Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chương 3-2



Triệu Thần Thành liếc anh một cái: “Tôi xem anh là túng dục không có tiết chế, mới có thể ngã bệnh. Cho nên, anh bây giờ nên đi ngủ.”

Mặc dù Triệu Thần Thành trừng lớn mắt bộ dáng uy hiếp, Thẩm Mục vẫn còn giống như đang xem đứa bé nhìn cô, trêu chọc nói: “Cầm tiền lương của Trần thị, tất nhiên phải bán mạng vì Trần thị.”

Triệu Thần Thành cảm giác mình quả thực là đang “Đàn Gảy Tai Trâu”, vì vậy không nói thêm gì nữa, dắt anh chạy thẳng tới ga ra tầng ngầm. Mà Thẩm Mục lại mặc cho cô nắm tay của mình, nhắm mắt đi theo phía sau, tầm mắt rơi vào nơi hai người đang nắm lấy_ tay.

Chờ Triệu Thần thành đem xe dừng ở nhà để xe của Thẩm Mục, cô đã giống như là vừa mới được vớt ra từ trong nước. Cho nên, không thể vì ham một hộp sữa mà tổn thất mất bữa cơm trưa, đây là bài học cực lớn. Cô nhất định phải bắt Thẩm Mục đưa cho cô hai thùng sữa tươi thật lớn mới xong chuyện.

Hai người vào phòng, Triệu Thần Thành liền nhấc điện thoại nhà của Thẩm Mục lên gọi đồ ăn ở ngoài. Thẩm Mục nhìn cô đang đói hoa mắt, lại còn bộ dáng mồ hôi chảy ròng ròng , liền lấy hộp điều khiển ti vi muốn mở điều hòa lên.

“Ăn cơm xong mới trở về, tôi lại không yếu ớt, không cần đâu.”

Triệu Thần thành nghe vậy quay lại nhìn anh, lại chú ý tới điều khiển ti vi trong tay anh, vì vậy chạy tới đoạt lấy: “Anh phát sốt còn mở máy lạnh làm gì.”

Thẩm Mục nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, hỏi: “Làm như vậy, là sợ anh chết sao?”

Triệu Thần Thành giống như là bị người dẫm lên cái đuôi, cảnh giác hỏi ngược lại: “Thẩm Mục, anh đang nói cái gì?”

Anh nghĩ nói: Triệu Thần Thành, đã ba năm, em nên nhìn về phía trước rồi. Nhưng Thẩm Mục chống lại hai mắt của cô, cuối cùng vẫn nuốt lời vừa rồi trở về, xoay mặt nói:

“Không có gì. Theo lời em nói , anh là gặp họa do trời, cho nên em không cần quá lo lắng.”

Triệu Thần Thành trong phút chốc buông lỏng xuống, bĩu môi, để cái điều khiển ti vi xuống đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra quả nhiên có vài hộp sữa tươi. Cô vui vẻ lấy ra, đôm đốp đôm đố đi trở về phòng khách, thấy Thẩm Mục đã ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Triệu Thần Thành ngồi xếp bằng đến trên ghế sofa, tập trung hút sữa tươi, hồi lâu, cô “Uy” một tiếng.

“Hả?”

“Thẩm Mục, anh không có nói chuyện. Tôi rất sợ.” Hộp sữa bò ở trong tay, lạnh như băng, kết lại một tầng nước lạnh.

“Tôi biết rõ.”

“Cũng không cần ngồi máy bay, rất nguy hiểm.”

“. . . . . .”

“Trầm Mục?”

“Anh ngủ thiếp đi à.”

Triệu Thần Thành bất mãn híp híp mắt, lại chỉ có thể uể oải tiếp tục uống sữa tươi, không quấy rầy Thẩm Mục nữa. Có lẽ có lúc, cô phản ứng quá mức.

Ăn đồ ăn mua ở ngoài, giám sát nhìn chằm chằm Trầm Mục uống thuốc rồi ngủ, Triệu Thần Thành vừa muốn nghỉ ngơi một lát, liền nhận được điện thoại của Tom. Triệu Thần Thành không dám để máy vào tai, mà là lấy điện thoại đưa ra thật xa, quả nhiên trong ống nghe truyền đến một tiếng rống to “Triệu Thần Thành! Cô lại muốn chơi đùa cái gì nữa hả!”

Triệu Thần Thành để điện thoại thật xa mà kêu lên với cái điện thoại: “Tom, không cần hét vào điện thoại di động như vậy, điện thoại di động không thể chống thấm nước ~”

“Một tiếng sau đến công ty cho tôi.” Tom ném xuống một câu, sau đó liền treo điện thoại.

Vì vậy Triệu Thần Thành để Trầm Mục , liền lấy chìa khóa xe của anh đi đến nhà để xe, đem chiếc bảo bối Land Rover của anh đi ra ngoài. Lái xe, nhất là không tốn tiền mà còn có thể lái xe tốt, sẽ làm cho tâm tình mình vui vẻ, Triệu Thần Thành một đường ngâm nga một ca khúc, đạp chân ga chạy thật nhanh trên đường.

Đến cửa công ty, cô liền ngừng lại, thắng xe cực kỳ chói tai. Người gác cổng thấy quen nên cũng không trách, vẫn như cũ bình tĩnh chào một tiếng”Triệu tiểu thư” .

Tom vội vã bắt Triệu Thần Thành trở lại, trừ muốn còng tay cô hỏi cô có phải nửa đường bị người bắt cóc đi hya không, thông báo cho cô một tin gấp, muốn tối mai cô tham gia tiệc rượu của người đầu tư phim làm chủ.

Triệu Thần Thành buồn bực, mặc dù có Tom giúp cô, Triệu Thần Thành cũng từng đóng một vài vai phụ trong phim, nhưng lại chưa từng thật sự muốn Triệu Thần Thành tiến quân vào giới điện ảnh. Huống chi album mới sắp tới, đến lúc đó muốn tuyên truyền khắp nơi, có nơi nào đi diễn mà diễn viên có thể nói đôi câu liền có thể một đao chém chết người qua đường giáp.

“Muốn cô đi đến tiệc rượu, tất nhiên không phải là vì vai phụ. Nếu cô biểu hiện tốt, tối thiểu cũng là vai chính thứ hai.” Tom khó có được kiên nhẫn giải thích.

“Đây cũng quá đột nhiên đi, Tom không phải anh thường không có tính toán người khác à, ôi chao.”

Tom nhìn về phía Triệu Thần Thành, nói một cách đầy ẩn ý:

“Là Tưởng tổng, để cho cô lấy hắn thân phận bạn gái của hắn cùng nhau đến bữa tiệc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.