Edit: Samie
“Ai nói con béo như heo? Đây là kẻ thất đức nào nói? Mẹ đi tìm cô ta, xé nát miệng thúi của cô ta, xem cô ta còn dám nói lung tung hay không!”
Trần Ngũ Nguyệt xù lông lên giống như gà tây, thở phì phò ồn ào.
Triệu Hương Vân bị chiến trận này hù dọa, vẻ mặt trợn mắt há mồm.
Cô cảm giác, bà mẹ cực phẩm này của cô là một người phụ nữ có sức chiến đấu vô cùng mạnh, nếu để cho bà biết là ai đã nói như vậy, xé nát miệng người khác không nói, lui về phía sau còn có thể thỉnh thoảng làm khó dễ cả nhà người ta.
Triệu Hương Vân nhanh chóng mở miệng giải thích, “Mẹ, không ai nói, không ai nói… Là chính con, tự con nhìn thấy cái người Khúc Mộng Mộng của đội sản xuất kia, vóc người đẹp, da cũng trắng, con hâm mộ cô ta thôi!”
Triệu Hương Vân cố nén buồn nôn, nói đến việc Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng ở chung với nhau.
Khúc Mộng Mộng được cả đội sản xuất công nhận là cô gái xinh đẹp nhất, eo nhỏ, da trắng, vóc người đẹp, nhìn vào cặp mắt hạnh kia, vĩnh viễn là dáng vẻ giả vờ vô tội.
Chỉ cần là một người đàn ông, nhìn thấy đều có thể dâng lên suy nghĩ muốn bảo vệ.
Lúc trước Khúc Mộng Mộng sống cùng bố mẹ ở trong thành phố, về sau bố mẹ cô ta ly hôn, ai cũng không muốn nhận nuôi con, Khúc Mộng Mộng bị thúc ép trở về đội sản xuất, sống cùng ông bà, trở thành một thành viên của đội sản xuất hạt giống.
Bởi vì từng ở trong thành phố, ngoài mặt đối với ai cũng rất lễ phép, trên thực tế lại coi thường người trong đội sản xuất.
Bằng không, làm sao có thể biết được người đã từng đọc sách trong thành phố rồi xuống nông thôn gia nhập đội sản xuất là Tô Hưng Hoa ở cùng một chỗ, không có nửa điểm tự giác bản thân là thành viên của đội sản xuất hạt giống!
“Tiểu hồ ly tinh kia? Cô ta có gì tốt? Một khuôn mặt lẳng lơ, mấy năm nay như vậy, loại người như cô ta, không biết đã bị đánh chết bao nhiêu lần, cả ngày liếc ngang liếc dọc cùng mấy tên đàn ông trong đội sản xuất, mấy kẻ đó mắt mù nhìn không ra, chẳng lẽ Trần Ngũ Nguyệt ta cũng nhìn không ra?”
Trần Ngũ Nguyệt vừa mới mở miệng, lập tức chọc đúng chỗ.
Triệu Hương Vân rất muốn vỗ tay cho bà.
Khúc Mộng Mộng kia đúng là loại người này, việc gì cũng không làm, không có việc gì liền tỏ vẻ đáng thương, trong đội sản xuất chính xác có không ít đàn ông bởi vì dáng vẻ vô tội của cô ta, chủ động giúp cô ta làm việc.
Có điều, lúc này Triệu Hương Vân cũng không thể nói như vậy.
Cô muốn Trần Ngũ Nguyệt nghĩ rằng cô thích loại dáng người tinh tế, làn da trắng sáng đó.
“Mẹ, hồ ly tinh hay không mặc kệ cô ta, con là muốn gầy thành như thế, nếu như mẹ lại ép con ăn nhiều như vậy, con… Con sẽ lập tức đập đầu chết cho mẹ xem!”
Trước đó mềm không được, đành phải cứng rắn với Triệu Hương Vân.
Không nghĩ tới, thật sự có tác dụng.
Nghe thấy cô muốn đi tìm chết, Trần Ngũ Nguyệt sao còn có thể kiên trì nữa.
Tim đau, lòng cũng đau.
Cuối cùng đáp ứng, Triệu Hương Vân uống một bát canh gà.
Cho dù là một bát canh gà, bà cũng tìm một cái bát rất to, bỏ vào vô số thịt gà băm.
Triệu Hương Vân bị ép buộc uống hết một bát canh gà, nhưng sự no căng bụng theo dự liệu chưa từng xuất hiện.
Ngược lại càng uống càng đói.
Quả nhiên, cô đã đánh giá thấp dạ dày của nguyên chủ!
Có điều cô không thể thả mặc cho chính mình ăn tiếp, Triệu Hương Vân đỡ bụng của mình, khoa trương hô hào, “No quá, tức bụng quá đi.”
Trần Ngũ Nguyệt bị dọa sợ, một bên xoa bụng cho cô, một bên tự trách nói: “Trách ta, trách ta, về sau con muốn ăn bao nhiêu, mẹ cũng không ép buộc, không ép buộc!”
…
Đợi đến khi Trần Ngũ Nguyệt vừa đi, Triệu Hương Vân mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô lập tức từ trên giường bò lên, thân thể vô cùng mập mạp, nếu không có việc gì cũng tuyệt đối không thể ngồi trên giường, phải vận động nhiều một chút, chảy nhiều mồ hôi một chút.
Bằng không, cô chỉ có thể càng ngày càng béo.
Triệu Hương Vân rục rịch trong phòng, mới một lúc đã thở hổn hển.
Trong phòng rất bí bách, cửa sổ vừa cao vừa nhỏ, ở bên trong, Triệu Hương Vân nhịn không được thở dốc.
Nghĩ nghĩ, cô mặc thêm một bộ quần áo, bao lấy một thân toàn thịt mỡ, lại tìm mảnh vải, buộc mái tóc nhơm nhớp lên, lặng lẽ ra ngoài.
Triệu Hương Vân một đường chạy chậm, ra khỏi cửa Triệu gia, lập tức dựa vào một cái cây ven đường, nghỉ ngơi phút chốc.
Quá mệt mỏi, chỉ là đi mấy bước, chạy chậm mấy lần, cũng cảm giác như phổi muốn nổ tung.
Nếu cơ thể cứ như vậy, coi như không bị người khác chê cười chết, sợ cũng sẽ bị tra tấn đến chết.