Tháng Ngày Nằm Vùng Ma Giáo

Chương 31



Chào mọi người, ta là Tưởng Lạc Vân.

Hiện tại ta đang nằm mơ.

Sở dĩ ta ý thức rất rõ ràng là mình đang nằm mơ, bởi vì ta phát hiện mình quay về lúc còn nhỏ.

Trong mộng ta lùn hơn bây giờ rất nhiều, chân trần ở trên núi chạy tới chạy lui, phía sau là sư tỷ đang đuổi theo, nàng nghiêm mặt, kiếm ở bên hông còn dài hơn chân nàng, quét trên mặt đất xoạt xoạt xoạt.

Nàng hô to: “Tưởng Lạc Vân, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Ta đứng lại, bị nàng dọa tới mức khóc lên, sau đó nàng đi tới túm lấy cánh tay đưa ta trở về.

Sư phụ đang đợi ta.

Lúc sư phụ không tức giận rất là ôn hòa, ông ta ôn hòa nhìn ta, hỏi: “Lạc Vân, vì sao con chạy?”

Mặc dù biết mình ở trong mơ, ta vẫn không giữ được bình tĩnh mà một người lớn nên có, ta bụm mặt khóc hu hu, thở hổn hển nói: “Con, con không muốn luyện võ, con muốn về nhà! Con luyện không được tốt, quá cực khổ.”

Đám đồng môn phát ra tiếng cười nhạo khinh thường, đúng vậy, ai mà không khổ? Người khổ hơn ta hẳn là rất nhiều, thế nhưng chỉ có ta không có tiền đồ bỏ chạy mà thôi.

Trong mơ sư phụ dẫn ta về phòng, sai ta pha trà cho ông ta, ta không cẩn thận bị nước trà làm phỏng tay, ngậm nước mắt đứng ở một bên nhìn ông ta.

Ta thật sự muốn chạy.

Sư phụ nói: “Lạc Vân, ta thường nói con không có thiên phú luyện võ, đây là lời nói thật, nhưng trong nhiều đệ tử như vậy, ta coi trọng con nhất, đây cũng là lời nói thật.”

Ừm ừ, sư phụ quả thật có nói qua lời này, sư phụ nói ta là đệ tử mà ông ta coi trọng nhất, ông ta không cho phép ta rời khỏi môn phái.

Ta đặt mông ngồi dưới đất, giống như một đứa bé ngang bướng lăn qua lộn lại, ta nói: “Người đừng có gạt con! Con vốn dĩ không có tài năng luyện võ, ngay cả kiếm cũng cầm không xong, người khác học một chiêu tốn bảy ngày con tốn một tháng, con có thể làm được cái gì!”

Sư phụ giống như một cái máy lặp lại: “Lạc Vân, con là đệ tử ta coi trọng nhất, đệ tử coi trọng nhất.”

Ta từ trong mơ bừng tỉnh, ngồi ở đầu giường thở dốc dồn dập.

Người bên cạnh cũng cùng tỉnh giấc, hắn vỗ vỗ lưng ta, dùng giọng nói có chút buồn ngủ nói: “Làm sao vậy?”

Ta kịp phản ứng, là Trương Trùng Cửu.

Bên ngoài trời đổ mưa, hắn cứ thế ngủ với ta ở chỗ này, hai người chen chúc trên chiếc giường chật hẹp, ta né tránh lùi vào bên trong, đụng phải vách tường lạnh lẽo.

Trương Trùng Cửu thắp sáng ngọn nến, nhìn nhìn mặt ta, hắn duỗi tay sờ sờ trên trán ta, hỏi: “Ngươi sốt rồi?”

Ta lắc đầu, sau đó giống như bị người đẩy một cái, bịch một tiếng ngã xuống giường.

Ta hình như là sốt thật rồi.

Ngày hôm sau, người tới đưa cơm là sư muội, nàng vừa vào cửa đã xông tới ôm lấy ta, hoảng loạn nói: “Sư huynh, sư huynh làm sao vậy?”

Thần kinh ta căng chặt một đêm liền lỏng xuống, dựa vào đầu vai nàng nói: “Không có gì.”

Sư muội dùng bàn tay lạnh buốt nắm chặt cổ tay ta, thấp giọng hỏi: “Sư huynh, làm sao bây giờ? Sư tỷ bị bắt lại, bọn họ nói sư tỷ xông vào mật thất lấy Long Tiêu Bảo Kiếm.”

Ta nói: “Ta biết, Lạc Trì, ta hỏi ngươi lại một lần nữa, vì sao ngươi bảo ta đi tìm tả hộ pháp?”

Sư muội rối rắm vặn lấy ngón tay, lúc trước nàng mở to hai mắt nói “Sư huynh nghi ngờ muội sao” cũng là dáng vẻ này.

Nàng thật sự không hợp để nói dối, giống như một kẻ ngốc.

Sau một lúc lâu, nàng mới nói: “Là sư tỷ bảo muội làm như vậy.”

Ta gật gật đầu, hỏi: “Tại sao chứ?”

Nàng thoạt nhìn rất sợ hãi, đại khái chắc là sợ ta tức giận đi.

Qua một lát, nàng nói: “Sư tỷ nói với muội, Long Tiêu Bảo Kiếm là đồ vật cần thiết phải có. Nếu nó nằm trong tay Ma giáo, tất cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, một khi chúng ta có được nó, như vậy Ma giáo không còn là uy hiếp của chúng ta nữa.”

Ta nói: “Lạc Trì, sư môn chúng ta đối với ngươi quan trọng như vậy sao? Ngươi không phải từng nói, ngươi rất chán ghét bọn họ sao?”

Sư muội có vẻ càng sợ hơn, nàng vẫn luôn không phải là một cô nương to gan lớn mật.

Đột nhiên, nàng cúi đầu khóc lóc, một bên khóc một bên nói: “Sư huynh, thật xin lỗi, thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi, muội không nên dối gạt sư huynh.”

Kỳ thật nàng không cần phải sợ, bởi vì ta sẽ không giận nàng.

Nàng không phải vì môn phái nào, chỉ là đưa ra lựa chọn giữa ta và sư tỷ.

Nếu nhất định để nàng chọn một trong hai người ta và sư tỷ, nàng nhất định sẽ chọn sư tỷ, bởi vì sư tỷ lúc người khác chửi bới nàng đã vung tay đánh họ, sư tỷ mới là người trước sau đứng chung một chỗ với nàng, bảo hộ nàng, nếu ta là nàng, ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.

Sư muội một bên khóc một bên nói: “Người tập kích tả hộ pháp là Lý Giới, muội chỉ là một cái ngụy trang. Muội bị nhốt lại, thủ vệ mật thất lơi lỏng, sư tỷ liền nhân cơ hội hành động.”

Ta hỏi: “Vậy ngươi có biết, vì sao nàng vốn dĩ có thể mang kiếm rời đi, rồi lại nửa đường quay trở về không?”

Sư muội hít mũi một cái, nói bằng giọng cực nhỏ: “Sư tỷ nói sư huynh chỉ tạm thời bị Trương Trùng Cửu mê hoặc, sư tỷ muốn mang sư huynh về, để sư phụ giúp sư huynh tỉnh táo lại.”

Sau đó, nàng ngẩng đầu, thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn ta một cái, hỏi ta: “Sư huynh, sư huynh thật sự thích Trương Trùng Cửu rồi sao?”

Ta không biết phải trả lời như thế nào, con người ta không am hiểu nói dối, nhưng cuộc đời ta dường như vẫn luôn đều là dối trá. Khi còn nhỏ, cha mẹ gạt ta là con ruột của bọn họ, lớn lên một chút, sư phụ gạt ta là đệ tử ông ấy coi trọng nhất, sư muội gạt ta là sư huynh rất quan trọng đối với nàng, Trương Trùng Cửu gạt ta là hắn thật sự thích ta.

Nhưng mặc dù chứng kiến quá nhiều nói dối như vậy, ta vẫn không am hiểu nói dối.

Ta không muốn nói thật lòng, vì thế ta chỉ có thể trầm mặc.

Ừm, đúng vậy, ta rất thích hắn, có đôi khi ta cảm thấy mình giống một đồ ngốc chậm chạp, mặc dù là biết chân tướng về sau vẫn không làm ra bất kỳ thay đổi nào.

Tựa như giờ phút này, Liễu Lạc Trì vẫn như cũ là sư muội làm cho ta rất bận tâm, Trương Trùng Cửu vẫn như cũ là người ta rất thích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.