Vụ việc của Thiên Nhi đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến các học viên của học viện Royal, ai cũng tò mò cô gái này là ai mà có thể làm cho hoàng tử của bọn họ lên tiếng bảo vệ, và cô gái này có quan hệ gì với hoàng tử?
Và cũng từ ngày vụ việc này xảy ra, hơn một tuần rồi không thấy bóng dáng hoa khôi và cô tiểu thư Bảo Ngọc đâu. Chắc là ở nhà dưỡng thương rồi, bị đánh đến thế cơ mà.
Thiên Nhi vẫn thế thờ ơ với mọi sự, không coi tất cả ra gì, duy chỉ có một điều thay đổi trong cô, cuộc sống của cô từ bao giờ đã xuất hiện thêm một người – hoàng tử đáng mến của học viện Royal.
Chạm mặt anh không quá 3 lần vì anh rất ít khi đến trường nhưng Thiên Nhi cũng đủ cảm thấy có một sự thay đổi nhẹ trong mình. Như thế này có được gọi là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” không nhỉ?
Thiên Nhi rất thông minh, nhưng trong vấn đề tình cảm của mình thì rất ngốc thậm chí còn ngốc hơn cả Vy Vy. Từ nhỏ đã chứng kiến tình cảm của ba mẹ mình, thứ gọi là tình yêu đó có đáng để tin không?
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời xanh mây trắng, lá vàng bay bay trong gió, chẳng có gì bất thường cả. Nhưng lạ một điều là hoàng tử của chúng ta hôm nay lại đến trường. Bình thường của trước kia, 1 tháng anh ấy đến trường còn chưa quá 2 lần, còn bây giờ chỉ có một tuần mà tới 5 ngày xuất hiện ở trường, làm cho tấm lòng phát cuồng vì trai của hàng ngàn nữ sinh bị kích động mãnh liệt. Chỉ tội cho bạn Thiên Duy nhà chúng ta phải đứng ra làm bia đỡ đạn cho kẻ vô tâm kia ung dung tự tại đi ngắm cảnh.
Thiên Nhi đứng trên sân thượng, nhàn nhã xem cảnh náo nhiệt dưới kia.
Hai phút sau, một thân ảnh xuất hiện phía sau lưng cô, nhìn thân hình bé nhỏ tưởng chừng như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, bất cứ ai cũng muốn bảo vệ, che chở.
Nhưng anh biết cô mạnh mẽ hơn bất kì ai, bướng bỉnh hơn bất kì ai. Cái bản tính bướng bỉnh đó bị cái vỏ bọc lạnh lùng che lấp đi nhưng để ý sẽ thấy rất rõ.
Anh chầm chậm tiến về phía cô, cô cũng hướng mắt về phía anh, hai đôi mắt giao nhau.
– “ Tôi nghe nói anh rất ít khi đến trường.”
– “ Trước đây thì đúng là như vậy.”
– “ Vậy tại sao bây giờ thì không?”
– “ Vì tôi cảm thấy ở đây có người đợi tôi.”
– “ Đợi anh? là ai?”
– “ Em đoán xem.” – Anh nhướn mày nhìn cô thích thú.
– “ Không phải tôi.”
– “ Tôi có nói người đó là em sao?”
– “ … “ – Thiên Phong bị bộ dạng ngốc nghếch của cô chọc cười.
– “ Tôi đùa thôi. Nếu tôi nói tôi đến đây để gặp em, thì sao?”
– “ … “ – bộ dạng ngốc nghếch của ai đó lại trưng ra một lần nữa.
– “ Gặp tôi? làm gì?”
– “ Không có việc gì không thể gặp em sao?”
– “ Sao anh không giành thời gian đó đi chăm sóc cho cô hoa khôi của anh đi.”
– “ Tôi có thể hiểu là em đang ghen không đây?”
– “ … “ – Ghen ghen cái quái gì chứ, Thiên Nhi nhà chúng ta còn chưa biết ghen là gì nữa là ..
– “ Đùa thôi!”
– “ Tôi không biết anh là người thích đùa đấy.”
– “ Uhm hình như chỉ với em thôi.” – da mặt bạn nào đó rất mỏng, thoáng chút hồng lên
– “…”
– “ Cúp đi, tôi dẫn em đến một nơi.”
– “ Làm gì?”
– “ Ngắm cảnh!”
Ờ! anh rảnh quá ha? không có việc gì làm đi rủ tôi ngắm cảnh!
Nhưng bạn nào đó cũng rất rảnh rỗi mà đi theo luôn.
Hai chiếc xe mô tô phóng như bay trên đường phố, chiếc xe màu trắng nối đuôi chiếc màu đen, không ngừng tăng tốc.
20 phút sau, họ dừng lại tại một cánh đồng ở ngoại ô thành phố.
Nơi đây tách biệt với thế giới ồn ào ngoài kia, yên tĩnh đến lạ. Thiên Phong xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, rồi bước đến cánh đồng phía trước, Thiên Nhi cũng bước theo anh. Đây là một đồng cỏ rộng, đan xen những bông bồ công anh trắng muốt, xung quanh bốc lên một mùi hương hoa cỏ, tinh khiết đến lạ.
Thiên Phong ngồi xuống một bãi cỏ rộng, anh quay đầu nhìn cô gái đang ngây ngốc vì cảnh tượng trước mặt
– “ Thích không?”
– “ Đây là đâu? Tại sao anh lại biết chỗ này?”
– “ Tình cờ phát hiện ra, đây là nơi tôi thường đến mỗi khi buồn.”
– “ Nơi này thật tuyệt!”
– “ Thoải mái đi, nơi này dành cho em.”
Anh tựa người nằm xuống bãi cỏ, quan sát người con gái ở bên cạnh. Vẻ mặt cô thích thú như một đứa trẻ con được quà, cô bước từng bước nhẹ nhàng trên cỏ, cúi xuống hái một bông hoa bồ công anh rồi thích thú đùa giỡn với nó. Làn gió nhẹ thổi bay làn tóc cô, cô thích thú dang rộng hai tay đón cơn gió nhẹ.
Thiên Phong không ngờ anh có thể nhìn thấy cảnh này, nụ cười này, khuôn mặt này, hồn nhiên như một đứa trẻ, hồn nhiên như ngày đầu tiên anh gặp cô. Đứa bé của ngày đó, đôi mắt nhuốm buồn nhưng nụ cười vẫn hồn nhiên, vẫn trong sáng hơn bất kì ai, đứa bé của ngày đó vẫn quan tâm anh dù cô bất hạnh hơn anh rất nhiều. Và đứa bé của ngày đó, bây giờ trong bộ đồng phục học sinh trắng tinh khôi, cô như một thiên thần bước vào cuộc sống của anh, bước vào trái tim anh từng bước một.
Gặp nhau một lần là tình cờ
Gặp nhau hai lần có thể là trùng hợp
Nhưng gặp nhau tới ba lần thì đó là định mệnh
Định mệnh đã trói chặt hai người lại với nhau. Hai người họ tuy cách nhau cả nửa vòng trái đất nhưng họ vẫn gặp nhau, vẫn tìm thấy nhau.
Hai con người tưởng chừng như bước trên hai đường thẳng song song không bao giờ chạm mặt
Nhưng bánh xe định mệnh vẫn quay vòng, một trong hai đường thẳng đi lệch quỹ đạo của nó, họ tình cờ gặp nhau trên một con đường và con đường đó sẽ là nơi họ bước cùng nhau đến hết cuộc đời.
***
Phong đứng dậy tiến về phía Thiên Nhi
– “ Thích không?”
– “ Uhm thích.” – Cô nhẹ giọng trả lời, nơi này cho cô cảm giác bình yên.
– “ Nơi này trước kia chỉ thuộc về riêng tôi, nhưng bây giờ nó thuộc về chúng ta.”
Nghe câu nói “thuộc về chúng ta” của anh, Thiên Nhi cảm thấy ấm áp lạ thường, trên môi vô thức nở nụ cười. Từ ngày gặp anh cô cười nhiều hơn, thù hận, đau khổ của quá khứ dường như bị dẹp bỏ, chỉ còn đọng lại trong kí ức nụ cười của chàng trai này, hình bóng của chàng trai này khắc sâu vào trái tim cô từng chút một.
Chỉ mới gặp anh trong trong khoảng thời gian ngắn nhưng cô cảm thấy thân quen đến kì lạ.
Quá khứ không quan trọng, trôi đi rồi, có muốn thay đổi cũng không thể nào
Nhưng hiện tại, biết nắm bắt hay không là do bản thân mình, làm để sau này nhìn lại không phải hối hận vì những gì mình đã chọn.
Hoàng Thiên Nhi của quá khứ sống không có mục tiêu nhưng Hoàng Thiên Nhi của hiện tại hình như đã tìm ra lí do để mình tồn tại.
– “ Em thích nhất cái gì ở đây?”
– “ Ở đây rất đẹp, rất bình yên. Và nơi này có thể đón gió rất tốt”
– “Gió?”
– “ Đúng vậy gió có mặt ở khắp mọi nơi và tôi rất thích.”
– “ Em thích gió?”
– “ Uhm, tôi thích gió, ngọn gió của bầu trời”