Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt

Chương 10



Tô Nguyệt cũng không giấu giếm, cô dạy cô ấy: “Chỉ cần lúc nhào bột, chú ý một chút tới lượng nước và lực ấn và nhồi, cục bột sẽ trở nên mềm xốp thơm nức, lại nhớ trước khi bỏ chúng vào nồi, cô phải quét thêm một tầng dầu xuống đáy chảo, làm như vậy bánh bột ngô sẽ không bị đen. Còn mùi thơm này sao? Nó là một loại nước sốt do tôi điều chế, nếu cô muốn học, vậy chờ đến lượt cô nấu cơm tôi sẽ dạy cô làm.”

“Thật sao?” Lý Tiểu Thanh không nghĩ tới Tô Nguyệt lại sảng khoái như vậy, cô còn nói sẽ dạy cô ấy cách điều chế thứ nước sốt này. Cô ấy lập tức vô cùng vui sướng, vội vàng nói: “Cảm ơn cô nha Tô Nguyệt, nếu là tôi cũng làm được thơm như cô, vậy về sau cũng có thể nấu cho mọi người ăn ngon một chút.”

Tô Nguyệt lập tức có một chút cảm tình với Lý Tiểu Thanh, cô ấy thực sự giống như một người chị dịu dàng, luôn quan tâm chăm sóc cho người khác. Ngay cả một người có tính nết kỳ quái như nguyên chủ, mà cô ấy vẫn quan tâm, không hề hùa theo những người khác cô lập nguyên chủ, không thể không nói, cô ấy đúng là một người tốt.

Hai người đang vui vẻ nói chuyện, ba người khác cũng vào phòng bếp. Bọn họ vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi hương mê người, lập tức hào hứng vây quanh cái nồi.

“Đây là bánh bột ngô sao? Tại sao lại thơm như vậy?”

Tô Nguyệt đột nhiên cảm thấy dường như cô đã nghĩ sai rồi. Bánh bột ngô do cô làm ở nơi này, không chỉ có tác dụng làm trơn họng người ăn hơn một chút, phỏng chừng cũng có thể coi như một món ăn ngon.

Thời điểm chính thức ăn cơm, phản ứng của bốn người Lý Tiểu Thanh cũng đúng như những gì Tô Nguyệt đã dự đoán. Bánh bột ngô của cô thực sự là một món mỹ thực đối với bọn họ.

Lý Tiểu Thanh là người đầu tiên giơ ngón tay cái lên khen ngợi Tô Nguyệt: “Tô Nguyệt, tay nghề của cô đúng là tuyệt hảo, món cháo này không hề khiến người ta mắc nghẹn chút nào, là cháo xác thô mà vị không hề kém so với cháo gạo kê, cô làm như thế nào vậy?”

Một nữ thanh niên trí thức khác tên là Ngô Hiểu Hiểu cũng vội vàng gật đầu, vốn dĩ cô ấy còn một chút ý kiến với nguyên chủ, vì sự việc lần này, lập tức quên hết tất cả những khúc mắc rồi, cô ấy nói: “Còn có còn có, bánh bột ngô này thật sự ăn rất ngon. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn bánh bột ngô tuyệt như này, cô đúng là quá giỏi.”

Thấy mấy cô gái thích như thế, Tô Nguyệt cũng cảm thấy vui vẻ. Đối với một người đầu bếp, còn chuyện vui vẻ nào hơn là được nghe những người ăn khen không dứt lời những món ăn do chính tay mình nấu?

Tô Nguyệt nhịn không được cười nói: “Đó chỉ là những món đơn giản thôi mà, nếu có thêm nhiều nguyên liệu nấu ăn, tôi bảo đảm sẽ nấu được càng nhiều món ăn còn ngon hơn nữa.”

Những người khác đều bị lời nói và biểu cảm trên mặt cô hấp dẫn, ngay cả người không vừa mắt với Tô Nguyệt nhất là Ngụy Giai cũng không tiếp tục nói những lời khó nghe, ngược lại cô ấy chỉ vùi đầu vào ăn.

Một bữa cơm sáng thật hiếm có đã kết thúc trong không khí cực kỳ vui vẻ, tâm tình của tất cả mọi người đều thoải mái, cho dù nghĩ tới một chút nữa phải đi lao động, mọi người cũng không còn thấy vất vả, lo lâu như mọi khi.

Bình thường, bốn người khác đều cùng nhau rời đi, không hề mang theo nguyên chủ, nhưng sau bữa cơm sáng này, Ngô Hiểu Hiểu lại chủ động kéo Tô Nguyệt cùng mấy người bọn họ đi làm việc, cô ấy vừa đi vừa chờ mong hỏi: “Tô Nguyệt, bữa trưa nay chúng ta ăn món gì vậy? Vẫn ăn bánh bột ngô sao?”

Hiện tại đang là ngày mùa, ba bữa mỗi ngày đều là bữa chính thức, cho nên giữa trưa, mấy người bọn họ cũng có thể trở về ăn thật no.

Tô Nguyệt còn chưa trả lời, Lý Tiểu Thanh đã trêu chọc Ngô Hiểu Hiểu: “Chúng ta vừa mới ăn cơm sáng xong, cô đã bắt đầu chờ mong cơm trưa, cô là heo sao?”

Ngô Hiểu Hiểu bĩu môi hừ với cô ấy một tiếng, nói: “Cô mới là heo đó, tôi chỉ hỏi một chút thôi, cũng không được sao? Các cô đừng có nói với tôi là các cô không muốn biết nha.”

Lý Tiểu Thanh ha ha cười, thành thật gật đầu, “Kỳ thật tôi cũng muốn biết, nếu cơm trưa cũng ngon như cơm sáng thì tốt biết bao.”

Tô Nguyệt thực sự có chút đồng cảm với nhóm thanh niên trí thức này, buổi sáng khi làm cơm, thực sự ra, cô cảm thấy những món ăn đó cực kỳ kém cỏi, chỉ coi như miễn cưỡng bỏ được vào miệng mà thôi, nhưng các cô ấy lại cảm thấy những món ăn đó là mỹ vị, ăn vui vẻ như vậy.

Con người niên đại này thật dễ dàng thỏa mãn.

Nếu có nguyên liệu nấu ăn, cô thực sự muốn làm mấy món ăn thật ngon cho các cô ấy mở rộng tầm mắt.

Mấy người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã tới đồng ruộng, nhiệm vụ của ngày hôm nay, không khác gì so với hôm qua, vẫn là công việc cắt lúa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.