Ngày thu “Càn Long đến”, thời tiết trong lành.
Trong Studio, Triệu Thần Thành quy củ ngồi trên ghế khách quý, trang phụ bộ dáng thanh lịch. Chiếc áo cắt may tỉ mỉ để trần vai trái, quần dài bao trọn đôi chân thon dài hợp với giày cao gót, vốn là Triệu Thần thành đứng lên chỉ cao có 1m67, mà khi đứng lên lại tăng thêm mấy phần. . . . . . Phách lối.
So sánh với Diêm Nguyệt ở dưới, một bên trang dung tinh xảo nhã nhặn, lại thu được nhiều hơn. Một chiếc váy ngắn, mọt mái tóc dài cuốn xù, cười lên cũng nhẹ nhàng nhàn nhạt kín đáo.
Trừ mới vừa rồi gặp mặt lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, Triệu Thần thành cùng Diêm Nguyệt cũng không có nói chuyện với nhau. Đây đối với Triệu Thần Thành mà nói là rất ít thấy, nàng ở trong hội là nổi danh trăm đáp*(* chắc là nhìu lời á), dáng vẻ hi hi ha ha tiêu chuẩn tràn đầy quen thuộc. Cố tình Diêm Nguyệt lại là một trong những trường hợp ngoại lệ.
Thật ra hai người cũng chưa từng chung đụng, nếu nhất định phải nói có. . . . . . Đó chính là một lần ở bữa tiệc chúc mừng sư huynh của cô, Triệu Thần Thành vốn là muốn ném bánh ga-to, chỉ tiếc thân thủ hắn (sư huynh của TTT) nhanh nhẹn, trốn rất nhanh, khẽ khom người bánh ngọt gào thét bay qua khỏi đỉnh đầu của hắn, trực tiếp nện ở trên mặt Diêm Nguyệt ở phía sau hắn đang cùng người chế tác trò chuyện rôm rả, trong nháy mắt mặt liền thành đóa hoa.
Nhưng nếu như là cái này thì cũng không cần nói, Triệu Thần Thành cảm thấy thật oan uổng, bởi vì lúc ấy vì hòa hoãn không khí ngột ngạt, Triệu Thần Thành quyết định thật nhanh, vung lên một miếng bánh ngọt khác đập vào mặt chính mình.
Không chỉ tất cả khách khứa bối rối, ngay cả Triệu Thần Thành cô, sau đó vì hành động lãng phí lương thực lúc đó mà xúc động rơi nước mắt.
“Càn Long đến” là tiết mục phỏng vấn, chỉ là hai người dẫn chương trình cực kỳ phô trương, vấn đề thường thường tương đối xảo trá, liên quan đến một số chủ đề “Nhạy cảm” trong công ty đại diện. Trong chương trình minh tinh thường sợ nhất những tiết mục như vậy, chỉ lo lắng để ý lời nói. Nhưng tỉ lệ người xem TV cao, người xem thích xem, cũng chỉ phải nhắm mắt lại mà nói.
Nhân viên làm việc ở vị trí phía sau, bắt đầu thu.
Màn ảnh lớn để trước một đoạn VCR giới thiệu hai người Triệu Thần Thành cùng Diêm Nguyệt. Triệu Thần Thành bị đặt ở đằng trước, dĩ nhiên, loại an bài này hiển nhiên là để làm nền hiệu quả hơn. Bởi vì Diêm Nguyệt là danh hiệu chỉ bằng một nửa Triệu Thần Thành. Gần đây Thiên hậu cùng một ca sĩ nho nhỏ sự khác biệt không phải một chút.
Nhưng người nữ chủ trì tiểu Long mở màn câu nói đầu tiên trong nháy mắt đã phá vỡ không khí trường quay: “Triệu Thần Thành, tôi cuối cùng thấy cô lên Càn Long rồi.”
“Ôi chao, cô rất ưa thích Triệu Thần Thành sao?” Nam chủ trì biểu hiện rất kinh ngạc nói: “Cô ấy nhỏ hơn chúng ta đấy. Cô thưởng thức như vậy sao, sẽ thích ca khúc của cô ấy sao?”
“Tôi có nói tôi nghe cô ấy hát sao? Triệu Thần Thành hơn một năm trước, khi đó tôi mới vừa dẫn chương trình, khi đó còn chưa có Càn Long, tôi cũng ra nghề không bao lâu. Thật ra thì tôi là từ cái tên của cô ấy mà bắt đầu thích cô ấy nha.”
Một bên Triệu Thần Thành vỗ trán, bị tiểu Long thích cần phải có một trái tim khỏe. Người phụ nữ kia kia chuyện thích làm nhất chính là ba ngày hai bữa ôm AV, GV đến nhà Triệu Thần Thành cô gắng phải cùng cô chia sẻ, khi đó Triệu Thần Thành bởi vì dạ dày có chút khó chịu, mà tiểu Lan còn có thể vui vẻ vui sướng ăn ngấu ăn nghiến thức ăn mua từ bên ngoài về.
“Bởi vì tên của cô ấy cùng tên của cô cũng rất Man sao? Triệu Thần Thành, một chút cũng không nhìn ra đấu vết giống phụ nữ. Cũng như ngươi ôi chao, Từ Long.”
“Cho nên khi đó tôi đã cảm thấy tìm được đồng bào á…, chúng tôi đều có một đôi ba mẹ cực kỳ không chịu trách nhiệm. Hơn nữa khi đó bản thân Triệu Thần Thành cũng không giống nữ. Tóc ngắn, T shirt quần jean, mặt mộc liền tới tiết mục. Hơn nữa tán đả Không Thủ đạo* rất lợi hại, nếu không phải nhìn trên tài liệu có ghi cô ấy là nữ, tôi cũng không tin.” (*Võ thuật nhật bản)
Trên trán Triệu Thần Thành đổ đầy mồ hôi, cho nên khi đó sau khi xong tiết mục tiểu Long đã chạy tới chỉ vào ngực Triệu Thần Thành, nói: Tôi có thể sờ một cái, xác định cô thật sự là nữ sao? Đổi lại người khác có thể đã tại chỗ xù long, Triệu Thần thành không biết, nhưng ngay lúc đó cô phản ứng lại là mơ hồ gật đầu một cái. Cái gật đầu này biến thành nền móng của hai người ngày sau.
Sau đó trọng điểm đề tài chuyển hướng về tán đả, Triệu Thần Thành tại chỗ bổ ba miếng bản gỗ, dẫn tới một tràng thốt lên trong thính phòng. Sau đó lập tức hát một bài, là album mới đợt thứ nhất của Triệu Thần Thành bài “Không thành“. Thu trước trong một canh giờ, Diêm Nguyệt một mực ở bên cạnh bình thường mà ngồi xuống, trên mặt cuối 45 độ nụ cười vui vẻ cứng lại. Khi Triệu Thần Thành cùng người chủ trì cười nói, chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh.
Cho nên lúc nghỉ ngơi, Triệu Thần Thành lắc lư đến bên cạnh Từ Long , cầm cánh tay của cô ta, nhỏ giọng nói: “Long cậu là nghĩ Diêm Nguyệt hoàn toàn cùng mình trở mặt sao?”
Long soi gương sửa lại tóc một chút, cười đến xinh đẹp: “Ai nha, cậu chừng nào thì có thể hết ngây thơ như vậy. Mình không ưa cô ta cái loại người thích giở thủ đoạn. Đứng bên cạnh người cao lại nghĩ mình cao lắm, cô ta một bước lên mây, cần gì phải chèn ép cậu, để cho cậu bị công ty lạnh nhạt lâu như vậy.”
“Mình lại không để ý, vừa đúng được nghỉ ngơi nửa năm. Lại nói, cậu cũng biết trong vòng giải trí. Huống chi phía trên cô ta còn có người chống lưng, khó đối phó, cần gì trêu chọc.” Triệu Thần Thành cười hắc hắc.
“Phía trên mình còn có người đấy.” Ngón tay Long chỉ cái ót Triệu Thần Thành, đột nhiên chuyển đổi vẻ mặt nhiều chuyện, nhỏ giọng nói: “Này, nghe nói cậu gần đây có thể tạo thanh thế lớn như vậy, đều là tên họ Tưởng ở phía sau chống lưng cho cậu. Hai người các cậu…?”
Long hoài nghi cũng không phải là không có đạo lý.
Lúc Triệu Thần Thành mới bước vào giới giải trí đi theo là người đại diện nhỏ không có một chút danh tiếng gì, khi ra đĩa hát đầu tiên không có quá nhiều danh tiếng, bằng vào một giọng nói mới có thể ở trên bảng xếp hạng hai lần. Nhưng sau đĩa nhạc trầm trồ khen ngợi, công ty chẳng những không có cất nhắc, ngược lại không để ý Triệu Thần Thành nửa năm. Không có ai thay cô kêu oan uổng, trong giới giải trí quy tắc chính là sống chết lênh đênh, bằng bản lãnh của mình.
Vậy mà, một năm trước, công ty đột nhiên quyết định muốn nâng đỡ Triệu Thần Thành. Để cô đổi người đại diện là lá bài chủ chốt Tom, an bài tập huấn, điều chỉnh chương trình trong ngày. Đầu mùa xuân, phát hành album thứ hai “Thành” tiến vào giai đoạn chế luyện, từ giám chế đến người viết ca khúc đều đã được bên ngoài giới công bố, môi giới xưng là O&C những năm gần đây luôn đứng đầu. Mà album thứ nhất của Triệu Thần Thành “đúng lúc” bị đưa ra ngoài, ở các radio lớn truyền ra. Album mới còn chưa có ra, cũng đã ‘hot’ rồi.
Triệu Thần Thành không hề lộ diện, liền không giải thích được gà chó lên trời rồi. Khó tránh khiến người khác nghi ngờ.
“Dừng lại, người kia là bị cá độc hại đầu.” Triệu Thần Thành chống đỡ người nào đó tiếp cận gần mặt của cô, mất tự nhiên ho khan một tiếng, tự mình trở lại chỗ ngồi.
Lần nữa bắt đầu thu, đề tài từ Triệu Thần Thành “Cầu xin quy tắc ngầm” tin đồn bắt đầu, nhưng vấn đề lại chỉ hướng về phía Diêm Nguyệt. Từ khi Diêm Nguyệt bước vào giới giải trí tới nay, xì căng đan không ngừng, cai nào cũng mang một ít màu sắc. Bị hỏi nhiều hơn, tự nhiên cũng có một bộ phương pháp đối đáp. Nhưng cái này không đại biểu trong lòng cô ta không có chút ý tưởng.
“Cô đối với quy tắc ngầm có ý kiến gì không?” “Cô có bị nói qua loại yêu cầu này sao?” “Làm sao mới có thể được công ty coi trọng?” Câu hỏi liên tiếp vây quanh đề tài nhạy cảm, Triệu Thần Thành tin tưởng, nếu như không phải là có nhiệm vụ giới thiệu phim mới, Diêm Nguyệt nhất định sẽ rời đi ngay. Một bên Triệu Thần Thành chỉ có thể im lặng nhìn trời, lần này cô cũng không thể trả lời gì về quy tắc ngầm như dự đoán. Cho nên, Diêm Nguyệt cùng cô có kết quả này, xem ra là đã định sẵn rồi.
Thật là muốn uống sữa tươi, Triệu Thần Thành nhìn chằm chằm giày cao gót trên chân mình, chán nản nghĩ.
Quả nhiên tiết mục thu xong, Diêm Nguyệt liền vội vã rời đi cũng không kịp kí tên cho khán giả. Ngược lại Triệu Thần Thành, bị mấy cô gái nhỏ quấn lấy vừa ký tên vừa chụp hình, mất một khoảng thời gian. Cùng phụ tá Miêu Miêu đi ra đại sảnh, Triệu Thần Thành liền đem giày cao gót trên chân mình ném cho Miêu Miêu, đổi lại flip-flops*(dép á).
“Erin, như cô như vậy bị ký giả thấy được thì không tốt lắm đâu.” Miêu Miêu ở phía sau xách theo giầy, hai mắt thật to giúp Triệu Thần Thành nhìn xung quanh, rất là thấp thỏm. Miêu Miêu một năm trước cùng nhau đi theo người đại diện Tom đến nơi này với Triệu Thần Thành, lá gan của cô ta cực nhỏ, nhưng làm việc tỉ mỉ, suy tính chu đáo, hoàn toàn ngược lại tính tình của Triệu Thần Thành.
Triệu Thần thành ôm chầm vóc dáng nhỏ thấp mang theo kính đen_Miêu Miêu, tựa đầu vào trong ngực của cô ta nói: “Miêu Miêu, cô bị Tom chuyên chế phía dưới quá lâu rồi, suy nghĩ cũng khô khan rồi. Cô xem tôi đây một thân hợp với chân mang dép, tuyệt đối là kiểu Âu Mĩ.”
Miêu Miêu còn chưa có mở miệng cãi lại, hai người đi ra cửa lớn liền bị một chiếc xe thể thao chặn lại. Mặt trời chói chang phía dưới chiếc xe hở mui màu đen được ưa chuộng hiện nay, chỗ tài xế ngồi có một người đàn ông mang kính mát, khóe môi nhếch lên phách lối lại mê người.
“Triệu Thần Thành, đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.”
Triệu Thần thành liếc qua người đàn ông một cái, giơ lên tay của Miêu Miêu, trả lời: “Công ty có xe.”
“Tôi có mang sữa tươi.” Người đàn ông lấy ra một hộp sữa bò, nụ cười lại tăng thêm mấy phần: “Mới vừa mua, còn lạnh.”
Một giây kế tiếp, Triệu Thần Thành liền nhảy vào xe, cầm hộp sữa bò “Bùm” đem ống hút đâm vào.
Cứ như vậy, trước mặt Miêu Miêu một hồi bụi đất tung bay, Triệu Thần Thành liền bị một hộp sữa lừa gạt đi mất.