Sau khi hai người hóa giải nhiều hiểu lầm thì tình cảm của hai người cũng gắn bó hơn. Cô ở viện 3 ngày thì Bắc Khải đón cô về nhà. Anh cưng chiều cô mà bắt tất cả sàn nhà giải thảm đỏ hết và cô chỉ việc hưởng thụ mà thôi. Thời gian cũng dần trôi cô đã đón mẹ cô nên và Bắc Khải đã mua cho bà một căn biệt thự riêng. Đến gần tháng sinh nên cô di chuyển cũng khó khăn hơn.
Bà Bắc có cô về nhà cùng bà thì bà vui mừng vô cùng. Bà thường ngày cưng chiều cô vô đối có khi còn tranh cô với Bắc Khải. Điều này khiến anh muốn ra ở riêng vì sợ mất vợ.
Hôm nay Bắc Khải đi làm với tâm trạng vô cùng thỏa mái, anh vừa đi vừa huýt sáo nữa làm cho đám nhân viên úi mẹ ơi sếp của chúng ta lại trở nên yêu đời rồi.
– Sếp anh lại nắng rồi à.
– Tôi có bao giờ mưa đâu mà nắng.
Thư kí Hứa lắc đầu nhìn anh cười.
– Hôm trước còn làm việc muốn chết luôn cơ mà sếp.
– Cậu dám trêu tôi sao? Còn không mau báo cáo lịch trình.
– Dạ sếp. Nay sếp co cuộc họp và một cuộc kí hợp đồng ở quán bar.
Anh nghe từ quán bar thì anh đã không muốn đi rồi. Anh là người đã có vợ rồi nên không muốn đến nơi đó. Mà giờ Hàm Nhiên dữ hơn cọp cái cơ làm anh cũng sợ hơn cả mẹ anh nếu để cô biết thì chắc anh xong đời luôn.
– Thôi cậu đi thay tôi đi chứ tôi cần về chăm vợ bầu.
– Khách hàng yêu cầu đích danh anh đến.
Bắc Khải thở dài xong rồi cũng phải chấp nhận vì miếng cơm nuôi vợ con của mình.
Đến 9 giờ tối vẫn chưa thấy anb về thì cô lo lắng và có gọi cho anh cả 10 cuộc điện thoại nhưng anh không nghe máy.
Cô nhớ đến thư kí Hứa. Giờ chỉ có anh ấy mới biết Bắc Khải sẽ đi đâu. Cô lấy điện thoại gọi cho thư kí Hứa ngay lập tức.
– Alo Thiếu phu nhân
– Thư kí Hứa là tôi Hàm Nhiên. Anh cho tôi biết Bắc Khải giờ này anh ấy còn ở công ty không?
– Thiếu phu nhân… Chủ tịch đang đi khách hàng.
Tiếng nhạc sập sình làm cho Hàm Nhiên cô tức điên nên, anh dám đi khách hàng vào chỗ đó sao? Bắc Khải anh dám chê tôi mang thai xấu xí mà dám đi với gái sao?
– Anh mau nói cho tôi biết ngay.
Hàm Nhiên hét trong điện thoại làm cho Thư kí Hứa muốn điếc luôn hai bên tai mình.
– Quán Bar xxxx ạ.
Hàm Nhiên nghe xong tên thì cô chạy ngay ra cổng bắt taxi đi tìm chồng cô. Tiện tay thấy viên gạch cô cầm theo luôn.
Đến quán bar cô bước chân vào quán và hỏi nhân viên phục vụ.
– Anh có thấy Bắc Khải vào phòng nào không?
– Ý cô là Bắc Tổng?
– Đúng rồi. Ở phòng nào mau nói cho tôi biết nhanh.
Quản lý quán bar cũng sợ xanh nè mắt vì cô. Lần đầu họ thấy một người đáng sợ như vậy và theo sau cô có 20 người vệ sĩ đi cùng. Ai lấy cũng tư thế muốn giết người làm cho khách và nhân viên quán sợ chạy hết.
– Vip334
Nói rồi Hàm Nhiên đến cửa phòng vip đó, cô suy nghĩ một hồi mới dám mở cửa. Mở cửa bước vào cô thấy anh và ba người nữa, kèm theo là 3 cô gái xinh đẹp rồi.
Bắc Khải nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ, anh hướng mắt đến phía cô.
– Em sao lại đến đây?
Cẩn Nam anh nay cũng vô tình đến đây và thấy Bắc Khải hỏi người đối diện thì anh đoán là vợ Bắc Khải đã kể vì ánh đèn tối nên Cẩn Nam không nhìn rõ là Hàm Nhiên.
– Bắc Khải… anh nói là yêu tôi vậy mà anh đến đây ôm gái sao? anh coi tôi là gì?
– Em bình tĩnh đã chúng ta về nhà rồi nói chuyện.
– Mấy cô nghe đây. Người đàn ông này là chồng của Hàm Nhiên này nếu cô nào dám lại gần chồng tôi thì tôi không ngại cho các cô vào trại điên .
Hàm Nhiên nói xong cô đáp hẳn viên gạch vào bàn khiến cho ba cô gái hầu rượu được phen khiếp sợ mà ôm lấy nhau cầu xin cô.
– Em xin phu nhân em có dám làm gì Chủ tịch Bắc đâu ạ.
– Các cô liệu mà nhìn cho rõ. Đừng để tôi thấy mắt các cô mù thì không hay đâu.
Đám nhân viên nhanh chân mà chuồn chứ ở lại đây sợ gây án mạng mất.
Bắc Khải không ngờ cô lại hung dữ vậy, cuộc đời anh xác định là số khổ rồi. Vị khách thấy vợ anh như vậy thì nên tiếng nói anh.
– Chủ tịch Bắc không ngờ lại sợ vợ vậy và lại có cô vợ hung dữ vậy?
– Mẹ nó ông dám chê vợ tôi à.? Vợ tôi chỉ được phép bắt nạt kẻ khác chứ tôi không cho phép ai bắt nạt cô ấy.
Bắc Khải sau khi nghe có người dám chê cô thì anh thẳng chân đạp cho ông ta một phát vào bụng. Vợ anh có xấu anh còn không dám chê mà ông ta dám chê sao?
– Xin Chủ tịch Bắc tha cho tôi .
– Người ông nên xin là cô ấy.
Bắc Khải anh phải ghét sát tai của vị khách kia mà nói.
– Nếu không muốn mất mạng thì mau xin lỗi vợ tôi. Tôi còn sợ sắp tè ra quần đây này.
Ông khách kia nhìn anh với ánh mắt hoang mang vô cùng. Ông ta quay sang chỗ cô và cúi đầu.
– Xin phu nhân tha mạng. Tôi không biết điều.
– Chết thì có thể tha nhưng mà sống thì không. Người đâu mang ông ta đến hầm cá sấu cho tôi.
Người đàn ông này gào thét cầu xin nhưng cũng vô dụng. Bắc Khải anh cũng phải nép sợ cô vợ mình. Còn Cẩn Nam và thư kí Hứa thì khỏi nói, chân nọ sọ chân kia rồi. Hai anh phải ôm nhau để lấy vững tinh thần cho bản thân.