Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 15: Chủ động



Úc Cẩn nghe xong thì sặc một ngụm nước trong miệng, khụ khụ liên hồi, gương mặt đỏ ửng.

Hứa Vi Mộ vừa vỗ vỗ lưng để Úc Cẩn thuận khí, vừa cười nói: “Cho dù bị anh nói trúng tim đen thì em cũng đâu cần phải phản ứng mạnh như vậy.”

Cô thật sự tức giận: “Hứa Vi Mộ, anh bớt nói chuyện vô sỉ một chút thì sẽ chết à?”

“Anh chỉ vô sỉ đối với mình em thôi.” Có lẽ đã trở thành phương thức ở chung quen thuộc, mỗi lần nhìn Úc Cẩn tức giận thở hổn hển, bộ dáng đáng yêu đó hoàn toàn hấp dẫn Hứa Vi Mộ. Mà anh cũng chỉ có thể dùng phương thức này để che giấu tình cảm sâu sắc trong lòng.

Những lời này thành công làm Úc Cẩn nguôi giận, cô thích nghe những lời như thế này. Không thể không nói, Hứa Vi Mộ thật sự rất hiểu cô, hoàn toàn biết cách nắm giữ tâm tình của cô.

Lúc ăn cơm anh sẽ dịu dàng mà gắp thức ăn cho cô. Nếu là trước đây, hai người sẽ tranh giành đồ ăn dữ dội.

Sự ngọt ngào này nếu không thể kéo dài vĩnh viễn, cô không dám hình dung mình sẽ ra sao.

*********

Hứa Vi Mộ xách giúp cô mấy túi đồ vừa mới mua rồi để ở ghế sau, Úc Cẩn lúc này mới nhớ là có mua cà vạt tặng cho anh. Nhưng mà lúc nãy vừa mới bị chọc ghẹo, bây giờ không thể chủ động đi tặng đồ được, cho nên cứ trực tiếp đem thẳng đến nhà anh là được.

Nhưng mà xe lại dừng lại ở rạp chiếu phim.

Úc Cẩn nghi ngờ nhìn anh: “Chúng ta không đi về nhà sao?”

Anh lại cười nham hiểm: “Em gấp gáp ngủ cùng anh đến thế à?”

“…” Thèm vào!!! Hứa Vi Mộ lúc không nghiêm chỉnh đúng là không phải con người mà.

Anh bật cười rồi xuống xe mở cửa cho cô.

Úc Cẩn biết anh muốn cùng cô đi xem phim, nhưng cô đối với việc xem phim này vẫn còn nhiều mâu thuẫn. Mặc dù cô đã vô số lần tưởng tượng đến ngày sẽ cùng anh làm những việc mà các cặp tình nhân khác thường làm, nhưng sẽ không bao gồm xem phim trong đó.

Lời nói của Lâm Khê vẫn còn lẩn quẩn trong đầu cô, sao anh có thể mời cô đi xem phim được? Anh có thể lại nhớ đến anh và Lâm Khê đã từng cùng nhau xem phim? Cả cái hôn kia của bọn họ nữa?

Khi Hứa Vi Mộ mở cửa xe, Úc Cẩn vẫn cắn môi ngồi yên tại chỗ như không có ý định bước ra.

Hứa Vi Mộ chú ý đến thái độ lúng túng của cô, cảm thấy không thích hợp, hỏi:

“Em sao vậy? Không muốn xem phim với anh sao?”

Không phải là không muốn!

Những lời này nghẹn lại trong cổ làm cô không nói nên lời. Nếu như cô có thể dùng hình ảnh mới của cô và anh thay thế hồi ức mà Lâm Khê để lại, nếu như cô có thể thay thế luôn Lâm Khê trong lòng anh, vậy anh có thể dần dần quên cô ta hay không?

Úc Cẩn lắc lắc đầu: “Em chỉ hơi say xe chút thôi, không có việc gì, mình đi thôi anh.” Thế nhưng bước chân của cô lại có chút mờ mịt.

Hứa Vi Mộ cũng nghĩ cô bị say xe, vì mới ăn cơm xong đã ngồi xe nên mới như vậy.

Bọn họ đang đứng trước tấm poster của một phim tình cảm vừa mới khởi chiếu, sau đó Hứa Vi Mộ đã mua vé nhưng không phải là chỗ ngồi đôi dành cho tình nhân mà chỉ là ghế ngồi bình thường. Nét mặt của Úc Cẩn hiện lên chút nghi hoặc nhưng tuyệt đối không phải là thất vọng.

Đến bây giờ cô luôn cảm thấy bất an, cầm mãi bỏng ngô trên tay nhưng lại không bỏ vào miệng. Trong đầu cô vẫn là hình ảnh anh và Lâm Khê hôn nhau, mặc dù Lâm Khê đã rời đi lâu rồi nhưng gương mặt kia vẫn khắc sâu vào trí nhớ của cô, đuổi mãi không tan.

Hứa Vi Mộ cũng để ý thấy Úc Cẩn dường như không yên lòng, chỉ nghĩ rằng cô đang mong chờ gì đó, khóe môi cong lên giả vờ nghiêm túc nhìn lên màn ảnh.

Trên kia chiếu nội dung gì Úc Cẩn hoàn toàn không biết, cô vẫn còn đang mãi thất thần. Cho đến khi nghe được tiếng ồn ào xung quanh cô mới nhìn lên màn hình, thì ra nam chính và nữ chính đang diễn cảnh tình cảm. Xung quanh cũng có không ít cặp tình nhân đang hôn nhau, nhưng Hứa Vi Mộ vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình một cách nghiêm túc, chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

Hứa Vi Mộ trong khóe mắt nhìn thấy Úc Cẩn đang nhìn mình, lúc này anh mới nghiêng đầu qua nhìn cô. Úc Cẩn lập tức dời mắt đi chỗ khác, trong lòng chột dạ đem bỏng ngô liên tiếp nhét vào miệng.

Anh khẽ cười một tiếng rồi kề sát vào tai cô khàn khàn nói: “Em đang suy nghĩ lung tung gì thế?”

Cô không có ảo tưởng gì nha, cô chỉ là…Sao lúc nào anh cũng trưng ra được cái nét mặt bình tĩnh kia thế? Anh thật sự không muốn hôn cô chút nào sao? Đã vậy còn cố ý trêu chọc cô nữa…

Úc Cẩn nắm chặt tay không thèm đếm xỉa đến cái mặt đáng đánh đòn đang trêu cô đến xấu hổ kia, nghiêng đầu hôn lên môi anh.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn môi anh, ngay tại nơi mà anh và người khác đã từng có những kỷ niệm ngọt ngào.

Hứa Vi Mộ cho rằng Úc Cẩn sẽ một mực chối phăng câu nói của anh, thế nhưng đột nhiên cánh môi cô liền dán lên anh, dù là thần bình tĩnh như anh cũng phải sửng sốt không chớp mắt.

Môi của cô mát lạnh còn mang theo vị bỏng ngô, có lẽ là do quá khẩn trương nên có chút run rẩy. Úc Cẩn mặc dù vẫn còn ngây ngô trúc trắc nhưng lại cố chấp, cả gan trêu chọc đến môi lưỡi của anh. Hứa Vi Mộ không biết tại sao cô lại phản ứng như thế nhưng mặc kệ thế nào anh vẫn vô cùng vui vẻ với sự chủ động của cô.

Úc Cẩn muốn để lại cho anh một kỷ niệm sâu sắc, xem xem với nụ hôn mãnh liệt này anh còn có thể nhớ tới Lâm Khê nữa không? Đột nhiên cô lại cảm thấy sao mình quá ngốc, rõ ràng đã nói không để ý đến quá khứ của anh, chỉ cần anh đồng ý yêu cô là được mà.

Đúng thật là khi yêu ai cũng trở thành ngu ngốc. Cô dần dần mất đi dũng khi, lưỡi lui lại, nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Nhưng mà Hứa Vi Mộ sao lại dễ dàng bỏ qua cho cô chứ. Anh còn chưa lấy lại quyền chủ động thì ai cho phép cô lui. Anh nắm lấy cằm của cô, khó hiểu với vẻ mặt mờ mịt kia của cô rồi nhẹ nhàng hôn như đang trấn an cô.

Bởi vì vẫn có cảm giác không an toàn nên anh luôn chờ đợi sự chủ động của Úc Cẩn, chờ đợi sự thừa nhận của cô, như vậy anh sẽ nguyện ý mặc kệ tất cả chỉ cần có cô mà thôi.

Hứa Vi Mộ nhẹ nhàng trằn trọc trên môi cô sau đó không hề báo trước mà cạy mở khớp hàm, cùng với chiếc lưỡi mềm mại kia dây dưa rồi tăng tốc tấn công. Nụ hôn của anh luôn có kỹ thuật rất tốt làm Úc Cẩn như mê mang.

Vậy sau này những kỷ niệm của anh ở rạp chiếu phim, có phải chỉ có mình cô thôi không?

Úc Cẩn nghĩ nghĩ rồi bỗng nhiên chảy nước mắt, không biết là do sợ hãi bất an hay là ngọt ngào cảm động. Hứa Vi Mộ cảm giác được trên mặt hơi ướt, mở mắt ra mới biết cô đang khóc.

Anh buông môi cô ra, hôn nhẹ lên hai mắt rồi lau những giọt lệ bằng nụ hôn của mình. Hôm nay Úc Cẩn của anh không bình thường chút nào.

Hứa Vi Mộ ấn đầu cô vào ngực mình, nhẹ giọng hỏi: “Bé cưng, em sao vậy?”

Cô nghẹn ngào nói: “Chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc, phải không anh?”

Nghe thấy câu hỏi mang đầy cảm giác không an toàn của cô, anh khẽ thở dài:

“Ngốc à, việc này còn phải hỏi sao?”

“Sao hả anh?”

“Chúng ta nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc.” Tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, bọn họ sao lại không hạnh phúc được?

Những ngày không hạnh phúc đã qua rồi, sau này sẽ chỉ có ngọt ngào, không có ưu thương.

*********

Đến lúc hết phim tâm trạng của Úc Cẩn mới phục hồi lại. Hôm nay cô đúng là quá sướt mướt, còn khác người nữa chứ, lại đi nói những câu buồn nôn như “chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc nhé” với anh. May mắn anh không có chê cười cô như mọi khi.

Ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn xong, Hứa Vi Mộ hỏi: “Bây giờ mình về nhà nào đây?”

“…” Anh đang hỏi cô về nhà cô hay là nhà riêng của anh.

Úc Cẩn hậm hực nói: “Ba em đang nổi bão ở nhà đó.”

Anh không cảm thấy thất vọng cũng không tính sẽ làm gì cô, chỉ là hôm nay thấy tâm tình cô không tốt nên muốn trêu chọc cô một chút.

Hứa Vi Mộ nghĩ tới người cha cuồng con gái Úc Quốc Bình kia liền nhắc tới:

“Mình phải nhanh chóng kết hôn thôi.”

Kết hôn, ngoài lần trước hai người đánh cược, đây là lần đầu tiên anh nhắc đến hai chữ này. Bọn họ thật sự có thể kết hôn sao? Thật sự có thể cùng nhau hạnh phúc đến cùng sao? Nếu như vậy thì là quá tốt.

Cô cười nói: “Nhưng mà ba em nói càng trễ càng tốt.”

Anh nhếch miệng ra vẻ thần bí: “Anh sẽ có biện pháp.”

Cô tò mò muốn chết: “Biện pháp gì?”

“Đến lúc đó em sẽ biết.”

Nhưng mà Hứa Vi Mộ không ngờ biện pháp kia của anh không lâu sau sẽ bị Úc Cẩn giành dùng trước.

**********

Về đến nhà, khi Hứa Vi Mộ đưa cho cô mấy cái túi mua sắm từ ghế sau cô mới nhớ là đã quên đưa cà vạt cho anh.

Cô lấy ra một cái túi bên trong là một hộp chữ nhật, hai tay đưa cho anh: “Hôm nay em đi mua sắm sẵn tiện mua cho anh đó.”

Hứa Vi Mộ nhíu mày: “Sẵn tiện hả? Anh thích em sẵn tiện hoài như vậy.”

“….”

Anh mở hộp ra, bên trong là một cái cà vạt, thế nhưng màu sắc….

Anh cười nói: “Xem ra em chê anh chưa đủ tiêu chuẩn để làm trai bao?”

Cô bao biện: “Màu này rất đẹp mà.”

“Em xác định không phải do em thích mà xanh nên mới mua cho anh chứ?”

“Anh cứ đeo thử xem, sẽ thấy rất đẹp đó.”

Hứa Vi Mộ đem cà vạt nhét vào tay cô.

Úc Cẩn có chút uể oải giọng buồn buồn: “Anh không thích sao?”

“Em đeo cho anh đi.”

Cô ngơ ngác trả lời: “Em không đeo đâu.”

“Bây giờ xem như là em đang luyện tập đi, sau này mỗi ngày đều phải đeo giúp anh mà.”

Cô nghe anh nói vậy trên mặt chợt nóng lên, bỏ xuống túi to túi nhỏ trên tay rồi nghiêm túc giúp anh thắt cà vạt. Cô chỉ biết các động tác thắt cà vạt qua ti vi nên không thành thạo lắm, Hứa Vi Mộ nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô từng bước.

Sau khi thắt xong, không hiểu sao tim cô lại đập liên hồi.

Anh cười: “Coi như là diễn tập việc nên làm của vợ khi tiễn chồng đi làm.”

Cô khẽ cúi đầu: “Nhìn rất đẹp mà.” Bầu không khí này thật sự quá mờ ám, cô vội vàng nhặt mấy túi đồ rồi xoay người đi vào.

Hứa Vi Mộ giữ tay cô lại, thấp giọng nói: “Em hình như quên mất gì rồi thì phải?”

“Quên gì cơ?”

“Vợ thắt cà vạt xong phải hôn chồng một cái rồi mới tiễn ra cửa.”

Cô thở dài, kiếp này của cô đã định trước là thua ở trong tay Hứa Vi Mộ. Nhìn anh đang chìa mặt đợi hôn, Úc Cẩn kiễng chân chẹp một cái.

Úc Cẩn sau đó vẻ mặt đắc ý hỏi: “Anh có biết công dụng của cà vạt không?”

Anh nghe mà mù mờ: “Công dụng?”

Úc Cẩn chuyển túi đồ đang cầm sang tay kia, rồi kéo cà vạt làm cả người anh phải cúi xuống, sau đó dán lên môi anh một cái, cứ để vậy nói: “Chúc ngủ ngon.”

Cô làm xong một loạt động tác này không kềm được trái tim đang nhảy nhót của mình liền co cẳng chạy, không thèm quay người lại.

Còn Hứa Vi Mộ nhìn cái người đang chạy trối chết kia, dịu dàng thì thầm: “Cái công dụng này anh rất thích.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.