Edit: Samie
Triệu Hương Vân trở lại gian phòng của mình, lấy mười hai cân lương thực tăng thêm trong bát mẻ lúc trước, hai mươi hai quả trứng gà, bỏ vào trong một cái bao vải rất lớn, lại bỏ cái bao vải đó vào một cái gùi to.
Lại lấy thêm hai mươi khối tiền, nhét vào trong bao vải.
Nghĩ tới nghĩ lui, không yên lòng, lại mang theo cái bát mẻ, đặt ở dưới bao vải.
Cõng cái gùi, vừa chuẩn bị ra ngoài, Trần Ngũ Nguyệt kín đáo đưa cho cô hai quả trứng gà luộc, hai cái bánh ngô.
“Con cầm lấy mà ăn trên đường, nếu đói bụng thì mua thêm mấy cái bánh bao, nhớ kỹ phải mua bánh nhân thịt đấy.” Trần Ngũ Nguyệt nói.
“Con biết rồi, mẹ!” Triệu Hương Vân cong môi, mỉm cười nhìn Trần Ngũ Nguyệt.
“Có nặng không? Nếu không thì mẹ cõng giúp con nhé!” Trần Ngũ Nguyệt nhìn thấy chiếc gùi trên lưng Triệu Hương Vân được miếng vải đắp lại, mặc dù không biết bên trong có những gì, chỉ cảm giác là rất nặng.
Triệu Hương Vân nhìn cơ thể nhỏ gầy của Trần Ngũ Nguyệt, lại nhìn cánh tay béo mập của chính mình, kiên định lắc đầu, “Mẹ, con có thể tự cõng, thời gian không còn sớm, con đi đây!”
Triệu Hương Vân từ chối để Trần Ngũ Nguyệt tiễn đưa chính mình đến huyện thành.
Theo sự chỉ dẫn của Trần Ngũ Nguyệt, đầu tiên cô rời khỏi đội sản xuất, lại một đường không ngừng nghỉ đi bộ hơn nửa canh giờ, đến một ngã rẽ, trực tiếp đi đến huyện thành.
Đoạn đường này, Triệu Hương Vân tốn gần hai giờ, mệt mỏi thở hồng hộc, mồ hôi dầm dề.
Cơ thể này, không phải yếu ớt bình thường, đi mấy bước mà phổi cứ như muốn nổ tung vậy.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, mới miễn cưỡng đến được cửa huyện.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Triệu Hương Vân ngẩng đầu nhìn huyện thành trước mặt.
Vừa nhìn, lập tức choáng váng.
Cái gọi là huyện thành, cùng huyện thành mà đời trước cô nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau.
Cái gọi là nhà cao tầng, một cái cũng không có.
Những ngôi nhà thấp bé xen kẽ nhau, đường đi vừa nhỏ vừa hẹp, ngẫu nhiên có một hai nhà cao tầng, nhưng cũng không quá cao, đoán chừng cũng không quá năm tầng.
Đây chính là huyện thành năm 1970?
Đây cũng quá… nghèo nàn đi?
Triệu Hương Vân cảm thán một hồi lâu, mới chấp nhận được hiện thực này.
Đi vào huyện thành, trên đường cái rất ít người, ngẫu nhiên gặp được một người, cũng là dáng vẻ xanh xao vàng vọt, bước chân yếu ớt, tùy thời có thể vấp ngã.
Triệu Hương Vân nhìn qua quần áo mà những người trong huyện thành mặc, so với những người trong đội sản xuất kia cũng không khác hơn bao nhiêu.
Cũng là một chiếc áo khoác màu xanh đất, một chiếc quần lao động màu đen, trên đó chắp vá đầy miếng vải lớn nhỏ, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy hết sức giản dị.
Triệu Hương Vân đi bộ suốt một đường, bụng đói sôi ùng ục lên.
Tìm một góc tường có thể ngồi xuống, Triệu Hương Vân lấy ra một quả trứng luộc, đập nát vỏ trứng, bỏ trứng gà vào trong miệng, nhưng cô còn chưa ăn xong, trước mặt đột nhiên có thêm một bóng người.
Một đứa bé trai ước chừng ba, bốn tuổi, dáng người gầy nhom, nhìn chằm chằm Triệu Hương Vân, nước miếng cũng suýt chút nữa chảy ra.
Ánh mắt của nó đang chăm chú nhìn chằm chằm vào quả trứng gà trên tay Triệu Hương Vân, Triệu Hương Vân bị ánh mắt này nhìn đến tê cả da đầu, hai ba miếng đã ăn hết quả trứng gà, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Hết lần này tới lần khác, cô vội vàng đi ra ngoài, nước sạch cũng không mang, không thể làm gì khác hơn là liều mạng vỗ ngực, chỉ mong trứng gà có thể trôi xuống, vùng vẫy hơn nửa ngày mới miễn cưỡng nuốt hết.
Lúc này, một bà lão ăn mặc giản dị, dáng người thon gầy bước đến.
“Hổ Tử, cháu làm gì vậy?”
Đứa bé trai kia ủy khuất nhìn về phía Triệu Hương Vân, “Bà nội, chị ấy đang ăn trứng gà, Hổ Tử cũng muốn ăn!”
Lúc này bà lão mới chú ý tới Triệu Hương Vân, nghẹn họng một lúc lâu, Triệu Hương Vân lúc này mặt đỏ tới mang tai, gò má ửng hồng.
Ở niên đại này, người có thể mập mạp như vậy cũng không nhiều lắm, chắc chắn trong nhà phải dư thừa lương thực.
Bà lão do dự một chút, hỏi Triệu Hương Vân, “Cô bé, cháu… Trên tay cháu có còn trứng gà không? Hay là lương thực khác cũng được, bà có thể đổi tiền với cháu!”
Triệu Hương Vân ngơ ngác một chút, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy bà lão nói: “Nếu không phải là cháu của bà quá thèm, quá đáng thương, bà cũng sẽ không hỏi cháu! Bà thật sự không còn cách nào khác.”
Trong thời đại này, lương thực chính là mạng sống.
Người bình thường, sẽ không dễ dàng bán lương thực của mình cho người khác.
Triệu Hương Vân nhìn bà lão, đáy lòng đột nhiên dâng lên mấy phần đồng cảm.
Đừng nói bà lão trước mắt, ngay cả tất cả những người khác trong nhà cô, cũng là thiếu ăn thiếu uống.
Tất cả cung ứng trong nhà, đều dùng ở trên người nguyên chủ.
Nuôi nguyên chủ đến mập mạp, những người khác lại gầy yếu.
Ngay cả đại đội trưởng như Triệu Chí Viễn, sắc mặt cũng vàng vọt.
Nhìn quanh toàn bộ đội sản xuất, cũng chỉ có nguyên chủ là một người béo mập.
Cuộc sống của tất cả mọi người đều trải qua không tốt, trong khi hiện tại cô lại có một thân hình toàn thịt mỡ, mặc dù đây cũng không phải là mong muốn của cô.
Còn có một bát tụ bảo, lương thực có thể không ngừng nhiều thêm, tóm lại cuộc sống của cô tốt hơn nhiều so với người khác.
“Bà bà, cháu có trứng gà, nhưng mà đều đã luộc qua rồi, mà còn là luộc ngày hôm qua!”
Triệu Hương Vân ăn ngay nói thật, mặc kệ lúc nào, cô cũng không muốn lừa dối người khác.
“Cháu có bao nhiêu?” Ánh mắt bà lão sáng rực lên.
“Ước chừng có hai mươi hai quả!”
Trong túi còn một quả, Triệu Hương Vân chưa định lấy ra, đợi lát nữa nếu không có gì để ăn, đặt ở trong bát mẻ, mười lăm phút là có thể có thêm một quả.
“Còn có một chút lúa mạch đen, bột mì và mạch trấu, chỉ là cháu không biết nặng bao nhiêu.”
Lúc ra khỏi nhà, không sai biệt lắm là mười hai cân, chắc là do Triệu Hương Vân đặt bát mẻ ở dưới cùng, lúc đi bộ, cô nhận ra cái gùi càng ngày càng nặng, cõng càng ngày càng phí sức, có thể lương thực đã nhiều thêm một chút.
“Bà mang! Bà mang!”
Bà lão lung lay cái túi trên tay, bên trong chính là một cái cân.
Bà đi ra ngoài chính là vì muốn mua chút đồ ăn trở về.
Nhưng mà còn chưa kịp mua, đã gặp được Triệu Hương Vân.
“Vậy chúng ta tìm một chỗ không người?” Triệu Hương Vân nói một câu.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô làm loại chuyện như thế này, luôn cảm thấy là càng cẩn thận càng tốt.
“Ừ ừ, bà biết rồi!”
Bà lão thông thuộc đường xá, dẫn Triệu Hương Vân đi tìm một nơi vắng vẻ, một bên trao đổi giá tiền với Triệu Hương Vân.
“Cháu gái, trên chợ đen, thô lương là hai khối tiền một cân, lương thực tinh khoảng bốn năm khối, cụ thể phải nhìn chất lượng, chờ lát nữa, bà sẽ dựa theo giá cả trên chợ đen đưa cho cháu, tuyệt đối không ăn bớt của cháu.”
Chợ đen?
Hình như là nơi giao dịch lén lút.
Triệu Hương Vân nhớ lại một chút, hình như Trần Ngũ Nguyệt và Triệu Chí Viễn đã từng đề cập tới, có điều nói rất mơ hồ.
Triệu Hương Vân bỗng nghi ngờ, những lương thực tinh mà chính mình ăn kia, có phải là mua từ chợ đen không nhỉ?
Bốn, năm khối tiền cho một cân lương thực tinh, ngay cả mấy chục năm sau, giá này cũng không phải rẻ.
Triệu Hương Vân nghe nói, người của niên đại này, tiền lương trung bình là khoảng hai ba mươi khối một tháng.
Như vậy chỉ có thể mua được mấy cân lương thực, rốt cuộc họ đã sống như thế nào?
Trong lúc cô mải suy tư, bà lão đã dẫn Triệu Hương Vân tới một ngõ hẻm, nơi mà không có ai, bảo cậu nhóc Hổ Tử đứng trông chừng ở cách đó không xa.
Xác định không có ai nhìn thấy, bà lão mới bảo Triệu Hương Vân lấy mấy thứ kia ra.
Triệu Hương Vân đặt gùi xuống đất.
Đầu tiên là lấy lương thực trong bao vải ra ngoài.
Lúc trước, ba cái túi khi cô bỏ vào còn có rất nhiều không gian, lúc này, ba cái túi đó đã đầy ắp, tràn hết lương thực ra ngoài.
Khi cô vừa lấy lúa mạch đen, bột mì, còn có mạch trấu ra, ánh mắt của bà lão trong nháy mắt sáng lên.