Edit: salemsmall
Mộ Dung Thiên Hạ nhìn sang hắn, chậm rãi nói: “Nếu như lần này con có thể hạ quyết tâm buông tha Kỷ Nam và trẫm, thiên hạ này trẫm sẽ chắp tay nhường cho con. Đáng tiếc, trẫm và con đều biết rõ… Nham Nhi, con là người mềm lòng… Giống hệt mẫu phi của con.”
_____________________
Nhưng Mộ Dung Thiên Hạ nghe vậy vẫn không đổi sắc mặt, đáy mắt lóe lên tia sáng nhìn về phía nhi tử đang cung kính quỳ dưới mặt đất, thậm chí khóe miệng còn hơi hơi nhếch lên.
“Vì sao phải đi?” Ông lạnh nhạt hỏi.
Mộ Dung Nham ngồi thẳng người lên, hổ thẹn cười, “Phụ hoàng… Không gì là không biết.”
Nên cần gì lời giải thích.
Ý cười trong mắt Mộ Dung Thiên Hạ càng lộ rõ, “Đứng dậy đi, rồi ngồi xuống nói chuyện… Sao có thể để cho con và Thần Võ đại tướng quân của trẫm chịu phạt quỳ chứ?”
Kỷ Nam nghe vậy sợ hãi cúi gằm đầu xuống. Mộ Dung Nham lại thật sự nghe theo lời ông đỡ nàng lên.
Lúc này, trong đầu nàng vô cùng hỗn loạn. Phụ tử hai người này chỉ nói với nhau mấy câu đơn giản, nhưng hàm nghĩa trong đó như thể vượt qua muôn sông nghìn núi. Nàng mơ hồ hiểu được một chút, nhưng cũng cảm thấy thực khó tin.
Hơn nữa, ánh mắt Hoàng đế nhìn nàng, tiếng gọi “Thần Võ đại tướng quân vừa rồi, và dáng vẻ tươi cười cúi đầu uống trà hiện giờ, nhìn thế nào cũng giống như… Đang uống ly trà của con dâu mời…
Đầu Kỷ Nam âm ỉ đau, nàng bắt đầu hối hận vì hôm nay đồng ý tiến cung cùng hắn.
“Bây giờ không có người ngoài. Nham Nhi, con có chuyện thì cứ nói thẳng đi.” Dường như Hoàng đế hiểu được suy nghĩ trong nội tâm của Thần Võ đại tướng quân, nên khi nói những lời này, ông đã nhìn thẳng vào Kỷ Nam mà nói.
Kỷ Nam nghe xong, mồ hôi trên lưng càng thêm đầm đìa, nhưng nàng vẫn ngồi im không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không dám chớp.
Hiển nhiên là Mộ Dung Nham cũng phát hiện ra phụ hoàng hắn đang âm thầm trêu ghẹo Kỷ Nam, nên trước mặt Mộ Dung Thiên Hạ, hắn dứt khoát nắm lấy tay Kỷ Nam.
Sau khi nắm chặt tay nàng, hắn mới chậm rãi nói với Hoàng đế: “Những năm gần đây, phụ hoàng đã phải hao tâm tổn trí vì nhi tử quá nhiều rồi. Là nhi tử bất hiếu!”
“Đến ngày hôm nay… Ngày hôm nay rốt cuộc nhi tử cũng hiểu được nỗi lòng của mẫu phi suốt những năm tháng bên cạnh phụ hoàng, đó là đến chết cũng không hối hận… Phụ hoàng, con đã sai rồi!”
Ngày đó còn quá nhỏ, nên hắn vẫn chưa thể hiểu được bốn chữ “Cam tâm tình nguyện” này, hôm nay vì Kỷ Nam, cuối cùng hắn cũng hiểu được tất cả rồi.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi Diêu phi qua đời, Mộ Dung Nham chủ động nhắc đến hai chữ “Mẫu phi” trước mặt ông. Trong lòng Mộ Dung Thiên Hạ khẽ động, ánh mắt cũng bất giác trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Nhìn hai người họ nắm chặt tay nhau, Hoàng đế không khỏi lắc đầu cười rộ lên: “Hai mươi vạn đại quân đóng ngoài thành, bố trí lực lượng canh phòng khắp cả Thượng Kinh, vậy mà con chỉ có một câu “Sai rồi” sao? Thật là có khí phách!”
“Vẫn không thể khí phách được bằng phụ hoàng, dùng cả giang sơn thiên hạ, để đổi lấy hai chữ “Sai rồi” này của nhi tử.” Mộ Dung Nham lập tức tiếp lời.
Mộ Dung Thiên Hạ giật mình, sau đó lập tức cười sảng khoái, chỉ vào hắn và nói với Kỷ Nam: “Thần Võ đại tướng quân, ngươi nói xem, hắn to gan lớn mật ngỗ nghịch như vậy, nên xử lý thế nào?”
Trên trán Kỷ Nam túa ra đầy mồ hôi lạnh.
Đây rõ ràng là đã treo hai chữ “Mưu phản” ở khóe miệng, nhưng quân thần phụ tử vẫn đang hàn huyên vui vẻ, khiến nàng không thể lý giải được.
Bàn tay nàng bỗng được siết chặt thêm một chút, nàng mồ hôi đầy đầu quay mặt sang nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang cười.
Kỷ Nam chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy. Nàng đã từng nhìn thấy trăm ngàn nụ cười của hắn, khi hắn là Nhị hoàng tử, là Nhị ca, thậm chí là Dung Nham tài ba phóng khoáng trong Ám Dạ cốc, hay là khi bọn họ quyến luyến thân mật nhất, hắn cũng chưa khi nào cười đến rực rỡ tựa hoa đào như lúc này.
Giống như đã tìm thấy thứ gì đó giữa thiên tân vạn khổ.
Kỷ Nam được nụ cười của hắn khích lệ, nhưng cứ hết lần này đến lần khác lại bị Hoàng đế dọa cho bay mất dũng khí. Nàng khó khăn nặn ra từng chữ một: “Bẩm Hoàng thượng… Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử hắn…”
“Trẫm cũng không hỏi ngươi Nhị hoàng tử như thế nào, ” Vẻ mặt của Mộ Dung Thiên Hạ khi nhìn nàng có tốt hơn một chút, “Trẫm đang hỏi ngươi, người bên cạnh ngươi, ngươi nói xem trẫm nên xử trí hắn như thế nào?”
“…” Kỷ Nam có chút nghẹn lời, càng thêm khó khăn nói: “Cái này… Gia hòa vạn sự hưng ạ!
Nàng nói xong, đã tự đỏ mặt trước, mà Mộ Dung Nham khi nhìn nàng, ánh mắt sáng rực như muốn thiêu đốt người khác.
Mộ Dung Thiên Hạ tựa người vào ghế, vô cùng vui vẻ cười:
“Gia, hòa, vạn, sự, hưng!” Ông gật đầu, “Nói hay lắm!”
“Vậy, Nham Nhi, lời xin lỗi này của con, phụ hoàng sẽ nhận.” Ông ung dung nói với hai người, “Coi như là trẫm cho Thần Võ đại tướng quân một món quà ra mắt.”
Kỷ Nam suýt chút nữa đã lăn từ trên ghế xuống.
***
Trong khung cảnh quỷ dị con dâu ra mắt cha chồng này, ba người đều đang có tâm sự riêng. Đúng lúc này thái giám thân cận của Hoàng đế tiến vào: “Hoàng thượng, hai vị Thái hậu nương nương cho truyền gọi Thần Võ đại tướng quân.”
Hoàng đế và Mộ Dung Nham cùng nhíu mày, thái giám dường như đánh mắt nhìn sang Hoàng đế một chút. Hoàng đế dừng một chút mới nói với Kỷ Nam: “Ngươi đi đi, đừng để hai vị Thái hậu đợi lâu.”
Kỷ Nam phụng chỉ lui ra rồi đi về hướng cung Từ Vân. Nàng vừa đi, Mộ Dung Nham liền đứng ngồi không yên, Hoàng đế thấy vậy lập tức nói: “Nàng là người thủ hộ Đại Dạ, con đừng lo lắng.”
Ý tứ trong lời nói này, dĩ nhiên Mộ Dung Nham hiểu được. Hiện giờ, hắn đã thực sự bội phục phụ hoàng mình rồi.
“Dạ.” Hắn nhỏ giọng đáp.
“Vài ngày trước, Diêu quốc cữu đã xin trẫm cấp cho một khu đất, ngay tại Ung Nam, cách Thượng Kinh không xa lắm. Trẫm đã sai người đến đó tu sửa. Nơi đó khung cảnh tú lệ, non nước hữu tình, so với Thượng Kinh này thì yên tĩnh hơn nhiều. Con đã hỏi trẫm muốn đất phong, vậy thì trẫm sẽ phong Ung Châu cho con, con đi theo Diêu quốc cữu đi, nhớ phải dưỡng thương cho thật tốt nữa.” Mộ Dung Thiên Hạ đã cân nhắc chuyện này từ rất lâu.
Mộ Dung Nham lại cảm thấy không ổn: “Ung Nam cách Thượng Kinh chỉ một ngày đường, sợ là không ổn lắm ạ.”
“Nham Nhi, ” Mộ Dung Thiên Hạ ngắt lời hắn, “Nếu trẫm có ý nghĩ đề phòng con, sẽ không đợi đến ngày hôm nay.”
Mộ Dung Nham nhoẻn miệng cười, “Phụ hoàng, ” hắn cười một cách nhẹ nhàng mà vui vẻ, “Không phải là người không có ý nghĩa đề phòng con, mà là không cần.”
Một người dùng cả giang sơn để chơi một ván cờ với nhi tử, nếu không phải là không để thiên hạ vào trong mắt, thì chính là đã có thể tùy tiện đùa giỡn cả thiên hạ trong lòng bàn tay.
Mộ Dung Thiên Hạ cười gật đầu, “Quả thực là không cần… Nếu lần này con có thể hạ được quyết tâm, thì ngôi vị Hoàng đế Đại Dạ này con có thể ngồi được.”
“Phụ hoàng…” Mộ Dung Nham trầm giọng hô.
“Mộ Dung Thiên Hạ phất phất tay, “Trong số tất cả các hoàng tử, luận về tài cán ý chí, không ai bằng con. Trẫm có nhiều nhi tử như vậy, nhưng người giống trẫm khi còn trẻ nhất chính là con. Duy chỉ có một điều không giống, mà bởi vì điều này, trẫm mới có thể leo lên ngôi vị Hoàng đế, còn Nham Nhi con chỉ có thể tự mình cầu xin đất phong.”
Mộ Dung Nham ngẩng đầu lên. Phụ hoàng hắn, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rõ từng chữ cho hắn nghe: “Con không bì kịp lòng dạ ác độc của ta.”
Sắc mặt Mộ Dung Nham biến đổi, trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ cuộn trào trong lòng. Hắn khẽ thở dài.
Mộ Dung Thiên Hạ nhìn sang hắn, chậm rãi nói: “Nếu như lần này con có thể hạ quyết tâm buông tha Kỷ Nam và trẫm, thiên hạ này trẫm sẽ chắp tay nhường cho con. Đáng tiếc, trẫm và con đều biết rõ… Nham Nhi, con là người mềm lòng… Giống hệt mẫu phi của con.”
Nếu không mềm lòng, năm đó khi Lục hoàng tử còn nhỏ, hắn sẽ có ngàn vạn phương pháp và cơ hội, có thể lặng yên không một tiếng động mà trừ khử người có khả năng cạnh tranh với hắn nhất.
Nếu không mềm lòng, thì những kẻ dám đặt điều mẫu phi hắn, sẽ đều phải chết để làm gương cho kẻ sau.
Nếu không mềm lòng, thì trong trận chiến Tây Lý, hắn đã có thể làm hao hết binh lực lương thảo Đại Dạ hoặc lén kết thành đồng minh với Tây Lý, để càng có cơ hội dễ dàng đoạt vị.
Nếu không mềm lòng, ngày đó khi đã bố trí xong hết tất cả, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì hôm nay hắn đã là Hoàng đế Đại Dạ rồi.
Nhưng nếu không mềm lòng, thì hắn không phải là Mộ Dung Nham nữa rồi.
Mộ Dung Thiên Hạ cúi đầu nhìn nhi tử mà ông tâm đắc nhất, chợt nhớ lại những năm tháng đó của mình mà cười ngẩn ngơ, giọng ông cũng khẽ trầm xuống: “Làm Hoàng đế, thứ không thể có nhất chính là mềm lòng.”
Mộ Dung Nham lẳng lặng nhìn ông, đến lúc này cũng mới hơi hiểu được ông.
“Đừng chỉ có nghĩ đến Thần Võ đại tướng quân của con! Lúc nào rảnh, nhớ tiến cung thăm trẫm. Ám Dạ cốc xa quá, ngoại trừ Lương Phi Phàm, cũng chỉ có con mới có thể chơi cờ thắng được trẫm.” Mộ Dung Thiên Hạ cô đơn nói, nói xong mới cảm thấy hơi lỡ lời, cười đứng dậy, nói: “Đi thôi, đến lúc phải đi cứu người rồi!”
***
Kỷ Nam vừa mới bước vào cung Từ Vân, trên người lập tức nổi đầy gai ốc.
Toàn bộ Kỷ phủ từ trên xuống dưới đều đang ở đây, Kỷ Đình, Vương phi, Kỷ Tây, Kỷ Bắc, ngày cả Diễm Dương vốn đang ở Đông Dao cũng được triệu về, lúc này đang đứng dưới ghế Từ Hiếu Thái hậu.
Hai vị Thái hậu ngồi sóng vai nhau, phía bên kia Đoan Mật Thái hậu chính là Kiêu Dương công chúa và vị công chúa Tây Lý kia – Khuynh Thành tiểu công chúa.
Mộ Dung Tống đứng bên cạnh Từ Hiếu Thái hậu, đang ngoan ngoãn bóp vai cho bà, thấy Kỷ Nam bước đến, lập tức trao cho nàng một ánh mắt như muốn nói “Hãy cẩn thận!”
Da đầu Kỷ Nam lập tức run lên, chỉ nghe giọng điệu ôn tồn của Từ Hiếu thái hậu vang lên: “Tốt lắm, Thần Võ đại tướng quân rốt cuộc cũng tới rồi.”
Kỷ Nam quỳ xuống hành lễ, đang muốn đứng dậy thì nghe thấy Đoan Mật Thái hậu vừa cười vừa nói: “Không cần đứng lên vội đâu! Ngô công công, tuyên chỉ đi!”
Ngô Ngạn Hồng Ngô đại thái giám lập tức bước ra, tay bưng lấy ý chỉ sáng loáng, cất giọng the thé nói: “Phụng theo ý chỉ của hai vị Thái hậu: Tứ hôn Thần Võ đại tướng quân, Trấn Nam Vương Thế tử Kỷ Nam, anh dũng đầy hứa hẹn, kiệt xuất tuấn tú cho Khuynh Thành công chúa Tây Lý, chọn ngày thành hôn. Từ nay về sau hai nước đời đời giao hảo, bằng hữu láng giềng hòa thuận. Khâm thử!”
Toàn thể Kỷ gia, lập tức đồng loạt thay đổi sắc mặt.
“Kỷ Nam!” Đoan Mật Thái hậu lên tiếng: “Sao còn chưa tiếp chỉ?”
Kỷ Nam ngẩng đầu lên, Đoan Mật Thái hậu cũng không né tránh cái nhìn thẳng tắp của nàng.
“Thái hậu nương nương thứ tội, ” Kỷ Nam trầm giọng đáp, “Thần không thể tuân chỉ.”
Từ Hiếu Thái hậu lập tức sa sầm mặt mày, đang định tức giận thì Đoan Mật Thái hậu lại không nhanh không chậm bưng một tách trà lên, ưu nhã thổi thổi rồi uống một hớp, sau đó cười như hoa nói: “Ngươi dám kháng chỉ?”