Đi chuyến bay về thủ đô rất hiếm khi bị trễ.
Trên khoang hạng nhất chỉ có ba người họ, Từ Triệt ngồi bên Phó Đình Xuyên, Khuông Điệu cách đó một đoạn.
Sau khi lên máy bay, Từ Triệt định đến ngồi ghế của Khương Điệu, cho đôi ngồi cạnh nhau.
Tiếp viên hàng không lúc đầu còn chưa để ý đến Phó Đình Xuyên, tới khi anh ngồi xuống, tháo nón và kính ra —
Khương Điệu nhìn sang thấy ánh mắt của tiếp viên hàng không cũng sáng bừng lên hẳn.
Nếu không phải vì còn công việc, cô nghĩ có khi người kia sẽ hét ầm ĩ cả lên đấy. Khương Điệu lần đầu tiên mình gặp Phó Đinh Xuyên vào nhà vệ sinh công cộng, có lẽ cũng là tâm trạng này nhi
Ha ha, nghĩ vậy, cô không khỏi bật cười. Lại sợ có người nhìn thấy, đành phải lật sách ra, cúi đầu nhìn, che giấu.
“Phó….Anh Phó!” Vị tiếp viên hàng không xinh đẹp kia đã chạy tới, phấn khích đến độ không biết phải nói thế nào: “Có thể chụp ảnh cùng anh không ạ?”
Gio còn chưa cất cánh, tiếp viên hàng không nhanh chóng lấy di động ra.
Phó Đình Xuyên hoi nhếch môi, quay đầu nhìn Khương Điệu một cái.
Cô gái kia vẫn cúi đầu đọc sách, hôm nay cô hất tóc trên vai, một nhúm tóc đen bên tai roi xuống, mềm mại dịu dàng, lướt qua bờ mặt trắng nõn.
“Khụ.” Phó Đình Xuyên thanh thanh cô họng.
Khương Điệu ngước mắt: Sao thế?
Từ Triệt bên cạnh hất tay:“Lão Phó chụp ảnh vói em gái kia, cho cô chuyển vị trí đó“.
“Ơ…” Khương Điệu gật đầu, ngón trò giữ lấy trang sách, đứng lên khôi ghế, không có chút nào không vui.
Phó Đình Xuyên khó có thể tin được, liên tục liếc nhìn Từ Triệt: Anh muốn nói là hỏi xem bà xã đại nhân có đông ý hay không mà.
Từ Triệt nhướng mày: Tôi biết mà, ta cùng chỉ châm ngòi lỵ gián thôi.
Phó Đình Xuyên bực bội: Anh biến.
Từ Triệt nhún vai xoay người, đắc ý không hề che giấu.
Sau khi chụp ảnh xong, không bao lâu sau, máy bay ổn định giữa tầng mấy.
Thòi tiết hôm nay khá nhiều mấy, che kín bên ngoài cửa sổ, giống như kẹo đường bán đầy ngoài phố.
Phó Đình Xuyên gọi một chén trà Phô Nhi, còn Khương Điệu là một ly trái cây, hai người cứ ngồi yên như vậy, không ai nói gì.
Mắt liếc tới người đàn ông đang ngồi nhàm chán bên kia, Khương Điệu gập sách, nghiêng đi đầu hòi: “Anh không nghi ngoi một lúc sao?”
“Không ngủ.” Phó Đình Xuyên cúi đầu đáp.
“Không ngủ còn uống trà nâng cào tính thần làm gì?” Cô nhỏ giọng oán trách, bò sách qua một bên, đổi hai ly nước trà trước mặt hai người:: “Uống nước trái cây đi, sau đó, ngủ một lúc, đừng để buổi tối trao giải, trên sân khấu gọi tên anh mà anh còn ngồi ngủ gà ngủ gật “
Khương Điệu đặt tay lên thành ly:“Nước trái cây lạnh rồi, dạ dày anh không tốt, nếu không gọi ly sữa nóng nhé, hay là nước ấm.”
Cô quản anh à? Quan tâm anh sao? Phó Đình Xuyên đột nhiên lại thấy khá là sung sướng và thoải mái, anh dựa lưng vào ghế dựa, không nói lòi nào, cứ tiếp tục nhìn Khương Điệu chăm chú, như thể muốn ghi tạc hình dáng cô trong lòng.
Anh mắt anh quá mức rõ ràng, bên môi còn vương vất ý cười, khiến cho hai tai cô cũng nóng bừng cả lên.
Khương Điệu đánh vai anh một cái:“Nhìn cái gì.”
“Nhìn em.” Phó Đình Xuyên thẳng thắn đáp.
“Có gì đẹp chứ!” Cô mờ sách ra, nâng lên trước mặt rồi nói: “Nhanh ngủ thêm đi.”
Còn quan tâm về giấc ngủ của anh kìa.
Phó Đình Xuyên đưa tay kéo quyển sách của cô đi, khuôn mặt có vài phần nghiêm túc:“Nói chuyện vói anh một lúc, rồi anh sẽ ngu.
“Được.” Khương Điệu cảm giác anh có chuyện gì quan trọng muốn nói, nên cũng đồng ý theo.
Phó Đình Xuyên cầm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bây giờ anh rất ít khi nảy sinh tình dục khi tiếp xúc vói đôi tay này, lòng cũng an ổn hơn nhiều.
“Khương Điệu,“ Phó Đình Xuyên gọi tên cô đầy đủ, giọng anh trầm ôn:“Anh muốn nói chuyện này với em“.
“Cái gì ạ?” Cô nhìn về phía anh, ánh mắt có phần hoang mang.
Phó Đình Xuyên nói tiếp:“Chuyện về nhà anh, cuộc sống anh từng trải qua.”
“Dạ, anh nói đi.”
“Cha anh mất năm anh học đại học năm hai, trong nhà chỉ còn mẹ, anh là con một, không có anh em, cùng không có chị gái“. “Dạ.”
“Đến sinh nhật năm nay anh tròn 36 tuổi.”
“Dạ.”
“Tuổi này rồi nói già cùng không phải nhưng chắc chắn là không còn trẻ, Từ ngày đầu đi diễn cho tói hôm nay, mọi chuyện chỉ như trong chớp mắt.”
Nghe câu này, Khương Điệu khẽ cười:“Em xem mấy video phòng vấn trước kia của anh, đúng là trẻ trung thật“.
Phó Đình Xuyên cũng cười theo, thời gian thay đối, trên mắt anh cùng dần có nếp nhăn: “Thế à, mấy cái này bọn em cũng có hả?”
“Fan bọn em cái gì mà không lấy được!” Khương Điệu kiêu ngạo đáp.
Phó Đình Xuyên khẽ cười, rồi kê tiếp:“Lúc đại học năm hai, anh nhận được lần thử vai đầu tiên, cũng không nghĩ sẽ một bước thành công hay gì cả, tuổi trè mà, trong lòng cùng nóng lòng muốn thử. Kết quả là bị rớt. Tốt nghiệp rồi anh tràn trề nhiệt huyết, anh và Từ Triệt không hề dừng chân, bắt đầu ra ngoài tìm kiếm. Từ Triệt không thích diễn, nhưng mà anh thích, hai người chịu rất nhiều vất và, cuối cùng tròi cao thương tình, anh được một đạo diễn chọn, quay bộ phim điện ảnh đầu tiên, vai diễn đầu tiên“.
“[ Hóa điệp ], Lương Sơn Bá, đạo diễn Tống Tê Viễn, đúng không?” Khương Điệu thốt ra.
Cô đúng là hiểu biết về anh, Phó Đình Xuyên vui vẻ:“Đúng.” Cũng là bộ phim này, 21 tuổi Phó Đình Xuyên bộc lộ tài năng, một tình yêu bi kịch, nhung lại chuyên từ quá trinh khó khăn sang thời kì danh danh tiếng lên cao.
“Cho nên, lúc này đây, gặp được em, anh lại thấy cực kì thích hợp.” Phó Đình Xuyên đổi thành hai tay cầm lấy tay cô, nói. Khương Điệu cười dài: “Vì sao lại thích hợp ạ?”
“Sự nghiệp đều đã định hình, con người của anh cùng đã định tính, cảm xúc ôn định, cũng có thể cho người yêu của anh một cuộc sống tốt đẹp.”
Khương Điệu cảnh giác: “Anh nói mấy câu này đùng nói tiếp sau đây sẽ lấy nhẫn ra đấy chứ?”
“Đương nhiên là không nhanh như vậy được,“ Phó Đình Xuyên bật cười, lại vội vàng nghiêm túc:“Nếu đêm nay anh nhận được giải thường, cũng có thể xem là sự kiện quan trọng nhất trong đời mình, nhưng trong lòng anh lại có một chuyện quan trọng hơn thế nữa. Chờ em đến làm bên cạnh anh, hai bên ôn định rồi thì đi gặp mẹ anh nhé, được không?”
Phó Đình Xuyên nhìn Khương Điệu thật kì, nhớ lại rất nhiều chuyện từ thuở thiếu thời.
Anh từng hoang mang, cùng từng nghi, cứ cố gắng diễn xuất, hết lòng hết dạ, thấy chết không sờn, cứ nghĩ rồi cả đời cứ như vậy trôi qua.
Nhưng hôm nay, anh đã có cô gái mà mình yêu thương, lại bắt đầu khao khát một cuộc sống yên ổn cùng người bạn đòi đến lúc trăm năm.
Khương Điệu không nói ra một lời, có lế cô có trăm ngàn câu muốn nói, nhưng đều nghẹn hết trong cô họng, cuối cùng dừng lại nơi khóe mắt, nóng hầm hập.
“Được ạ.” Sau một lúc lâu, cô đồng ý.
Phó Đình Xuyên mím môi, đắc ý lúp mắt, như từ một người đàn ồng trường thành biến thành một nam sinh nghịch ngợm. Khương Điệu nắm nắm anh tay, nói: “Giờ có thể yên tâm ngủ chưa/’
“Rồi.” Phó Đình Xuyên nghe lời tựa lưng vào ghế, có vẻ không thoải mái, anh lại nghiêng người, tựa vào vai cô gái bên cạnh.
Không động đậy nữa.
“Cứ vậy nhé,“ Anh nhẹ nhàng nói:“Phải mập thêm chút nữa, gối len mới thoai mái.
Khương Điệu không đáp lời, trong lòng ngọt ngào như mật. Từ Triệt cách một hàng ghế, hiếm khi không làm bộ buồn nôn, hình như đã ngủ say.
Thực ra, anh vẫn đang giả bộ ngủ, từ lúc Phó Đình Xuyên bắt đầu kể chuyện ờ đại học vói Khương Điệu, anh quay mặt vào vách tường, khóe mắt ướt ướt.
Chỉ mấy lòi nhẹ nhàng bâng quơ với cô gái mình yêu, miêu tả sơ lược giai đoạn đó, những nhẫn nhịn khô sở, những trắc trờ họ vấp phải, hy vọng, thất vọng, rồi tuyệt vọng, sau đó lại đi tìm hy vọng, chỉ có hai người họ hiểu rõ.
Nhớ có lần sau khi nhận được thù lao lần đầu tiên, hai người đi KTV hát, cuối cùng còn hát ra nước mắt.
Đến bây giò anh vẫn còn nhớ rõ bài hát ngày đó [ năm tháng huy hoàng ].
“Hôm nay chỉ còn co thể này,
Chào đón những năm tháng huy hoàng,
Giữa mưa gió giữ chặt tự do,
Cả cuộc đòi bàng hoàng giãy dụa,
Tự tin có thể thay đổi tương lai.
Mệt mòi, không biết dùng, dạ dày của Lão Phó cũng hay đau. Nhưng mà, rốt cuộc cậu ta cũng có nơi chốn để dừng lại.
Từ Triệt mím môi, hít một hơi thật nhẹ, rồi lại từ từ thở ra.
Không ai phát hiện.
**
Sau khi đến Bắc Kinh, vì cho kịp thời gian, ba người Từ Triệt không trở lại phòng làm việc nữa
Trần Lộ và một trợ lý khác mang theo âu phục, đứng chò bọn họ ờ một khách sạn gần bên nơi tô chức lễ.
Từ Triệt đưa hai người họ tói trước cửa phòng đã thuê, vừa gõ cửa đã có người mở ra.
Người mờ cửa là một cô gái tóc ngắn, đầu tiên cô cười vói Từ Triệt một cái, sau đó mói nhìn thấy Khương Điệu đứng bên cạnh Phó Đình Xuyên ờ phía sau, mắt thoáng dừng lại, im lặng đánh giá.
Trẻ trung thật.
“Đây là…” Cô gái hỏi.
Từ Triệt hơi cúi người, đưa tay giói thiệu:“Đây là, chuyên viên trang điểm Khương tiếng tăm lừng lẫy.”
“Ồ “ Cô gái tóc ngắn thốt lên, đôi mắt càng thêm ý vị thâm trường, cô đưa tay ra: “Xin chào, chị là người đại diện của Phó Đình Xuyên, Trần Lộ.”
“Chào chị, em là Khương Điệu.” Khương Điệu rất lề phép bắt tay.
Tầm mắt của Trần Lộ dừng lại trên người Khương Điệu khá lâu, môi cứ cười mỉm mỉm, rồi lại lườm Phó Đình Xuyên, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều có ý đùa giỡn.
Phó Đình Xuyên không thèm nhìn lại, anh ho nhẹ một tiếng.
Ở đây đều là những người đã làm việc vói nhau rất nhiều năm, vô cùng ăn ý.
“Được rồi đấy, đều quen thuộc cả rồi, sắp tói còn là đồng nghiệp đấy!” Từ Triệt nói xong thì oang oang đi vào trong.
“Ồ? Phải đối nhân viên hả?” Trần Lộ buông tay Khương Điệu ra, vừa theo sau vừa hỏi.
Từ Triệt hoi nghiêng người: “Đúng thế, khoảng giữa tháng một, Khương mỹ nữ sẽ đến phòng làm việc chúng ta, làm chuyên viên trang điểm riêng cho Lão Phó.”
“Kim ốc tàng kiều hả Đình Xuyên.” Trần Lộ cũng quay đầu nhìn hai người phía sau, trên mặt có vẻ chế nhạo rõ ràng.
“Sao nào, có ý kiến à?” Phó Đình Xuyên thản nhiên đáp.
Khương Điệu kéo cô tay áo anh, nhíu mày:“Tàng em gái anh.”
Phó Đình Xuyên thấp giọng:“Được, tàng em gái anh. Cho nên
sau này không được kêu chú nữa, phải gọi là anh.”
Xì, Khương Điệu cười, mấy giờ rồi mà còn rối rắm cách gọi này hả?
**
Chuẩn bị xong, Khuông Điệu bắt đầu trang điểm cho Phó Đình Xuyên.
Ba người còn lại tự giác đi ra ngoài, trước bàn trang điểm chỉ còn hai người kia.
Khương Điệu mò’ túi đựng ra, lén nhìn người kia qua gương, từ lúc quay xong bộ phim [ Thái Bình ], đây là… lần đầu tiên cô trang điểm lại cho anh.
Cô quay đầu, nâng cằm Phó Đình Xuyên lên, mày hoi nheo lại, chuyên tâm đánh giá rồi nói:“Hôm nay trang điểm đậm một chút nhé, dù sao phải lên sân khấu nhận thưởng mà.”
Cô không còn là một người trang điểm nhỏ bé, anh cùng không phải là đại minh tinh. Cô biến thành một bạn gái đủ tiêu chuẩn, không khúm núm, lúc chuẩn bị cùng cực kì chuyên nghiệp.
“Ai nói nhất định là anh được lên sân khấu chứ?” Phó Đình Xuyên hỏi lại, lông mi rũ xuống như bàn chải Khương Điệu lấy đồ phun sương, từng bọt biên ướt, nhéo anh: “Em nói.”
“Thế thì mượn câu nói tốt lành của em nhé.”
“Dạ.” Khương Điệu xoa lên mặt anh, trán, chóp mũi, cằm, bôi kem hên, kem kiềm dầu và kem highlight, lại lấy mút nhẹ nhàng tán đều.
Phó Đình Xuyên vẫn nhìn cô chằm chằm.
Cô gái ấy vẫn cực kì chuyên chú, đôi mắt đen láy, trong đó, tất cả đều là anh, chỉ có một mình anh.
Ý cười bên môi càng đậm, anh đưa tay lên, kéo cô xuống ngồi trên đùi mình.
“Ối.”
Khương Điệu khẽ thốt lên, định giãy dụa đứng lên, lại bị anh kéo lại ngồi vào chồ cũ, không nhúc nhích được.
“Cứ ngồi thế này trang điểm đi.” Anh nhích tới gần cô, hơi thở nóng bức.
KhươngĐiệu phun bọt biển ra, mặt hồng ủng: “Thế này sao mà trang điểm được, cũng không thấy ánh sáng.”
“Anh thấy được.”
“Như vậy không…”
“Còn nói nữa anh hôn em giờ.”
“…” Khương Điệu thật sự không dám lên tiếng nữa, dưới mông tiếp xúc vói sự biến hóa kia, đúng là hoi dọa người.
Vì thế, khuôn mặt cứ đỏ như thế, tiếp tục xóa sạch xóa sạch xóa sạch.
Sau khi tạo hình xong, Khương Điệu quay đầu lấy bút kẻ mắt: “Lông mi của anh đã dày rồi, hôm nay chủ yếu kẻ thêm một chút, trên sân khấu ánh sáng mạnh, lên hình sế đẹp hơn.”
Cô bé này vẫn thích giải thích như thế, Phó Đinh Xuyên gật đầu:“Tùy em“.
Khương Điệu giận anh:“Trang điểm cho anh thành mặt con rùa anh cũng tùy hả?”
“Ừ.” Anh tiếp tục đồng ý.
Đột nhiên, Phó Đình Xuyên như nghĩ tới điều gì, tay nắm lấy bút kẻ mắt trong tay Khương Điệu, hỏi cồ:“Hôm nay em trang điểm à?”
“Anh nhìn ra hả.” Cô quay mặt về phía anh.
Phó Đình Xuyên nắm lấy cằm cô, nhìn kỹ một lát:“Không biết.” Tên thẳng nam ngu ngốc này! Khương Điệu nhấc mắt:“Không có, hôm nay phải đi gấp ra máy bay, chỉ bôi kem dưỡng da cùng kem chống nắng thôi à.”
Phó Đình Xuyên đánh giá:“Chằng khác gì so với em lúc bình thương cả.”
“Thật không? Đó là do da em trắng đẹp.” Khương Điệu tự đắc. Phó Đình Xuyên cầm bút kẻ mắt lên, thử hòi: “Nếu không, để anh kẻ mi cho em nhé?”
Khương Điệu lập tức tránh xa:“Đừng đừng đừng, đừng làm bậy!”
“Anh từng học một khóa mỹ thuật tạo hình.”
“Em…Không được! Để cho người khác vẽ lông mày cho, không bằng cho em một đao đi!”
“Thật à?” Phó Đình Xuyên híp mắt, trên mặt đầy vẻ nguy hiếm. Khương Điệu bĩu môi:“Thế anh nói lý do phải vẽ cho em đi,“ Nghĩ lại thấy oán giận: “Thôi đừng náo loạn nữa! Mau đưa bút kẻ mắt cho em! Đừng ảnh hường đến việc trang điểm của em mà!”
“Nói lý do, nhưng vừa kẻ mi cho em vừa nói.” Phó Đình Xuyên cùng nói yêu cầu của mình, không chịu đưa bút kẻ mắt trả lại.
“Anh nghĩ em có một cây bút kẻ mắt thôi hả?” Khương Điệu tính quay lại lấy cây khác thì bị người kia giữ chặt.
Chi một bàn tay, sao mà lại mạnh thế chữ.
Không muốn kéo dài thời gian nữa, tim Khương Điệu đập thình thịch, bày ra vẻ tráng sĩ nói:“ Vậy anh vẽ đi.”
“Được,“ Thế này mới ngoan chứ, Phó Đình Xuyên khẽ cười, cầm bút ké mắt, đưa lên mắt cô:“Thời Hán có một người, tên là Trương Thưởng, giữ chức quan to ờ trong kinh, tương đương với thị trưởng Bắc Kinh bây giờ ấy.”
“Ừ…” Có thể cảm nhận ngòi bút lành lạnh trên mí mắt mình, Khương Điệu cũng phát run theo.
Phó Đình Xuyên lướt dọc theo lồng mi cô, động tác rất nhẹ: “ông ta rất thích vẽ lông mày cho vợ mình, có một viên quan khác cáo tội ông ta trước mặt Hoàng Đế, nói ông ta lỗ mãng, không uy nghiêm. Hoàng đế đến hỏi ông, Trương Thường nói, ta nghe nói trong thú vui khuê phòng có vẽ lông mày cho thê tử, ngài hỏi thần về quốc sự, thần vẽ mi cho vợ mình, có quan hệ gì với người đâu?
Khương Điệu thấy hấp dẫn, lòng đang thấp thỏm cũng trở nên bình thường hơn.
“Hoàng đế rất tán thưởng ông ấy, nhưng lại không trọng dụng ông ấy nữa,“ Phó Đình Xuyên hạ bút, sang hàng mi bên kia: “Trong mắt của anh, một người đàn ông, có thể buông bò chức vị và dáng vẻ đại trượng phu, không để ý tới những lời bậy bạ của tiểu nhân, thương vợ mình, vẽ mi cho cô ấy, đó mới là tình sâu thật lòng“.
Nói xong, Phó Đình Xuyên để bút xuống, bày tay chuyển sang vai Khương Điệu, khiến cô nhìn thẳng về phía gương lớn.
Cũng đúng lúc này, Khương Điệu thấy mình trong gương.
Hai bên lông mi đậm nhạt phù hợp, hình dạng đẹp mắt, không thua gì mình tự làm.
Là chuyên viên trang điểm, cô hiểu được, đây không phải là kĩ năng tinh xào, nhưng lúc trang điểm cho cô, anh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
“Thế nào?” Phó Đình Xuyên tựa vào tai cô hỏi.
Khương Điệu liếc mắt, mạnh miệng: “Cũng không tệ lắm.”
“Sau này có tin anh không?” Anh hỏi tiếp.
“Tin — đương nhiên là tin. Cô quay đầu lại, hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Để lại một dấu môi son, như đánh dấu chủ quyền. Sau này cô sẽ luôn tin anh, quân làm bàn thạch, thiếp nguyện làm bồ vi*
*ý chi yêu thương không rời.