Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu

Chương 15: Hy Vọng Đây Là Con Gái



Tuy nói là mảnh đất xa nhất, nhưng vào thôn cũng không mất mười phút đồng hồ. Vừa khéo, Cố Tri Ý nhìn thấy hai đứa bé đang chơi đùa ngoài cổng thôn , cô lập tức gọi hai đứa bé đi theo mình đến Lâm gia.

Đến Lâm gia vừa vặn nhìn thấy mẹ Lâm và Lâm đại tẩu đang cho gà ăn trong sân, những người khác trong nhà đều đã đi làm.

Chỉ còn lại mẹ Lâm và Lâm đại tẩu ở nhà nấu cơm và chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Lúc này, nhìn thấy Cố Tri Ý dẫn theo hai đứa bé đến cửa, dường như hai người họ rất ngạc nhiên.

Hai đứa bé còn dễ hiểu, nhưng bình thường một tháng Cố Tri Ý còn chưa đến đây được hai lần.

Đại Bảo và Nhị Bảo ngược lại rất hay đến Lâm gia, đến tìm các anh chị chơi cùng. Hai đứa bé cũng rất thân thiết với mẹ Lâm, mới vừa vào cửa đã hô lên: “Bà nội, bà nội, Đại Bảo (Nhị Bảo) đến thăm bà nội đây!”

Lại ngọt ngào gọi Lâm đại tẩu: “Đại bá mẫu.”

Cố Tri Ý thu hết biểu cảm trên mặt của họ vào mắt, cô cũng không biểu lộ quá nhiều thân thiết với họ.

Tất cả cũng không phải đều do nguyên chủ, mà bản thân cô cũng không phải kiểu người quá nhiệt tình.

Hơn nữa, nghiêm túc mà nói thì đây còn là lần đầu tiên cô gặp họ, nên Cố Tri Ý cũng chỉ cười mà gọi một tiếng: “Mẹ, chị dâu cả.”

“Hôm nay, sao lại rảnh rỗi mà đến đây?” mẹ Lâm hỏi.

Cố Tri Ý lắc lư chiếc giỏ trong tay mình, nói: “Còn không phải do hôm qua con lên trấn trên mua được không ít thịt, nên muốn mang đến cho mọi người một ít.”

Nói xong, cô đưa giỏ cho Lâm đại tẩu, Lâm đại tẩu nhìn thoáng qua mẹ Lâm. Mẹ Lâm nhìn thấy cô mang theo nhiều đồ như thế, ngược lại cũng không nói gì.

Dù sao trước kia cũng không phải chưa từng nói, chỉ là Cố Tri Ý muốn làm gì thì làm đó, mẹ Lâm cũng xem như đã hiểu rõ con dâu nhỏ này rồi, nên dứt khoát không nói nhiều nữa.

Lại nói, cũng đã phân nhà rồi, hai nhà lại ở xa, mẹ Lâm cũng lười đến quản việc nhà của con trai, không duyên không cớ còn khiến người ta chán ghét.”

Hiếm khi Cố Tri Ý mua đồ, mà còn nhớ đến đây tặng cho một ít.

Lâm đại tẩu thấy mẹ Lâm không phản đối, nên cười nhận lấy, sau đó cũng gọi mọi người vào nhà ngồi. Đại Bảo và Nhị Bảo nhanh như chớp lập tức chạy đi tìm các anh chị.

Lúc này, thời tiết rất nóng, ở nông thôn thường sẽ chuyển băng ghế đến chỗ cửa ra vào, ngồi dưới mái hiên mà đón gió, cũng có thể cảm nhận được một ít gió mát thổi đến.

Ngồi dưới mái hiên, mẹ Lâm nhìn bụng của Cố Tri Ý: “Đến tháng này, bụng con đã lớn rồi, đứa bé không có hành con chứ?”

Cố Tri Ý sờ tay lên bụng đã hơi to của mình: “Đứa bé rất ổn, mà cũng không hành con.”

Mẹ Lâm nhìn về phía bụng của Cố Tri Ý. Lúc này thai đã hơn năm tháng rồi, cũng bắt đầu lộ ra rồi.

Bà cười nói: “Mẹ nhìn bụng này đoán chừng đây vẫn là một thằng nhóc.”

Cố Tri Ý oán thầm trong lòng, còn không phải là một thằng nhóc thối sao, về sau còn là đứa bưng bát sắt nữa kìa.

Trên mặt cô vẫn cười, trả lời: “Ngược lại con hy vọng đây là con gái hơn!”

Tuy nói mẹ Lâm đã từng đọc nhiều sách, nhưng vẫn khó tránh khỏi còn giữ quan niệm trọng nam khinh nữ.

Đương nhiên cũng không phải sinh ra con gái thì sẽ bị trách móc nặng nề gì, chỉ là không yêu thương cháu gái nhiều như cháu trai mà thôi.

Nghe thấy Cố Tri Ý hy vọng đây là con gái, bà cũng không nhiều lời nữa. Nói tóm lại là nam hay nữ cũng đều là con cái của lão tứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.