Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng lấp lánh không ngừng soi rọi vào bên trong căn phòng nhỏ.
Trên chiếc giường nhỏ nhắn, hai bóng dáng trần trụi ôm lấy nhau, người đàn ông từ phía sau rất tự nhiên ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô gái, tướng ngủ khá xấu bởi ngay cả chân, hắn không kiêng dè gác lên chân cô gái, chứng tỏ sự chiếm hữu mãnh liệt.
Đôi mi dày thanh tú khẽ lay động, Kha Nhi mở mắt nhìn mong lung, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Lần đầu tiên trong đời, Kha Nhi ngủ lâu đến thế, từ trước đến giờ cô rất đúng giờ giấc, sáng nào cũng thức đúng 6 giờ nhưng hiện tại bây giờ là mấy giờ cô cũng không biết.
Còn nhớ ngày trước, Kiến Ngụy cũng âu yếm cô như vậy nhưng không đau đớn như Man Cảnh Ân mang lại cho cô, tuy có khác ở chỗ, cô cảm thấy có chút hưng phấn khi tiếp nhận hắn.
Nhớ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ẩn hiện một tầng đỏ ửng, Kha Nhi chớp mắt vài cái, lại thở dài trong lòng, suy đi nghĩ lại mới biết, hôm qua hình như mình đã dâng trinh tiết cho chủ nhân.
Có thể nói cô phản ứng chậm cũng được, trong chuyện giường chiếu, hay chuyện tình cảm, cô không thích ứng kịp, hay nói đúng hơn là EQ rất thấp.
Nhưng mất đi trinh tiết thì sao? cô từng nghe Tuyết Du nói trinh tiết rất quan trọng đối với người phụ nữ, chỉ là đối với cô, có cũng được, không có cũng được, vì cô không có sự lựa chọn cho bản thân, cô không có tự do.
“ Ư …”
Vừa cử động thân mình, hạ thể truyền đến cơn đau làm Kha Nhi tái mặt, cô chợt phát hiện, từ hôm qua mình cứ luôn kêu thành tiếng thế này, lòng có chút lo sợ, có phải cô đã phản bội lời hứa rồi hay không?. Chươ𝑛g mới 𝑛hấ𝑡 𝑡ại _ ТгUmТгuу ệ𝑛.𝙫𝑛 _
“ Đã tỉnh?”
Phía sau lưng truyền đến tiếng nói quen thuộc, còn có cánh tay cường tráng từ khi nào đặc lên eo mình, không những thế nó đang bắt đầu di chuyển xuống bụng, như vuốt ve cái gì đó, Kha Nhi rùng mình.
“ Còn đau không?” – Hắn nhẹ giọng.
Đêm qua vì dục vọng không khống chế được, hắn đòi hỏi không giới hạn ở cô, biết rằng cô là lần đầu tiên, vẫn không ngăn được sự ham muốn mãnh liệt, nhưng hắn cảm thấy thỏa mãn, cô là người đầu tiên khiến hắn cứ trầm luân không dứt.
Đòi hỏi của hắn trên giường rất cao, dù là sát thủ cũng chỉ vài lần đã van cầu hắn dừng lại, cả Hải Miên cũng khóc lóc xin tha, nhưng Kha Nhi lại khác, cô chỉ để mặc hắn muốn hết lần này đến lần khác, dù vẻ mặt rất mệt mỏi nhưng không hề phản kháng, làm hắn rất vui thú.
Kha Nhi xoay người đối diện hắn, thành thật gật đầu, quả thật làn đầu bị đau đến hai chân không nhấc đi nổi. Man Cảnh Ân có chút áy náy, lại nhìn thấy cánh tay bị thương của cô, mặt tối sầm.
Miếng vải băng đã loang máu khá nhiều, đêm qua vì dục vọng dâng cao, hắn dã quên cô bị thương, trong lúc lên đến đỉnh điểm còn bóp chặt tay cô, thế mà cô không kêu đau, lúc này hắn chợt ngẩng ra, hắn quên cô không biết nói truyện.
Thở dài trong lòng, hắn ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, chợt nhìn lại xung quanh, hắn đương nhiên qua đêm ở phòng cô, phải nói rằng từ trước đến giờ dù trầm luân nhưng hắn không thích ngủ qua đêm với kẻ khác, dù đến hừng đông, hắn vẫn tỉnh táo về phòng ngủ.
Trong lòng có khúc mắt nhưng không tuy cứu, ánh mắt nhìn Kha Nhi tuy lạnh nhưng lời nói đã dịu đi không ít.
“ Mặc quần áo vào, tôi sẽ bảo Lưu Lịch băng bó vết thương cho em.”
Kha Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cô cũng ngồi dậy nhưng cả người đau nhức, hạ thể vừa động đã thấy khó chịu, mặt khẽ nhăn lại, cố thích nghi với cơn đau, cô không quan tâm mình còn khỏa thân, bước xuống giường đi tới trước mặt hắn.
Man Cảnh Ân thấy Kha Nhi rất tự nhiên khỏa thân đi tới trước mặt mình, nhìn làn da trắng nõn nay đã đầy vết xanh tím do cuộc triền miên đêm qua, còn có dáng vẻ gợi tình đứng trước mặt hắn, hạ thể bổng chốc có phản ứng ngay.
Hắn là người không thích đè nén dục vọng nhưng không hiểu vì sao lại cố áp chế? Nhìn Kha Nhi, trầm giọng.
“ Mặc quần áo vào.”
Kha Nhi nhìn hắn, lại nhìn chiếc váy trắng duy nhất đã bị hắn xé vụn trên sàn nhà, cô bất đắc dĩ nắm bàn tay to lớn của hắn đi tới chiếc tủ nhỏ, chỉ tay vào trong.
Man Cảnh Ân không hất tay cô ra, để mặt cô nắm lấy tay mình, cảm giác bàn tay cô rất nhỏ, bàn tay to lớn của hắn dễ dàng bao bọc lấy tay nàng, đến khi đi tới trước tủ quần áo, hắn mới dời tầm mắt.
Nhìn chiếc tủ quần áo trống trơn, mày hắn càng nhíu chặt hơn, giọng không vui.
“ Em không có đồ mặc sao?”
Kha Nhi nhẹ gật đầu, chiếc váy duy nhất đã bị hắn xé rách, chỉ còn chiếc áo choàng tắm, nhưng nếu đi ra ngoài không thể mặc nó được.
“ Vậy thường ngày em tắm xong thì mặc gì?”
Nếu quả thật cô chỉ có một chiếc áo, vậy mỗi lần tắm xong, cô sẽ trần trụi đi lại trong phòng chờ áo khô mới mặc lại sao?
Kha Nhi khó khăn đi vào nhà tắm, cô lấy chiếc áo choàng đưa cho hắn, Man Cảnh Ân ngây người.
Nhìn chiếc áo trên tay, lại nhìn Kha Nhi, hắn nhớ lại từ lúc cô về Dạ thự, lúc đó hắn không có tâm trí đối đãi với cô ta, chỉ bảo người làm xem cô như Funi, lúc đó trong tâm hắn không hề để cô trong mắt, vì cô là người của Kiến Ngụy.
Còn nhớ phần ăn Tiểu Âu mang cho cô, hắn vô tình nhìn thấy, bị đối đãi như vậy cũng hơn ba tháng nhưng cô không hề than trách một câu, như hắn biết khi cô còn sống bên Kiến Ngụy, cuộc sống như một tiểu thư cao quý, vậy mà giờ bên hắn chẳng khác gì Funi, có thể còn tệ hơn.
Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt tái nhợt, hắn lớn tiếng nói với người ở bên ngoài.
“ Chấn Phi, bảo dì Quế chuẩn bị một số quần áo nữ vào đây, đem cả hộp cứu thương vào ngay cho tôi.”
“ Vâng, lão đại.”
Chấn Phi bên ngoài lên tiếng, sau đó đi xuống lầu, lát sau quay lại với hộp cứu thương, hắn gõ cửa đi vào, vừa vào trong đã thấy Man Cảnh Ân ngồi trên giường, còn Kha Nhi chỉ vận một chiếc áo choàng ngồi cạnh.
Nhìn căn phòng bừa bãi cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, còn có thái độ thay đổi đột ngột của lão đại, hắn đoán không nhằm thì lão đại vừa mới ăn no, nhưng việc này khiến hắn kinh ngạc, lão đại làm như vậy là có mục đích gì?
Thu hồi tầm mắt, hắn để hộp cứu thương trên giường, nhẹ giọng. – “ Lão đại, còn gì sai bảo?”
“ Cậu ra ngoài đi.”
Man Cảnh Ân hờ hững nói một cậu, sau đó lấy hộp cứu thương, dưới sự ngạc nhiên của Chấn Phi, bắt đầu băng bó cho Kha Nhi.
“ Sẽ đau một chút.”
Man Cảnh Ân trấn an, sau đó chăm chú bôi thuốc. Kha Nhi lặng lẽ nhìn hắn, cơn đau này chẳng đáng bận tâm, nhưng thái độ của hắn làm cô không thích ứng kịp, mấy ngày trước vẻ mặt âm u, giờ lại hòa nhã, có phải đàn ông hay thay đổi như vậy không?
Thời gian trôi đi khá nhanh, hiệu suất làm việc của dì Quế cũng không chậm. Khoảng nữa tiếng sau, người làm đã mang một đống quần áo để vào tủ nhỏ của cô, quần áo đủ loại màu sắc, toàn những bộ váy đắc tiền với nhãn hiệu nổi tiếng.
Man Cảnh Ân băng bó cho Kha Nhi xong, đi tới tủ áo lấy một bộ váy hoa, bảo cô mặc thử nhưng khi Kha Nhi từ phòng tắm đi ra, hắn nhìn xong chỉ lắc đầu, và rồi hành trình thử đồ khá lâu.
Kha Nhi từ trước đến giờ hiệu suất làm việc rất cao, ít khi mệt mỏi nhưng hôm nay cảm thấy vất vả, đầu cũng đầy mồ hôi mà Man Cảnh Ân vẫn không hài lòng, cho đến khi cô mặc chiếc váy trắng ren đơn giản, hắn mới gật đàu coi như tạm ổn.
“ Đem những bộ còn lại đi hết, chỉ để những bộ có màu trắng thôi.”
Man Cảnh Ân thấy Khan Hi thật chỉ hợp màu trắng, vì nó khiến cô trở nên thuần khiết, đáng yêu hơn. Hắn nhìn dì Quế phân phó.
“ Vâng, ông chủ, tôi sẽ chuẩn bị ngay … ông chủ, đã đến giờ dùng cơm, mời ông chủ xuống dưới lầu dùng bữa trưa.” – Dì Quế gật đầu nói.
Việc cậu chủ coi trọng Kha Nhi, bà tuy lấy làm lạ nhưng không hỏi nhiều, chỉ có điều cô ta là người đàn bà của người kia, ông chủ làm vậy có phải không tốt? cô ta có đáng tin cậy hay không?
Man Cảnh Ân gật đầu, hắn nhìn Kha Nhi. – “ Tôi đến thư phòng có chút việc, em xuống trước chờ tôi.”
Rồi ôm lấy eo Kha Nhi đi ra ngoài trước bao nhiêu cặp mắt khác thường của dì Quế cùng người làm.
………………………..
Kha Nhi một mình đi xuống lầu, bước chân nhàn nhã nhưng người thì mệt mỏi. Việc Man Cảnh Ân đột ngột tốt với cô, có thể coi đây là đặc ân tốt, chỉ là không biết sẽ kéo dài được bao lâu.
Đàn ông tính tình thay đổi như lật trang sách, Kiến Ngụy cũng giống thế không phải sao? lúc trước dịu dàng ôn nhu những vẫn cho cô một bạt tay.
Nghĩ đến Kiến Ngụy, lòng chùng xuống, có lẽ cô nên nhanh chống quên đi, một năm tuy không dài nhưng cũng không phải ngắn, ba tháng trôi qua, cô chỉ còn chín tháng, đủ để vùi lấp tất cả.
Vừa bước xuống cầu thang, một bóng người vụt ra tấn công làm Kha Nhi trở tay không kịp, nhanh như chớp, cô lộn người về phía trước tránh né, vừa nhìn lại người tập kích mới biết là Hải Miên, cô ta cười lạnh nhìn cô.
“ Che giấu kỹ như vậy, thủ đoạn quả thật không tầm thường.”
Khi biết sự việc diễn ra ngày hôm qua, Hải Miên vẫn không thể tin, nếu quả thật Kha Nhi giết Jack, vậy điều cô nghi ngờ là thật, Kha Nhi là kẻ hai năm trước từng muốn giết chết cô, điều này không thể tha thứ.
Còn có việc Kha Nhi lên giường với Man Cảnh Ân, không những thế còn lần đầu qua đêm ngủ chung với một người đàn bà, cô làm sao chịu được.
Cô tin chắc Kha Nhi đã giỡ thủ đoạn, nếu không Man Cảnh Ân không dễ sủng cô ta như vậy, nhưng rốt cuộc Kha Nhi còn những bí mật gì mà cô không biết, có phải thật sự cô ta tiếp cận Man Cảnh Ân là để ám hại hắn hay không?
Nghĩ như vậy, Hải Miên ác độc nói. – “ Nói … rốt cuộc cô có mục đích gì tiếp cận lão đại? là muốn trả thù thay Kiến Ngụy phải không?”
Kha Nhi đứng thẳng người, ánh mắt mang theo sát khí nhìn Hải Miên, lời cô ta nói cô không để vào tai, nhưng việc tập kích cô thì không thể tha thứ được. Hai năm trước đã cho cô ta một cơ hội, hai năm sau vẫn tiếp tục động đến cô, nếu đã không muốn sống, cô đương nhiên toại nguyện.
Chỉ trong chớp mắt, Kha Nhi tung người chạy đến bắt lấy tay Hải Miên, bẽ ra phía sau, tay còn lại bóp cổ Hải Miên thật chặt. Hải Miên bị tập kích bất ngờ, không kịp đỡ, cổ bị bóp chặt đến nghẹt thở, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu tái xanh.
Mọi người làm đều chấn kinh trước một màn này, ai cũng biết Kha Nhi là kẻ thiểu năng, nhưng hiện tại kẻ thiểu năng này dọa cho bọn họ hoảng sợ nhũn cả người.
Dù biết ông chủ là lão đại giới hắc bang, nhưng từ trước đến giờ việc công, ông chủ không hề mang về biệt thự giải quyết, chỉ trừ những tư liệu cơ mật gì đó, mà hiện tại, đã làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
Trong đám người làm, kẻ run sợ nhất là Tiểu Âu, cô không ngờ kẻ cô cho là thiểu năng lại có thân thủ nhanh nhẹn, ra tay ác độc như vậy. Nếu nói Hải Miên chanh chua, đáng ghét, thì Kha Nhi vô cảm nhưng tàn độc.
Tiểu Âu run rẩy cả người, còn nhớ những ngày mình mỉa mai phỉ nhổ Kha Nhi, cô rất sợ sẽ có kết quả giống Hải Miên bây giờ, chỉ sợ còn tệ hơn, cả mạng cũng không còn.
“ Chuyện gì? ”
Hải Miên trong lúc sắp cạn kiệt không khí, nghe được tiếng Man Cảnh Ân, cô vui mừng vì đã tìm được đường sống. Cố gắng phát ra vài tiếng, giọng đứt quãng.
“ Lão đại … cứu … cứu em … cô ta … muốn … muốn giết em …”
Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi, tuy không biết vì sao Kha Nhi lại động thủ với Hải Miên, nhưng theo tính tình Hải Miên, chắc đã làm gì đó khiến Kha Nhi nổi giận.
“ Kha Nhi, buông tay.”
Nghe Man Cảnh Ân ra lệnh, Kha Nhi tuy không nguyện nhưng vẫn buông tay, sau đó đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Hải Miên.
Cô buông tay lần này là vì nghe theo Man Cảnh Ân, nếu Hải Miên còn động vào cô một lần nữa, chỉ cần cô ta không bên cạnh hắn, cái chết sẽ đến rất nhanh.
“ Khụ … khụ … khụ …”
Hải Miên được giải thoát, cô ngã xuống sàn gạch, ôm cổ ho sặc sụa, nếu Man Cảnh Ân không kịp giải cứu, e rằng cô đã đi đầu thai rồi, bằng chứng vẫn còn rõ ràng trên cổ, năm dấu tím xanh cho thấy lực mạnh không hề nương tay.
Hải Miên nhìn Kha Nhi với ánh mắt ác độc, làm cô mất mặt trước bao nhiêu người, còn toàn là bọn người làm, cô sẽ không để yên chuyện này đâu.
Vẻ mặt tỏ ra ủy khuất, Hải Miên bật dậy, chạy tới trước mặt Man Cảnh Ân, tố cáo.
“ Lão đại, cô ta quả thật ác độc, em chỉ nói vài câu, cô ta đã muốn giết em, kẻ ác độc như vậy, anh không nên giữ lại.”
“ Là thật?”
Man Cảnh Ân không nói với Hải Miên, mắt lạnh liếc nhìn xung quanh bọn người làm, hắn không cần hối người trong cuộc, hắn tin người ngoài cuộc sẽ trả lời hắn rõ ràng hơn.
Những người làm cúi đầu trong im lặng, không thể đắc tội Hải Miên, không thể đắc tội Kha Nhi, ông chủ càng không muốn nói dối, đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nang, im lặng vẫn là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng có người không sợ chết chính là Tiểu Âu, cô đợi ngày trả thù Hải Miên từ lâu, giờ trước hết phải lấy lòng Kha Nhi, vì cô ta mạnh hơn Hải Miên nhiều. Tiểu Âu đi tới trước mặt Man Cảnh Ân, cúi đầu nói.
“ Ông chủ, Tiểu Âu có thể làm chứng, là Hải tiểu thư ra tay trước, Kha tiểu thư chỉ là muốn bảo vệ mình nên mới đánh trả.”
“ Cô … tiện nhân, mày có tư cách gì lên tiếng hả? ”
Hải Miên tức giận chửi ầm lên, vẻ mặt xanh mét chỉ tay về phía Tiểu Âu. Con tiện nhân này không muốn sống nữa sao? dám tố cáo cô?
“ Được rồi, mọi người ai làm việc của mình đi … Hải Miên, lặp tức thu dọn đồ đạc đi Mỹ.” – Man Cảnh Ân lạnh lùng phân phó.
Hắn đã tha cho cô ta nhiều lần, lần này còn quá đáng hơn, ngay trong biệt thự lại động thủ, phải biết rằng, hắn không thích trong Dạ thự có bất kỳ sự vấy bẩn nào từ giới hắc đạo, mà Hải Miên đã chạm vào cấm kỵ.
Hải Miên ngỡ ngàng nhìn hắn, giọng nói không thể tin được. – “ Lão đại.”
“ Ra nước ngoài tự sám hối bản thân, nếu nghĩ thông thì hãy quay về.”
Nói xong, hắn ôm Kha Nhi đi đến phòng ăn, để Hải Miên bất động tại chỗ.
Tiểu Âu hếch môi cười, khi đi lướt qua Hải Miên cố tình chạm vào vai cô, tiếng nói rất nhỏ chỉ có hai người nghe.
“ Đánh không lại thì đừng bày đặt tỏ ra ta là nhất, xem lại bản thân mình đi, cũng chỉ là thuộc hạ, là chỗ để đàn ông phát tiết.”
“ Bốp.”
Tiếng tát tai giòn tan vang lên, Tiểu Âu âm hiểm ôm mặt nhìn Hải Miên, cô không cải, không chửi, không phản kháng, chỉ cười khinh miệt.
“ Phát tiết sai chỗ rồi … chậc, chậc … ông chủ nói đúng, Hải tiểu thư nên ra nước ngoài sám hối đi, xem lại mình vì sao lại bị vứt đi như vậy?”
Tiểu Âu cười khoái trí bỏ vào phòng ăn. Không phải cô không sợ Hải Miên, nhưng đây là Dạ thự, luật lệ không cho nơi nay đẫm máu, cô tin Hải Miên không ngu dại gì giết cô ở nơi này.
Tức giận, mất mặt, nhục nhã … lòng Hải Miên hiện giờ bị sự thù hận lấp đầy. Tất cả là do Kha Nhi gây ra, cô nhất định phải giết con tiện nhân này, sau đó sẽ phanh thay con tiện tỳ Tiểu Âu.
…………………………….
Trên bàn ăn.
Kha Nhi ngồi đối diện Man Cảnh Ân, hắn chuyên tâm ăn nhưng lâu lâu cũng gắp cho cô vài món, điều này càng khiến Kha Nhi khẳng định đầu óc hắn có vấn đề, nếu có thể nói chuyện, cô rất muốn hỏi hắn có bị thương ở đầu hay không?
Man Cảnh Ân không để ý những người làm nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét, xưa nay hắn làm gì không muốn nói lý do, chuyện gắp thức ăn cho Kha Nhi cũng không lớn lao gì, hiện tại việc cần thiết nhất, là tìm kẻ giết Kiến Ngụy, đó vẫn là mối nguy hiểm lớn.
Bất chợt ngẩng đầu nhìn Kha Nhi, hắn lên tiếng. – “ Có tin báo, Hủy Lực được người bên Tam giác vàng bảo hộ, Kiến Ngụy có quen biết người bên đó không?”
Hắn biết hiện tại Kha Nhi rất nghe lời hắn, việc hỏi cô về chuyện của Hủy Lực là bình thường, hắn tin cô sẽ cho hắn đáp án như mong muốn.
Kha Nhi dừng đũa, cô nhìn hắn giây lát, sau đó lấy tay dùng động tác nghe điện thoại. Man Cảnh Ân ban đầu không hiểu, nhưng giây sau đã biết cô muốn làm gì, hắn lấy điện thoại ra đưa cho cô.
Kha Nhi nhận điện thoại, nhanh chống ấn vài phím rồi đưa cho Man Cảnh Ân, hắn nhận lấy rồi đọc.
“ Kiến Ngụy từng giao dịch với một người tên Bradley bên đó, Hủy Lực có thể được hắn bảo trợ.”
Thấy Kha Nhi bình tĩnh trả lời, hắn nhếch môi cười, mắt lóe tia âm hàn.
“ Vậy nếu tôi tìm được Hủy Lực, muốn giết hắn, em có ngăn cản không?”
Việc người đứng ra bảo hộ cho Hủy Lực, hắn đã điều tra ra nhưng muốn xem cô phản ứng như thế nào khi hắn giết Hủy Lực. Hắn ta là thuộc hạ thân cận của Kiến Ngụy, giữ mạng hắn ta chỉ vì muốn biết tình hình bên Bradley, có được thông tin, hắn ta đương nhiên trở nên vô dụng.
Kha Nhi nhìn sâu vào mắt Man Cảnh Ân, biết hắn đang thử mình, vì hiện tại Hủy Lực vẫn còn hữu dụng, nhưng cô biết sau khi dùng xong, hắn sẽ không ngần ngại vứt đi, nếu là chuyện không thể cứu được, cô đành để Hủy Lực đi theo làm bạn với Kiến ngụy. đọc chương mới nhất tại.
“ Anh muốn như thế nào? em không có ý kiến, chỉ là … cho Hủy Lực được chết toàn thay.”
Đọc xong dòng tin nhắn, Man Cảnh Ân cười hài lòng, nói cho cùng là Kha Nhi hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, nếu cô biết ngoan ngoãn như vậy, hắn sẽ cho cô một cơ hội, hơn nữa …
Nghĩ đến đây, ánh mắt nóng bỏng nhìn lướt qua đường cong quyến rũ trước mặt. Thân Thể của cô, hắn vẫn còn hứng thú.
“ Ăn đi.”
Thu hồi điện thoại bỏ vào túi quần, hắn nhàn hạ ra lệnh, sau đó tiếp tục dùng bữa. Kha Nhi ngoan ngoãn nghe theo vùi đầu ăn. Phòng ăn trở lại trạng thái yên tĩnh ban đầu.