Được. Em nhỡ kĩ ngày hôm nay Hàm Nhiên.
Bắc Khải bóp cầm cô và gằn từng chữ một vào mặt cô. Hàm Nhiên thấy mình có lỗi với học trưởng vô cùng. Tay anh giờ sao mà khám bệnh được nữa.
Bắc Khải bế cô nên xe và ra lệnh cho vệ sĩ đưa hắn ta đến bệnh viện khám. Suốt dọc đường cô vẫn im lặng mà không nói bất kì điều gì khiến cho Bắc Khải thấy bực bội vô cùng.
– Về Bắc Gia cho tôi.
Bắc Khải ra lệnh cho người lái xe về Bắc Gia. Hàm Nhiên cô nghĩ có lẽ cô cũng nên trôn vùi tình cảm chớm nở này lại.
– Sao bên thằng đó thì vui như vậy mà bên tôi cô lại có mặt này.
Bắc Khải bóp cầm cô và bắt cô nhìn đối diện mặt anh mà nói.
– Vì anh không xứng đáng có được.
– Vậy còn hắn xứng đáng sao? Đúng là ngu muội, mỗi câu nói của cô sẽ khiến hắn mất đi một thứ đó.
Nói rồi Bắc Khải hất cầm cô ra và anh bực nhọc quay mặt ra hướng khác vì anh sợ không kìm chế được bản thân mình mất.
– Xin anh đừng làm hại anh ấy. Tôi và anh ấy không có gì cả.
– Cô nên biết điều một chút vì tôi nhớ cô còn có cả mẹ già.
– Anh định làm gì?
– Xem biểu hiện của cô có làm tôi vui hay không hãy nói.
Vừa hay xe cũng dừng lại cổng của Bắc Gia. Hàm Nhiên bị anh kéo xuống mà chút tí nữa là bị ngã. Hàm Nhiên cô nhìn lại nơi này, nó từng là nơi rất ấm áp nhưng giờ nó lại giống Bắc Khải lòng lạnh lẽo đến đáng sợ luôn.
Bắc Khải đi vào trước anh kéo tay cô đi theo nhưng do chân anh dài nên anh đi nhanh đến nỗi Hàm Nhiên chạy theo cũng không kịp mà vấp ngã.
– Á…. đau
– Phiền phức…
Bắc Khải vừa chửi thầm vừa quay lại bế luôn Hàm Nhiên nên. Vì bất ngờ nên hàm nhiên cô dùng tay quàng qua cổ anh.
– Tôi có thể đi mà.
– Còn nói nữa. Im lặng đi.
Hàm Nhiên sợ anh tức giận nên ngoan ngoãn trong lòng anh. Bắc Khải đặt cô ngồi giường và nhấc chân cô nên xem.
– Ngồi im đó chờ tôi một chút.
Bắc Khải ra khỏi phòng và quay lại và trên tay anh có cầm theo hộp thuốc.
– Đừng động đậy sẽ đau đấy.
Bắc Khải nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, nhìn lúc này thì Bắc Khải là người rất soái ca trong lòng bao người. Còn đang mải ngắm trai của Hàm Nhiên thì bỗng Bắc Khải ngẩng mặt nên làm cho cô ngại ngùng mà quay mặt đi hướng khác.
– Xong rồi.
Bắc Khải đặt chân cô xuống giường và thu dọn đồ sau đó anh bước ra ngoài. Hàm Nhiên nhìn theo bóng dáng đó mà ước gì anh không tàn ác như vậy thì trông anh rất đẹp.
Hàm Nhiên muốn đi dạo chút nhưng mở cửa không được và cô không ngừng hét.
– Mở cửa… mau mở cửa…
– Xin lỗi cô thiếu gia không cho cô ra ngoài ạ.
– Tôi chỉ muốn đi dạo chút thôi.
– Cũng không được ạ.
Hàm Nhiên hậm hực quay lại giường. Vậy là cô bị nhốt tại phòng sao? Bắc Khải anh đúng là quá đáng.
Đang bực tức thì nghe thấy tiếng bên ngoài.
– Thiếu gia cô ấy muốn ra ngoài.
– Hỏi xem cô ấy muốn làm gì?
– Dạ thiếu gia.
Cánh cửa phòng lại mở ra lần nữa là đám người hầu bước vào.
– Cô Hàm không biết cô muốn đi đâu.
– Tôi chỉ muốn đi dạo quanh vườn thôi.
– Vậy được mời cô.
Hàm Nhiên định trốn lần nữa nhưng đám người hầu cứ đi theo cô. Cô muốn xem học trưởng có sao không? Anh vì cô mà bị đánh cô rất áy láy.
Đến tối mà cũng không thể thoát được ra ngoài thì Hàm Nhiên thấy buồn mà bước vào phòng.
Đến 0h đêm thì mới thấy xe của Bắc Khải về nhà. Hàm Nhiên vội chạy nên giường và đắp chăn giả vờ ngủ. Tim cô đập mạnh đến nỗi cô không thể thở được.
” Két” … Cánh của phòng mở ra làm Hàm Nhiên cô không giám thở luôn. Trong chăn nóng vậy nhưng cô vẫn thấy sống lưng mình lạnh toát mồ hôi.
– Hàm Nhiên… Tại sao em lại không thích tôi.
Bắc Khải từ từ tiến lại gần người đang nằm trên giường, giọng nói của anh thì cô cũng đoán được anh đang say rượu.
” Bịch” Bắc Khải ngã luôn vào người cô làm cho Hàm Nhiên đau điếng mà không dám kêu. Cô từ từ mở mắt ra nhìn đối phương.
– Á… Sao mà anh nặng vậy?
Hàm Nhiên cố gắng đẩy người đàn ông này ra nhưng xem ra là vô ích rồi. Chắc đêm nay cô bị tảng đá này nằm trên người mà ngủ rồi huhu.
– Gấu bông ấm quá. Thư kí Hứa cậu mua cho tôi gấu từ bao giờ vậy.
– Bắc Khải anh đừng có sờ lung tung.
– Cậu đúng là tâm lí lại còn có hình mặt của Hàm Nhiên nữa.
– Á… biến thái.
Hàm Nhiên bắt lấy tay của Bắc Khải cô tiện thể cho cái gối vào, Bắc Khải cứ thế mà ôm gối và người thì đè nên cô. Đêm ngủ Hàm Nhiên tê hết người mà không thể làm gì được. Cả đêm cô thức trắng vì cái tên này.
Sáng dậy thì Bắc Khải giật mình nhìn thấy khuôn mặt của Hàm Nhiên.
– Anh dậy rồi thì mau ngồi dậy. Tôi bị anh đè sắp chết rồi.
– Sao cô không đẩy tôi ra. Cô lợi dụng tôi say làm càn sao?
– Anh nằm mơ đi. Loại người như anh tôi không thèm.
– Vậy thèm tên đó sao?
– Anh…
– Tôi nói đúng tim đen của cô rồi sao? Cô nằm mơ đi.
Bắc Khải tức giận mà rời khỏi giường đi ra ngoài còn Hàm Nhiên vì đau điếng mà cô không thể co chân được.
Đang ăn sáng thì cô thấy mùi thức ăn khó ưa và cô thấy lạ là hình như mấy tháng nay mình chưa tới. Hàm Nhiên hồi hộp và lo lắng.