Thiên Việt đứng khựng lại, nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Vóc người cao ráo, khuôn mặt gầy guộc, vô số hồi ức chậm rãi ùa về trong cậu. Trong nháy mắt, Thiên Việt chợt thấy hoảng loạn.
Người kia cũng đứng lại, nhìn về phía cậu. Từ tốn mỉm cười, nụ cười vô cùng lịch thiệp mà cũng rất xa cách.
“Thiên Việt.” – Ông ta gọi – “Đúng là con rồi. Hôm qua lúc nhìn con cha đã thấy hơi quen mặt.”
Thiên Việt cũng định cười đáp lễ, nhưng mặt cứ đơ ra, cậu nói: “Là con. Hôm qua, con cũng có thấy cha, nhưng không dám nhận.”
Người đàn ông mà cậu đã gọi là cha suốt ngần ấy năm, sau bao nhiêu năm không gặp, ấy thế mà lại nói với cậu rằng, hôm qua thấy cậu cũng có hơi quen mặt.
Có hơi quen mặt.
Thiên Việt cúi gằm đầu.
“Lần này cha về để tham gia giao lưu học thuật ạ?”
Người đàn ông trung niên ấy gật đầu.
Thiên Việt nghĩ, đã nhiều năm trôi qua, mà trông cha vẫn trẻ trung phong độ như vậy. Nếu nhớ không lầm, năm nay cha đã năm mươi bốn tuổi rồi thì phải, năm tháng dường như, chẳng để lại vết tích gì trên người ông cả. Cha vẫn cứ điềm đạm, lịch lãm như thế, có lẽ trước giờ ông ấy chẳng mong nhớ gì mình đâu nhỉ, hay đúng hơn là, còn chưa từng nhớ tới.
Người đàn ông đứng tuổi ấy ôn tồn nói: “Cha đến đây thăm viện trưởng Lục, trước đây cha với ông ấy chơi thân với nhau lắm, bác Lục đó, con còn nhớ không? Hồi nhỏ, bác ấy từng cắt amidan cho con đấy.”
À à, nhiều năm về trước, cuộc tiểu phẫu ấy, cậu sợ lắm, lúc đó người bầu bạn bên cậu chính là Dĩ Thành, anh đã để dành tiền tiêu vặt của mình đặng mua kem cho cậu ăn, mua đến những mấy cây cơ, anh dỗ cậu rằng cắt amidan xong thì sẽ được ăn thêm kem. Thời đó hàng hóa chỉ có dăm ba chủng loại, cậu nhớ nhãn hiệu kem ấy có tên là “Công chúa Bạch Tuyết”, ngọt liệm, mà còn thơm lừng mùi bơ sữa nữa chứ.
Thiên Việt nhìn ra ngoài cửa sổ, lá úa đã bắt đầu rụng rơi.
Thiên Việt trả lời, có ạ, con có nhớ bác ấy.
Cha nhỏ nhẹ nói với cậu: “Vốn ra, cha vừa về nước đã lập tức gọi điện cho con. Nhưng con, đã đổi số, hơn nữa, cũng chuyển đi chỗ khác luôn rồi.”
Thiên Việt đáp: “Dạ.”
Cha hỏi: “Sao con lại đến bệnh viện? Trong người, không khỏe ư?”
Thiên Việt đáp: “Con mạnh khỏe lắm. Là… bạn của con, anh ấy bị thương nặng phải nằm đây.”
Cha nói: “I’m sorry.”
Thiên Việt cười đáp: “Nhưng anh ấy sẽ chóng khỏe thôi. Khỏe lại ngay ấy mà.”
Cha nói: “Thế thì tốt.”
Một khoảng lặng bất ngờ hiện hữu, chen ngang hai người, tuy vô hình nhưng lại cực kì rõ rệt.
Trong giây phút ấy, bánh xe thời gian như quay ngược trở lại, Thiên Việt thấy như mình biến trở về lại một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, đang ở giữa một cuộc đối thoại hiếm hoi với cha mình, cứ nơm nơm lo sợ.
Thiên Việt hỏi: “Cha… bây giờ… có con cái gì không?”
Ông sững sờ ra mặt. Phỏng chừng là tại ông chẳng ngờ tới Thiên Việt sẽ hỏi chuyện này.
Nhưng ngay sau đó, ông liền thong dong đáp lại: “Ừ, có một đứa con gái nhỏ.”
Thiên Việt hỏi tiếp: “Ồ. Mấy tuổi rồi ạ?”
Cha nói: “Vừa được bốn tuổi rưỡi. Lần này… cha cũng dẫn theo nó về đây. Để nó đi thăm thú thành phố này cho biết.”
Thiên Việt cười nói: Vậy hãy dẫn con bé đến miếu Phu Tử ấy [*]. Có bán nhiều món ngon lắm. Tiếc là vẫn chưa đến Tết, nên không xem được hoa đăng.”
[*] Còn gọi là Khổng Miếu, là nơi thờ nhà giáo dục và nhà tư tưởng Trung Quốc Khổng Tử, được xây dựng vào năm 1034 bên bờ sông Tần Hoài, hiện là một kiến trúc du lịch nổi tiếng ở Nam Kinh
Cha nói: “Đúng thế thật. Vẫn còn mấy ngày nữa, để cha dẫn nó đến đó chơi.”
Thiên Việt hỏi: “Bao giờ cha đi?”
Cha đáp: “Khoảng hai tuần nữa. Công việc bên đó, còn bộn bề quá.”
Cha lấy ra một tấm danh thiếp: “Đây là cách thức liên lạc với cha. Thiên Việt… Trước lúc cha về bên ấy, cùng ăn một bữa cơm đi.”
Một tấm thẻ nho nhỏ làm từ bìa cứng, thiết kế cực kì tối giản. Quả là phong cách của cha.
Thiên Việt gật đầu, rồi xoay người đi mất. Đi được nửa đường, cậu ngoảnh lại nhìn, cha vẫn còn đứng đó. Người đàn ông nho nhã ấy, ở ngay trước mắt cậu đấy thôi, mà sao như xa diệu vợi.
Những kỷ niệm, cứ ồ ạt ùa về, giày vò từng cơn, Thiên Việt đoán, lần này, cha đi rồi, chắc sẽ khó gặp lại. Có một nỗi băn khoăn, chôn sâu trong tim cậu suốt bấy lâu nay, cứ ngỡ đã quên rồi, nhưng kỳ thật vẫn còn đó, cậu chỉ muốn làm cho rõ, bất kể thế nào, cậu cũng thấy không cam tâm.
Thiên Việt chợt cất bước quay lại chỗ cha, nói với ông: “Con xin cha chuyện này. Xin cha giúp con… Chúng ta…”
Ông đỡ lời: “Đừng vội, đừng vội, có gì từ từ nói.”
Thiên Việt nói: “Cha có thể nào nhờ bác Lục giúp cha con mình, giúp cha con mình… tiến hành…”
Trong ngữ điệu bình thản của cha hình như còn vương chút gì đó khác thường: “Tiến hành làm gì?”
Thật ra ông biết thừa rồi.
Lúc trước, cũng không phải ông chưa từng nghĩ đến.
Chỉ là sĩ diện của ông quá lớn.
Đến hôm nay, ông đã công thành danh toại, tâm nguyện đạt thành. Huống chi, ông cũng chẳng còn sống trong nước nữa, cho dù có làm một lần, nhận được kết quả rồi, thì cũng ảnh hưởng gì đến ông đâu?
Rốt cục ông vẫn đồng ý tiến hành một cuộc giám định ADN với Thiên Việt.
Trong thời gian đợi kết quả, Thiên Việt đã đến thăm cô con gái nhỏ của cha.
Con bé dễ thương lắm.
Là con lai. Đôi mắt tròn xoe xinh xắn, một đôi mắt màu nâu.
Mà mái tóc thì lại có màu nâu nhạt, để dài, xoăn thành từng lọn, xõa dài đến qua khỏi thắt lưng. Đôi chân mũm mĩm, mang một đôi giày bánh mì. Như một con búp bê biết nói vậy. Gương mặt hồng hào, mang theo vẻ đẹp ngọt ngào, khóe miệng thì lại giống hệt cha lúc nào cũng vẽ nên một nụ cười tủm tỉm. Tiếng Trung của em ấy nghe thì không thành vấn đề, chỉ có nói là còn bập bẹ, cô bé gọi Thiên Việt: Việt, Việt, mà nghe cứ như là Vịt, Vịt ấy.
Bé con tên là Katherin. Ngoài ra còn có một cái tên tiếng Trung, là Thẩm Tiếu Dã.
Vợ kế của cha là một phụ nữ người Mỹ gốc Ý, vóc dáng cao to đẫy đà, nhưng đáng ngạc nhiên là giọng bà lại khá trầm và hiền hòa, bà tỏ ra vô cùng thân thiện, mà lại rất chân thành, dịu dàng tặng cậu một cái ôm, cười mà rằng con trai phương Đông, đều chẳng thể nhìn ra được tuổi thật. Còn gọi cậu là “Đứa con trai Trung Quốc của tôi”.
Thiên Việt rất có thiện cảm với bà ấy.
Bởi vì là xét nghiệm huyết thống, nên được tiến hành cực kì bí mật, lúc nhận được kết quả thì chỉ còn ba ngày nữa là cha cậu đi rồi.
Cha cũng không nói cậu biết nội dung của kết quả, chỉ bảo muốn dùng một bữa cơm với cậu. Chỉ có hai người bọn họ với nhau.
Cha đưa cậu đến phòng VIP của nhà hàng, giúp cậu rót lưng lửng rượu vang vào cái ly để trước mặt.
Đây là rượu thượng hạng, cảm giác khi uống vào mượt như nhung, hoàn toàn không có vị gắt của cồn.
Cha cậu hay uống rượu, nên ông khá là kén chọn đối với chất lượng rượu. Trước đây Thiên Việt thường xuyên thấy ông ngồi một mình trong phòng khách lúc nửa đêm, trên tay bưng một ly rượu.
Người cha mà bất kể xảy ra chuyện gì cũng điềm nhiên như không của cậu, lúc này đây tay lại đang run lẩy bẩy.
Khỏi cần hỏi nữa, kết quả đã rõ như ban ngày rồi.
Cha chậm rãi nâng ly lên hớp một ngụm rượu, ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt Thiên Việt dù chỉ một giây. Lại chậm rãi gắp thức ăn cho cậu. Dùng chính đôi đũa của mình, gắp từng món từng món một vào cái chén nhỏ để trước mặt Thiên Việt.
Thiên Việt chợt thấy lòng mình như mới trút được một gánh nặng, nhưng cậu lại chẳng thể vui lên được tí nào. Khúc mắc đeo bám lấy cậu suốt bấy lâu nay bất thình lình được gỡ bỏ, nhưng cũng đồng thời khiến Thiên Việt chẳng còn hơi sức đâu mà oán trách, tủi hờn nữa.
Trong một tích tắc ấy, Thiên Việt chợt vỡ lẽ ra, nguyên nhân chủ yếu khiến cậu chỉ yêu nam giới, kỳ thật không phải ở mẹ cậu, người mẹ hư hỏng, lăng loàn hết nửa đời người của cậu, mà chính là người cha lúc nào cũng tỏ ra ghẻ lạnh này. Niềm khát khao có được tình thương của cha, đã chiếm trọn từng tháng từng ngày trong suốt cả tuổi thơ lẫn thời niên thiếu của cậu. Như những khóm lục bình mọc tràn lan khắp mặt nước, bạn không thấy được quá trình sinh trưởng của chúng, bạn chỉ thấy rằng, qua hết một đêm, cả ao nước đã rợp màu xanh ngắt, nước trong ao, đã không bao giờ có thể phản chiếu được bầu trời xanh cùng những đụn mây trắng nữa rồi.
Cha lại gắp thêm một đũa thức ăn vào chén Thiên Việt. Là món lươn xào, nổi tiếng nhất ở nhà hàng này.
Thế nhưng ông không hề biết, từ nhỏ Thiên Việt đã không ăn lươn.
Trước giờ cha chưa từng biết.
Không biết khẩu vị của cậu, không biết sở thích của cậu, không biết ước mơ của cậu, không biết cậu bị tổn thương ở đâu, không biết nỗi đau trong cậu lớn đến nhường nào.
Mà người hiểu được những thứ đó, hiện lại đang nằm trên giường bệnh, trái tim biết yêu thương cậu, biết xót xa cho cậu lại đang bị nhốt chặt trong tấm thân vô tri vô giác kia.
Thiên Việt cúi gằm mặt, ăn lấy ăn để cho hết những món đó như một cái máy.
Cha thử bắt chuyện với cậu, gắng gượng mãi mới rặn ra được thành câu: “Tiểu Việt… Con… đi với cha nhé. Cha… sẽ giúp con làm thủ tục… Dễ lắm. Con sẽ có thể… tiếp tục việc học…”
Thiên Việt lắc đầu: “Cảm ơn. Nhưng con không đi.”
Cha ngạc nhiên: “Bộ con có người yêu rồi sao? Hai đứa, có thể cùng đi mà. Điều kiện ở nước ngoài, suy cho cùng vẫn tốt hơn. Cha cũng có thể…”
Thiên Việt mỉm cười ngắt ngang lời ông: “Không, tụi con không đi đâu.”
Ngày cha đi, Thiên Việt vẫn đến tiễn ông.
Cô bé con níu lấy tay Thiên Việt mà gọi: “Vịt, Vịt, anh đi với nhà em đi. Sang chơi với em có được không?”
Thiên Việt ngồi xổm xuống ôm bé vào lòng, thân thể bé bỏng mà mềm mại ấy, thật ấm áp, trên cổ còn vương mùi sữa thơm lừng, mái tóc có hơi xơ cứng, đâm lỉa chỉa vào mặt Thiên Việt.
Thiên Việt nói: “Mai mốt anh sẽ sang thăm em. Dẫn em đi chơi đu quay, anh sẽ ngồi ngay cạnh em, để em không sợ nữa.”
Cô bé thơm lên má cậu một cái, để lại vệt nước miếng ươn ướt.
“Deal.” – Bé nói.
Thiên Việt nói: “Deal.”
Em gái của anh, cô em gái nhỏ xinh. Thiên Việt thầm nhủ.
Lúc cả nhà họ đi qua cổng kiểm tra an ninh, Thiên Việt vẫn đứng đó trông theo.
Cha bất ngờ quay đầu lại, sau cùng ông vẫn không ngăn được mình rơi lệ. Môi ông mấp máy như đang nói gì, Thiên Việt đọc khẩu hình miệng, ông nói rằng, “My boy… My boy…”
Ông chỉ có thể mượn một thứ ngôn ngữ hải ngoại để gọi con trai mình, vậy nhưng vẫn không đủ dũng cảm để gọi thành tiếng.
Thiên Việt xoay người bước đi. Cậu đã từng tha thiết mong được trở thành ‘boy’ của ông, ấy thế mà ông chưa bao giờ cho cậu lấy một cơ hội. Giờ đây thì ông đã chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.
Khi Thiên Việt về tới bệnh viện, trời đã sụp tối.
Dĩ Thành thức dậy rồi, đang chờ cậu về.
Thiên Việt bảo: “Hôm nay còn chưa lau người nha.”
Rồi cậu bưng chậu nước đến giúp Dĩ Thành lau người. Thiên Việt từ tốn kể cho Dĩ Thành nghe, chuyện về em gái cậu, cô nhóc ấy, thú vị lắm cơ, tay chân trắng trẻo mũm mĩm, gương mặt bé là một sự hòa trộn diệu kì giữa những đường nét phương Đông và phương Tây. Còn có mẹ của bé nữa, một phụ nữ gốc Ý hiền từ, bọn họ là người nước ngoài, nên gặp ai cũng ôm ôm ấp ấp, chẳng phân biệt già trẻ trai gái gì hết.
Thiên Việt bê chậu nước vào nhà vệ sinh đổ đi, rồi mở vòi nước ra bắt đầu giặt khăn.
Trời đã vào thu, dòng nước cũng dần mát lành hơn.
Nỗi ưu tư bỗng như một con thú xổng chuồng, không cách nào ngăn lại được, cuồn cuộn trào ra ngoài, khiến cậu gần như nghẹt thở.
Thiên Việt vặn cho nước chảy mạnh hết mức, tiếng nước rào rạt làm át đi tiếng nức nở thất thanh của cậu.
Thiên Việt dọn dẹp lại mọi thứ xong, mới ra khỏi buồng vệ sinh, nhân tiện tắt luôn đèn trong phòng. Đi đến bên giường Dĩ Thành, thận trọng nằm xuống cạnh anh: “Hôm nay lại tới chen chúc với anh nè.”
Dĩ Thành nắm lấy tay cậu, chậm rãi vuốt ve. Sau đó lại viết lên lòng bàn tay: Sao em – không – đi – với – cha?
Thiên Việt trả lời: “Em đâu nỡ rời xa anh, anh à.”
Cậu ngước lên nhìn Dĩ Thành, ánh trăng bàng bạc rọi lên khuôn mặt anh, làm toát lên nét hồn nhiên đến lạ.
Cậu thủ thỉ: “Anh là quả táo trong đôi mắt em mà.”