Tiểu cô nương luyện thạch dũng cảm đã chạy đi xa, trong gió vẫn còn thoang thoảng hương thơm của hoa sơn chi. Trước mắt Mộ Dung Nham hiện ra con đường hai bên nở đầy hoa sơn chi, đi đến cuối con đường, là có thể nhìn thấy nam nhân như trích tiên vô hỉ vô bi kia. Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo không chút biểu tình như khối băng đó, mà hắn không thể kìm nén được nở nụ cười trầm thấp: “Trần Ngộ Bạch… Không phải là ta không báo thù, mà là chưa tới thời điểm a!”
____________
Tây Lý trong miệng Khấu Khấu, nằm về phía Tây của Dạ quốc, là một dân tộc sống trên thảo nguyên, có lịch sử du mục đã lâu đời, người dân sống trong tộc đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dũng mãnh phi thường.
Là nước láng giềng, nhưng đã nhiều năm nay, Tây Lý vẫn như hổ rình mồi với Đại Dạ, vài năm gần đây lại càng thêm điên cuồng ngang ngược, liên tục gây rối quấy nhiễu dân chúng ở vùng biên giới giữa hai nước. Hai năm trước, Kỷ Đông đã dẫn binh tới nơi đó, nhưng suốt hai năm, hắn không chỉ không đánh bại được, mà ngược lại còn làm mất một tòa thành trì, binh lính tổn thất, tình hình tương đối thê thảm.
Diễm Dương công chúa đã từng có ý đồ lén lút bức bách Hoàng đế điều Kỷ Đông về, nhưng không ngờ rằng việc này lại bị Kỷ Đình phát hiện, chuyện bất thành, mà ngược lại khi bà trở về còn bị giáo huấn một trận.
Trong lòng Trưởng công chúa có nộ khí không nín nhịn được, vì chuyện Tây Lý, mà không biết bao nhiêu lần náo loạn cả Kỷ phủ.
Những ngày gần đây, thế công của Tây Lý mãnh liệt, chiến sự ở biên quan căng thẳng, Kỷ Đông cũng đã không gửi thư về nhà suốt nửa tháng nay, nên Diễm Dương công chúa lo lắng vô cùng, ăn không ngon ngủ không yên, cả người gầy đi một vòng lớn. Trấn Nam Vương phi cả ngày ở bên cạnh an ủi bà.
Nhưng khi trở về phòng, Vương phi lại lặng lẽ nói chuyện với Kỷ Nam và Thiến di rằng: Bản thân bà cũng cảm thấy nóng ruột vô cùng, tựa hồ có linh cảm không tốt.
Thật không may: Dự cảm của Trấn Nam Vương phi lại vô cùng chính xác.
Ngày hôm đó, theo thường lệ Kỷ Nam đang ở điện Triêu Dương, bỗng nhiên có cung nhân dẫn theo một tên hạ nhân nhà nàng vội vàng đi tới. Đúng lúc ấy, nàng đang cùng Mộ Dung Nham luyện chữ,di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn nghe thấy thanh âm bẩm báo mới ngẩng đầu lên, cổ tay không hiểu sao lại run lên, nhất thời một giọt mực lớn rơi xuống, làm bẩn luôn tờ giấy mà nàng vất vả cả ngày mới hoàn thành.
“Chuyện gì vậy?” Nàng hạ bút xuống hỏi.
“Tứ thiếu gia! Nô tài đến để truyền lời của Vương phi: Thỉnh người cấp tốc về phủ ạ!” Hạ nhân kia chần chừ trong chốc lát, lại tiếp tục nói: “Đại thiếu gia… không tìm thấy Đại thiếu gia.”
“Cái gì gọi là không tìm thấy?” Kỷ Nam kinh hãi, ngay sau đó lại cố gắng tự bình tĩnh lại, rồi hỏi: “Có phải tiền tuyến đã truyền tin tức về trong quân hay không hả?”
“Vâng! Nói là Đại thiếu gia mang binh ra khỏi doanh trại, định tập kích người Tây Lý bất ngờ, nhưng cho đến nay vẫn chưa trở về… Sống chết chưa rõ.”
Trong đầu Kỷ Nam nổ “Ầm” một tiếng.
Nơi đó là chiến trường, không phải sống thì tức là chết, nào có chuyện sống chết không rõ? Huống chi đã qua hơn nửa tháng, nếu như đến nay chưa về, e rằng chỉ có một kết cục…
Chết, không, thấy, xác.
Cổ họng nàng nhất thời nghẹn lại, không thốt nên lời.
“Người đâu, chuẩn bị ngựa!” Sau lưng nàng, Mộ Dung Nham đã thay nàng cất giọng phân phó.
“Kỷ Nam…” Hắn bước lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
Kỷ Nam cắn răng gật gật đầu, bước nhanh ra khỏi điện cùng hắn, hai người đồng thời xoay mình lên ngựa, ra roi thúc ngựa xuất cung.
***
Kỷ phủ quả thật cũng không rối loạn như trong tưởng tượng, người gác cổng vẫn như thường lệ, thấy bọn họ đến, ân cần chạy tới dắt ngựa.
Nhưng khi tiến vào trong phủ, là có thể thấy nhóm hạ nhân vội vàng đi qua đi lại, hầu như trên mặt họ đều mang vẻ lo lắng, khác hẳn với thường ngày.
Mộ Dung Nham vẫn còn có thời gian âm thầm quan sát những điều này, nhưng Kỷ Nam lại vội vội vàng vàng đi thẳng đến Tây viện.
Nơi đó là chỗ ở của Diễm Dương công chúa.
Vừa vào sân, Kỷ Nam đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc trong phòng, trong lòng Kỷ Nam cảm thấy căng thẳng vô cùng, d∞đ∞l∞q∞đ nàng đẩy cửa ra bước nhanh vào, Mộ Dung Nham cũng theo sát phía sau, cũng không đề phòng nàng bỗng nhiên dừng lại giữa đường, nên hắn thiếu chút nữa đã đụng vào nàng.
“Làm sao vậy?” Hắn cũng dừng lại, nắm lấy khuỷu tay nàng, nhỏ giọng hỏi
Sắc mặt Kỷ Nam vô cùng không tốt, nàng quỳ xuống, cung kính lễ độ nhẹ giọng kêu lên: “Phụ thân”.
Mộ Dung Nham ngẩng đầu nhìn, người đang ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách kia, không phải Đại tướng quân Kỷ Đình hay sao?
Chỉ thấy thần sắc của ông vẫn trầm ổn kiên nghị như cũ, nhưng trong cặp mắt hổ kia, lại có vẻ bi thương tiêu điều nặng nề mà ngày thường không bao giờ có.
Chinh chiến trên lưng ngựa gần như cả một đời, ông so với Kỷ Nam càng hiểu rõ chiến trường tàn khốc đến mức nào. Đại nhi tử của ông… Đứa con đầu tiên của ông…
Kỷ Nam quỳ xuống, Kỷ Đình cũng chậm rãi đứng lên, khoát tay áo, trầm giọng nói: “Con vào trong giúp nương con khuyên nhủ nàng… Trong quân có việc, Kỷ Tây Kỷ Bắc tạm thời không kịp về.”
“Vâng!” Kỷ Nam đáp rồi đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
Mộ Dung Nham không tiện đi vào nội đường, đành phải ở lại trước mặt Kỷ Đình. Hắn trấn an Đại tướng quân vài câu, rồi đứng dậy cáo từ. Trong lòng Kỷ Đình đang rối loạn, nên không giữ lại nữa.
Mộ Dung Nham đã tới Kỷ phủ rất nhiều lần, nên khi ra ngoài cũng không cần đến người hầu dẫn đường.
Dọc đường từ Tây Viện đi ra bên ngoài, hắn vẫn đi lẻ loi một mình, cũng chưa có nhiều hạ nhân của Kỷ phủ nhận ra hắn.
Đi đến cửa Thiên viện, bỗng nhiên có một bóng dáng nho nhỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, khi lướt qua hắn lại bị vấp một cái, loạng choạng thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Hắn vươn tay ra đỡ, người kia lại giống như tóm được một cọng rơm cứu mạng, lập tức đảo ngược lại tóm lấy cánh tay hắn, vội vàng nhỏ giọng cầu xin: “Cứu mạng! Cứu mạng với!”
Mộ Dung Nham nhanh chóng đánh giá nàng một chút, phát hiện là một tiểu cô nương chừng mười lăm mười sáu tuổi, d∞đ∞l∞q∞đ bộ dáng thanh thanh tú tú, chỉ là trên người lại mặc một bộ quần áo đạo sĩ vừa cổ quái vừa buồn cười, bao bọc thân thể nhỏ bé kia lại, khiến người khác không muốn nhìn ngắm chút nào.
“Có người đang đuổi theo ngươi sao?” Hắn hỏi
Kỷ Tiểu Ly mạnh mẽ gật đầu, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Bỗng nhiên có một mùi hương nhàn nhạt theo động tác gật đầu của nàng truyền tới, Mộ Dung Nham cảm thấy dường như hắn đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu đó, lòng hắn khẽ động, mỉm cười với nàng: “Như vậy, ta giúp ngươi che giấu, làm cho bọn họ không thể tìm thấy ngươi, có được hay không?”
Tiểu cô nương nghe vậy lại mạnh mẽ gật đầu một lần nữa, biểu tình kia quả thực là đã cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.
Hắn vừa giấu nàng xong, thì lập tức có hai lão ma ma qua đây tìm, hết nhìn đông lại nhìn tây.
Nửa gương mặt của hai người đều đã đen tuyền, xưa nay trên đầu luôn có cung trang tỉ mỉ cẩn thận, giờ phút này lại rối bù lộn xộn, quần áo trên người cũng đã rách tung tóe thành vài cái lỗ lớn, toàn thân chật vật không chịu nổi, biểu tình trên mặt thì hung tợn như muốn ăn thịt người.
“Này! Tên kia đứng lại! Có hay không nhìn thấy…” Một người nhìn thấy Mộ Dung Nham cúi đầu đi qua, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn lập tức nghiêm nghị quát lên, đợi hắn ngẩng đầu lên, hai người thấy rõ ràng thì đều bị dọa nhảy dựng cả người lên, song song quỳ xuống, “Lão nô tham kiến Nhị hoàng tử Điện hạ! Nhị hoàng tử Điện hạ thứ tội!”
“Mời hai vị ma ma đứng lên.” Mộ Dung Nham dừng lại một chút, rồi cười ôn hòa hỏi thăm: “Đây là… Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì… Không có chuyện gì.” Hai người ấp úng không thừa nhận, hiển nhiên là cũng đang cảm thấy chột dạ vì chính mình đã không làm được chuyện gì tốt.
“Ta mới từ chỗ Diễm Dương cô cô ra đây, trước mắt ở nội viện có nhiều người, nên ta cũng không tiện đi vào, không thể trực tiếp an ủi cô cô vài câu. Cho nên thỉnh hai vị trở về, thay ta truyền đạt lại.” Hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa, giống như không phát hiện bộ dáng hai người đang chật vật, dịu giọng nói.
Hai vị ma ma còn chưa biết chuyện của Kỷ Đông, lúc này nghe hắn nói đến, mới vội vàng dập đầu không ngừng, sau khi đứng lên lại hốt ha hốt hoảng dìu nhau bước đi.
Thấy hai người kia đã đi khuất bóng dáng, Mộ Dung Nham mới ngẩng đầu kêu lên: “Được rồi, các nàng đã đi xa rồi.”
Trên đỉnh núi giả ngay phía sau hắn, thiếu nữ nhỏ nhắn ló cái đầu ra, rồi thở dài một hơi nhẹ nhõm thoải mái, “Vậy xin ngươi hãy thả ta xuống dưới!”
Sân và cổng của Kỷ phủ cao rộng, những thứ đồ trang trí trong phủ đều mang theo hơi thở trầm ổn, lộ ra tác phong của một vị Đại tướng. Ngay cả núi giả này cũng làm giống như thật, thế núi hiểm trở, dii™ễn~đaàn~le™ê~quyý~đo™ôn chỗ cao nhất cách mặt đất e rằng phải đến bảy, tám thước. Kỷ Tiểu Ly ngay cả liếc mắt nhìn xuống dưới một cái cũng thấy đầu váng mắt hoa, đương nhiên nàng không dám tự mình nhảy xuống.
Nàng thấy Mộ Dung Nham chỉ ngửa mặt cười cười, không hề có ý tứ muốn thả nàng xuống dưới, nàng không khỏi sốt ruột, che mắt yếu yếu ớt ớt khóc lên.
“Đừng khóc, trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ lập tức đưa ngươi xuống đây.” Mộ Dung Nham không nhanh không chậm nói.
Nàng vừa nghe xong, lập tức ngừng khóc, chỉ thút tha thút thít nói: “Vậy ngươi… hỏi mau lên đi!”
“Mùi hoa sơn chi trên người ngươi, là từ đâu mà có?” Mới vừa rồi, hắn cảm thấy được mùi thơm quen thuộc, là hương thơm của hoa sơn chi tươi mới, nhưng bây giờ đã sớm qua mùa hoa sơn chi rồi.
“Là…” Nàng đang muốn bật thốt ra, thì lại đột nhiên dừng lại, nhớ đến lời nói mà người đưa cho nàng hoa sơn chi đã nói, lại bẹt miệng khóc lên: “Không thể nói a… Hu hu hu… Nói ra sẽ bị hắn hạ độc chết!”
Mộ Dung Nham mỉm cười, trong lòng dĩ nhiên đã có đáp án. Hơn nữa đáp án này quả thật là khiến cho hắn sung sướng vô cùng, vì thế giọng nói của hắn càng thêm ôn hòa: “Được, vậy chúng ta đổi sang cái khác có thể nói có được không?”
“…Được!”
“Ngươi biết sinh thần* của chính mình hay không?”
(* – ngày sinh.)
“Biết!” Lần này tiểu thiếu nữ hoan hô một tiếng, rồi thẳng thắn dứt khoát nói ra.
“Tốt lắm” Mộ Dung Nham hòa ái khen ngợi, hai tay ở sau lưng nhanh chóng bấm bấm, tính toán không lộ ra chút sở hở nào, ngay sau đó, nụ cười của hắn càng thêm ấm áp.
Đỡ Kỷ Tiểu Ly xuống dưới xong, chỉ có trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, nhưng nàng đã thật sự ngừng khóc, lau nước mắt, quay lại vái hắn vài cái, “Cảm ơn ngươi đã che giấu giúp ta!”
“Hai ma ma kia, là do ngươi làm bị thương mà thành ra như vậy à?” Mộ Dung Nham cười hỏi.
“Không phải!” Kỷ Tiểu Ly ủy khuất nói: “Là do các nàng muốn ném bảo bối của ta đi lung tung, một viên bị rơi rồi nổ vào người các nàng…”
Mộ Dung Nham mỉm cười: “Đừng lo lắng, bây giờ các nàng cũng không rảnh để quan tâm tới ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm mà trở về đi.”
Nàng gật đầu, đi ra ngoài hai bước lại chạy về, xòe ra một một thứ gì đó trông giống như đá cuội màu vàng nhạt, vô cùng cẩn thận đặt vào tay Mộ Dung Nham, “Đây là bảo bối mà ta đã luyện rất lâu mới được, diễღn。đàღn。lê。qღuý。đôღn。coღm tặng cho ngươi một cái! Nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm, cứ lấy cái này ném vào người xấu! ‘Oành’ một tiếng là nổ tung rồi! Nhưng mà, chắc chắn là sẽ không nổ chết người đâu, ngươi cứ yên tâm!”
“Như vậy sao…” Mộ Dung Nham nâng bảo bối nổ không chết người này lên, cố gắng lắm mới nén được cười, nghiêm túc gật gật đầu với nàng, “Thật sự đa tạ ngươi.”
“Đừng khách khí!”
Tiểu cô nương luyện thạch dũng cảm đã chạy xa, trong gió vẫn còn thoang thoảng hương thơm của hoa sơn chi. Trước mắt Mộ Dung Nham hiện ra con đường hai bên nở đầy hoa sơn chi.
Đi đến cuối con đường, là có thể nhìn thấy nam nhân như trích tiên vô hỉ vô bi kia.
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo không chút biểu tình như khối băng đó, mà hắn không thể kìm nén được nở nụ cười trầm thấp: “Trần Ngộ Bạch… Không phải là ta không báo thù, mà là chưa tới thời điểm a!”
***
Ở Tây viện của Kỷ phủ, suốt cả một ngày Diễm Dương công chúa khóc lóc nức nở không thôi, một giọt nước cũng chưa uống. Chờ đến khi buổi tối Kỷ Tây và Kỷ Bắc từ quân doanh gấp gáp trở về, thì bà đã suy yếu đến mức hai mắt cũng không có khí lực để mở ra, thật lâu sau mới nhận ra hai người bọn họ.
“Nhi tử…” Bà lôi kéo tay hai nhi tử, lại nhớ tới đại nhi tử của mình cũng có dáng điệu nụ cười và giọng nói giống với hai nhi tử trước mắt, nhất thời bà lại cảm thấy thương tâm muốn chết, di»ễn♡đ♥àn♡l«ê♡q♥uý♡đ»ôn.co♥m hai hàng nước mắt chảy dọc theo gương mặt tái nhợt diễm lệ, thê lương bi ai đến mức khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.
“Ta muốn con của ta…” Bà lớn tiếng khóc lên, nhưng ngay sau đó lại hôn mê bất tỉnh. Kỷ Tây tay mắt lanh lẹ ôm lấy nương hắn, đám ma ma và nô bộc nhất thời hỗn loạn, kẻ mớm nước cho bà, kẻ lại đút cho bà miếng nhân sâm.
“Tiểu Tứ! Lại đây!” Kỷ Bắc thấy chính mình không xen vào được, thừa dịp loạn kéo Kỷ Nam ra gian ngoài của đình viện, “Đại ca thật sự… Cuối cùng thì họ đã nói như thế nào?”
Kỷ Nam kéo hắn tới chỗ cách xa cửa sổ một chút, rồi mới ấp úng nói: “Nghe nói người Tây Lý phái binh đi tập kích ban đêm, thiêu đốt không ít lương thảo của chúng ta. Đại ca giận dữ, lập tức dẫn quân ra khỏi doanh trại truy kích… Sau đó cũng không thấy tin tức nữa. Trong quân đã phái đi vài đội ngũ để tìm huynh ấy, nhưng mà không những không tìm được huynh ấy, mà nhiều binh lính như vậy cũng không có một ai trở về.”
Kỷ Bắc cũng giống y như nàng khi lần đầu tiên nghe được tin tức, sắc mặt lập tức trắng xanh.
“Ta muốn đi tìm huynh ấy!” Hắn nghiêm mặt, hung tợn thấp giọng thề.
“Kỷ Bắc, mấy ngày trước đây, khi ‘đệ’ ở trong cung đã nghe được tin tức: Hoàng thượng có ý muốn phái thêm một đại quân tới Tây Lý để viện trợ.” Kỷ Nam trầm giọng nói, nàng đã suy nghĩ chuyện này suốt cả một buổi chiều, “Hiện giờ Kỷ Đông không rõ tung tích, ‘đệ’ nghĩ có lẽ chuyện này sẽ nhanh chóng tiến hành thôi.”
“Ta sẽ đi xin chỉ thị!” Hai mắt Kỷ Bắc lập tức phát sáng, “Ta muốn đi tìm đại ca! Nhất định ta sẽ đưa được hắn trở về!”
“Không, chuyện này không đơn giản như vậy.”
“Là sao?” Kỷ Bắc nghi ngờ hỏi.
“Chủ soái ở tiền tuyến Tây Lý là Đại tướng quân Ngô Kiền, trong quân báo gần đây nhất mà hắn gửi, đã vạch tội đại ca, nói Kỷ Đông từ khi xuất chinh, thường xuyên hành sự mà không thương lượng với hắn. Thân là phó soái, nhưng lại tự chủ trương, nhiều lần làm trái quân lệnh, cuối cùng đã gây nên hậu quả xấu.”
“Đại ca tuyệt đối không phải loại người như vậy!” Kỷ Bắc nhảy dựng lên, thất thanh phản bác, căm hận đến mức dung nhan cũng trở nên vặn vẹo, “Ngô Kiền ỷ vào việc có chỗ dựa là cha nuôi hắn, ™d∞đ∞l™q∞đ™ nên lúc nào cũng coi quân đội Kỷ gia của chúng ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chắc chắn lúc này hắn đã nhân cơ hội để trả thù, nói xấu đại ca!”
“Cho nên ‘đệ’ tính toán, sáng sớm ngày mai sẽ tiến cung diện kiến Hoàng thượng. Kỷ Bắc, ba người chúng ta cùng nhau đi, cho dù không mang binh đi theo cũng được, nhất định phải có một người tìm được đại ca!” Kỷ Nam nhỏ giọng nói, “Lát nữa huynh vào trong, bí mật nói với Kỷ Tây. Việc này ngàn vạn lần đừng để cho cha mẹ và Nhị Nương nghe được!”
“Ừ!” Kỷ Bắc gật đầu thật mạnh, đang muốn xoay người rời đi, lại bỗng nhiên cảm thấy có chỗ kỳ quái: “Tiểu Tứ, làm sao mà ‘đệ’ biết trong quân báo của Ngô Kiền viết như vậy?”
Kỷ Nam bị hắn hỏi bất ngờ như vậy, nhất thời sửng sốt, ấp úng một lúc lâu, mới nhanh trí thúc giục nói: “…Huynh mau vào trong đi thôi! Hình như Nhị nương tỉnh rồi đó.”
Quả nhiên Kỷ Bắc không hỏi nhiều nữa, bước vài bước vọt vào trong.
Kỷ Nam thở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi không khỏi nắm thật chặt bức thư giấu trong ống tay áo.
Chuyện Ngô Kiền vạch tội Kỷ Đông trong quân báo, chính là viết trong bức thư mà buổi chiều Mộ Dung Nham phái tâm phúc bí mật đưa tới cho nàng.
Trong thư, ý của hắn là, chỉ sợ vây cánh của Ngô Kiền trong triều sẽ mượn chuyện này mà nhằm vào quân đội Kỷ gia và Kỷ phủ, mong nàng đề phòng nhiều hơn. Hắn cũng khuyên nàng nên cân nhắc tình thế, đừng nên xin ý chỉ đi Tây Lý, mà nên ở lại Thượng Kinh sẽ tốt hơn.
Kỷ gia đời đời thế thế toàn tâm toàn ý thủ hộ Đại Dạ, vậy mà lại bị người ta gièm pha như vậy. Trong đêm cuối mùa thu rét buốt, d∞đ∞l∞q∞đ Kỷ Nam ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng lạnh lẽo thê lương nơi cuối chân trời mà thở dài, chuyện trong triều đình, quả thực là nàng không hiểu một chút gì hết.
***
Trong khi Kỷ Nam ngắm trăng thở dài, thì Mộ Dung Nham cũng đang đứng bên cửa sổ của trúc lâu, khoanh tay thưởng thức ánh trăng ở phía xa xa kia.
“Đêm khuya, sương xuống nhiều, Điện hạ hãy chú ý đến thân thể của mình.” Diêu Viễn bưng một tách trà nóng, nhẹ nhàng nói sau lưng hắn.
“Trận chiến với Tây Lý lần này, sẽ rất khó khăn.” Mộ Dung Nham cẩn thận phân tích những chòm sao phức tạp trên bầu trời, rồi thở dài: “Quả thực là hung hiểm vô cùng!”
Diêu Viễn đang cúi đầu dùng trà, nghe vậy đặt tách trà xuống, nở nụ cười, “Điện hạ, quân Tây Lý càng hung ác nham hiểm, thì lại càng có thể hạn chế được sự tiêu hao của lương thảo và binh lực của Đại Dạ, việc này hẳn là vô cùng có lợi với Điện hạ.” Nụ cười của ông tương đối có thâm ý, “Đây là chuyện tốt mà, không biết Điện hạ đang lo lắng cái gì vậy?”
“Cháu đang suy nghĩ, Ngô Kiền kia là người của Đoan Mật Thái hậu, hiện giờ hắn đang có ý đối phó với Kỷ gia, liệu có phải là Đoan Mật Thái hậu đã có điều hoài nghi với cháu và Kỷ Nam hay không?” Mộ Dung Nham khẽ nhíu mày, nói.
“Điện hạ quá lo lắng rồi, ” Diêu Viễn cúi đầu thổi ly trà, “Hành động lần này của Đoan Mật Thái hậu có lẽ chỉ là muốn lật đổ Kỷ gia, do đó mới xúc tiến để Đại hoàng tử đem quân đi Tây Lý.”
“Không, ” Mộ Dung Nham lắc đầu, lạnh lùng khinh thường cười, “Từ khi Cố Minh Châu mất tích, Đại ca đã không khác gì phế nhân rồi, Đoan Mật Thái hậu so với ai cũng đều hiểu rõ chuyện này hơn.”
“Sao Điện hạ có thể dùng tâm tư của bản thân để suy đoán tâm tư của Thái hậu nương nương được chứ?” Diêu Viễn không đồng ý, cười nói: “Tộc nhân Thiên Mật cuồng nhiệt thành tính, diiễn∞đaàn∞leê∞quyý∞đoôn vì vậy tuyệt đối không thể nhận định theo lẽ thường được. Đại hoàng tử là hi vọng duy nhất của Đoan Mật Thái hậu, nếu như không tới cuối cùng, thì bà sẽ không thể nào buông tha cho hắn.”
“Đều là những kẻ điên.” Mộ Dung Nham vỗ về cánh tay trái vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của mình, chán ghét thấp giọng khinh thường nói.
“Cho nên thần nghĩ rằng, Điện hạ cần phải thúc đẩy Kỷ tiểu tướng quân dẫn binh đi, mà không nên để cho Đại Hoàng tử có cơ hội để lợi dụng.”
“Trong lòng cháu đã có dự tính.” Mộ Dung Nham nhàn nhạt nói, giọng điệu tuy rằng chắc chắn, nhưng trong ánh mắt kia vẫn lóe lên một tia do dự.
“Thật sự là cháu có biện pháp có thể khiến cho nàng lãnh binh đi Tây Lý.” Sau một lúc lâu, hắn xoay người lại nói, giống như là đã hạ quyết tâm, “Cháu phải… để cho nàng đi thôi.”