hôn với anh.
Nhìn thấy hai người trò chuyện gần 30 phút bên trong, Lăng Thiên Vũ không khỏi có chút lo lắng.
Vừa định đi vào xem xét, Trương Uyển Nhi không ngờ lại đi ra vào lúc này.
Tuy nhiên, gương mặt của cô thực sự khó nhìn ra cực điểm.
Đây là kiểu biểu hiện gì? Cô ấy có vẻ nặng nề, bối rối và nhiều né tránh. Ông già đã nói gì với người phụ nữ béo này, và tại sao cô ấy lại có biểu hiện này?
Không cần biết thể chất hay tinh thần, Trương Uyển Nhi lúc này chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn nói lời nào.
“Không sao, tôi hơi mệt, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Nhưng cô biết nếu cô không nói gì thì người đàn ông nt nhất định sẽ không buông tha cho cô. Vì vậy, cô không còn cách nào khác ngoài nói điều gì đó một cách tạm bợ, rồi tăng tốc độ rời đi.
Cô có thể hiểu lý do mà cha của Lăng Thiên Vũ yêu cầu nhiều như vậy, và rõ ràng là gia đình Lăng rất tốt với mẹ con họ dù có thế nào đi chăng nữa, nhưng cô không thể thuyết phục bản thân chấp nhận điều đó.
Nếu cô đồng ý với đề nghị của Lăng Thiên Ân, thì việc cô tự bán mình có khác gì nhau?
Để đền đáp lòng tốt của gia tộc họ Lăngđể đổi lấy năm trăm ngàn nhân dân tệ, cái giá phải trả là kết hôn với Lăng Thiên Vũ và trở thành con dâu nhà họ Lăng. Nếu cô là một người bình thường, cô chắc chắn sẽ đồng ý mà không do dự. Bởi vì dù nhìn thế nào thì cô cũng đã kiếm được một “thỏa thuận” như vậy, nhưng Trương Uyển Nhi chỉ không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Phải nói rằng khoảnh khắc cô gật đầu đồng ý với Lăng Thiên Ân, cô đã rất hối hận.
“Sao vậy? Ba tôi nói với cô cái gì?”
Dù Lăng Thiên Vũ có chậm hiểu đến đâu, anh cũng có thể nghe thấy có điều gì đó không ổn ở Trương Uyển Nhi. Vì vậy, anh cũng tăng nhanh tốc độ, trực tiếp đi qua cô và đứng trước mặt cô, anh muốn biết cha anh đã nói gì với cô để khiến cô trở nên như thế này?
Nếu cô chỉ đề cập đến chuyện kết hôn, cô không nên có phản ứng như vậy.
Mặc dù quen biết chị béo này chưa lâu, nhưng Lăng Thiên Vũ biết cô ấy là người ăn nói tự nhiên nên đột nhiên im lặng hẳn là đã có chuyện.
Trương Uyển Nhi bây giờ quá căng thẳng. Trên thực tế từ trước đến giờ cô vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện, nhưng nhất thời không để ý đến sự khác thường của Lăng Thiên Vũ.
Còn về phía Lăng Thiên Vũ, có lẽ anh không cảm nhận thấy hành động của mình lúc này mang quá nhiều lo lắng và quan tâm. Đây là điều anh chưa bao giờ cảm thấy đối với người khác ngoại trừ đối mặt với gia đình của mình.
“Lăng Thiên Vũ, làm ơn tránh ra, tôi chỉ muốn về nhà và nghỉ ngơi bây giờ.”
“Tôi không cho cô đi! Nếu không nói cô có chuyện gì thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Trương Uyển Nhi không đủ kiên nhẫn để tiếp tục nói chuyện với người đàn ông này nhưng Lăng Thiên Vũ không phải là một người dễ thỏa hiệp. Sau khi tức giận mắng cô, anh tiếp tục đứng trước mặt cô, nói rằng cô phải làm theo lời anh, nếu cô không nói anh sẽ không cho cô đi!
“Lăng Thiên Vũ, tôi đã hứa với anh những gì anh đã nói, anh còn muốn gì?!”
Cuối cùng cô cũng tự thuyết phục được mình rằng cô đã đồng ý với những gì Lăng Thiên Ân nói, giờ cô chỉ muốn im lặng thôi. Yêu cầu này có quá đáng không? Cô chỉ là không muốn nói chuyện, tại sao người đàn ông này lại hung hăng như vậy?
“Hứa … cái gì?”
Nghe giọng điệu cuồng loạn của Trương Uyển Nhi, không biết tại sao Lăng Thiên Vũ lại cảm thấy trong lòng bị nhói ở nơi nào đó, khiến anh khó thở. Cô ấy đã hứa sẽ lấy anh sao?
“Tôi sẽ gả cho anh, được chưa! Giờ có thể để tôi đi được rồi chứ?!”
Cố gắng ngăn không cho những giọt nước mắt lăn dài trên má, Trương Uyển Nhi gần như nén chặt câu nói như vậy giữa hai hàm răng. Cô đã nói tất cả những gì anh ấy muốn, anh ấy có thể để cô đi không?
Phải nói khi Trương Uyển Nhi nói hứa gả cho anh, trái tim của Lăng Thiên Vũ đột nhiên bị một thứ cảm xúc kỳ lạ chiếm giữ, Anh thật không biết cảm giác đó là gì. Giờ anh không biết phải làm sao?
“Chuyện đó …”
Khi Lăng Thiên Vũ phản ứng lại, Trương Uyển Nhi đã đẩy anh ra và bước ra ngoài.
Lăng Thiên Vũ chửi rủa, vội vàng đuổi kịp.
“Bé bự, chờ anh, anh sẽ đưa em về!”
Lăng Thiên Vũ sẽ không bao giờ thừa nhận rằng anh muốn đuổi cô đi vì anh không bao giờ ngừng lo lắng về người phụ nữ béo này.
“Không, tôi có thể tự đi xe buýt!”
“Không có xe buýt nữa, trễ như vậy!”
“Không sao, tôi đi taxi!”
“Ở khu này đi taxi không dễ đón đâu, lên xe đi!”
Hai người cãi nhau chí chóe, cuối cùng Trương Uyển Nhi vẫn không thể cãi lại Lăng Thiên Vũ, đành bất lực lên xe.
Lúc này dù có bắt taxi cô cũng không dám lên xe một mình. Vì vậy, khi cô làm điều này cô có thể được coi là giúp cho chính mình. Lăng Thiên Vũ biết rằng mình không thể làm quá mức, vì vậy anh chỉ cần ngậm miệng lại và chăm chú lái xe.
“Chị béo, là…”
Xe đã đến tầng dưới trong căn hộ, nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh vẫn không trả lời, vì vậy Lăng Thiên Vũ chỉ đơn giản mở miệng gọi cô. Nhưng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trương Uyển Nhi hai mắt nhắm chặt, giống như đang ngủ say.
Anh muốn gọi cô ấy dậy, nhưng anh không thể chịu được khi nhìn thấy cô ấy đang ngủ ngon.
Khởi động lại xe, Lăng Thiên Vũ trực tiếp lùi xe và đậu xe vào bãi đậu xe phía sau.
Cúi người, anh muốn giúp cô hạ ghế xuống để cô có thể ngủ thoải mái hơn, nhưng vừa đến gần, một mùi thơm thoang thoảng ập vào. Nó thuộc dòng sữa tắm mùi thơm tự nhiên, không ngọt gắt hay nhờn rít, kiểu dễ chịu, mùi rất thích.
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của em gái mập mạp này, Lăng Thiên Vũ lúc này không biết vì sao lại muốn chạm vào cô ấy, nhưng khi nhận ra, tay anh đã duỗi ra, định chạm vào làn da trắng nõn. .
Ngay khi tay anh chuẩn bị chạm vào mặt Trương Uyển Nhi, một sự rung động đột ngột khiến anh giật mình, anh ngã xuống ghế lái với lương tâm cắn rứt. Sau vài giây, khi bình tĩnh lại, ánh mắt anh rơi vào điện thoại trên tay Trương Uyển Nhi.
Điện thoại trên tay đã rung lâu như vậy, cô em béo này còn chưa chịu dậy sao?
Anh ta thực sự phục người phụ nữ béo này!