Dậy rồi sao? cô bị ngu hay sao mà khi biết tôi say cô còn đòi đỡ tôi.
Hàm Nhiên nghe anh nói vậy thì miệng chỉ biết há mồm mà chưa kịp nói gì thì bị anh ngồi lại gần mà kiểm tra tổng thể luôn rồi.
– Á… đau…
– Lần sau đừng chăm sóc tôi vì khi say tôi không kiểm soát được hành vi của mình. Chờ tôi một chút.
Bắc Khải nói khó nghe nhưng lòng anh ấy lo lắng cho cô. Đã đau vậy còn ngồi trông anh cả đêm sao?
Bà Băc thì khỏi nói luôn bà chẳng hiểu nổi thằng con của mình nữa. Nó lần đầu tiên dám chống đối bà và chạy còn hơn ma đuổi nữa.
Bắc Khải quay lại phòng với hộp thuốc, anh nhẹ nhàng kéo tay cô và bôi thuốc.
– Nằm xuống đi tôi xem lưng cho.
– Em không sao đâu. Anh cứ để đó đi.
– Nghe lời đi. Nhanh nên
Bắc Khải nổi giận áp chế cô luôn làm cho cô khỏi cần phải từ chối.
– Im nào nếu đau thì bảo tôi nhé.
Bắc Khải không ngờ anh còn có mặt này. Cô sợ anh nên không dám nên tiếng mặc anh kiêm tra tới và lui. Anh rất nhẹ nhàng vì sợ cô đau nên anh vừa bôi thuốc vừa thổi giúp cô đỡ đâu.
– Xong rồi đó. Lần sau nhớ chú ý một chút tôi không muốn thấy xác chết trong phòng.
– Em biết rồi.
-Đừng cơ lần sau như vậy.
Nói rồi Bắc Khải ra khỏi phòng, anh xuống dưới nhà và với mặt lạnh hơn băng đó đi lướt qua người mẹ anh.
– Quản Gia tẹo mang đồ ăn sáng nên phòng tôi cho cô ấy.
– Dạ thiếu gia.
Bà Bắc nhìn con trai mình sao lại trở về dáng vẻ lạnh như tiền này vậy. Bà đang định nói gì gì anh đã đi mất tiêu rồi.
– Này… này… con ..
Bà Bắc vội chạy nên phòng cô xem cô có bị làm sao không. Mở cửa ra thì Hàm Nhiên cứ nghĩ là anh.
– Sao anh không đi làm sao? Tôi…
Mẹ… con xin lỗi.
– Là ta đây. con không sao chứ?
– Dạ con không sao ạ.
Nhìn tư thế nằm của cô và lưng vẫn còn không có gì che chắn bà thấy đỏ cả mặt.
– À.. mẹ tẹo con có thể đi làm không ạ?
– Con như vậy vẫn đi làm sao?
– Dạ con không sao ạ.
– Vậy thì dậy ăn sáng đi đã.
Bà muốn cô nghỉ ngơi nhưng cô kiên quyết như vậy thì bà cũng đành theo ý cô. Ai bảo bà chiều con dâu bà quá trời luôn cho nó thẻ nó không dùng mà cứ đòi đi làm mới chịu.
Đến cửa tiệm cô vào chào bà chủ.
– Bà chủ? Con đến rồi.
– Hàm Nhiên con đến rồi sao? Mau giúp ta đưa bánh này đến công ty Bắc Thị.
– Dạ vâng bà chủ.
Cô chưa biết anh là chủ tịch công ty Bắc Thị vì chỉ nghe nói anh họ Bắc thôi. Cô chạy xe bus đến cửa công ty thì gọi cho người nhận hàng thì không liên lạc được. Hàm Nhiên nhanh trí chạy vào quầy tiếp tân hỏi.
– Chào chị chị có biết ai sdt này không ạ?
– Thưa cô tập đoàn rất nhiều còn nên chúng tôi không nắm rõ được ạ.
– Dạ vâng cảm ơn chị ạ.
Hàm Nhiên kiên trì gọi điện thì đến cuộc thứ 10 có người nghe máy.
– Chào cô tôi giao bánh.
– Chờ tôi chút nhé.
Cô ả đó bước xuống sảnh nhận hàng là nhân viên phòng Kế toán tên Ái Mỹ.
– Dạ cô là người nhận bánh đó ạ. Bánh của cô đây ạ.
– Sao mà nguội vậy?
– Do tôi gọi cho cô không được ạ.
– Vậy ý cô là lỗi của tôi sao?
Cô Ái Mỹ đó cầm bánh trên tay cô vứt luôn xuống đất và còn to tiếng sỉ nhục cô.
– Cô làm rơi bánh của khách rồi giờ tôi không nhận.
– Cô…
Một con giao bánh quèn mà đòi nên mặt với cô ta. Nhân viên thi nhau chỉ chỏ về phía cô.
– Nhìn cô ăn mặc tôi tưởng ăn xin. Không hiểu sao tiệm bánh đó lại thuê cô.
– Cô không nhận bánh thì thôi cô còn sỉ nhục người khác.
– Để tôi gọi cho bà chủ của coi xem thế nào? Nhân viên của bà ta làm ăn vậy ha.
Nói rồi cô Ái Mỹ kia gọi điện thoại cho chủ tiệm bánh.
– Alo ai đó ạ.
– Bà xem nhân viên của bà mang bánh muộn còn ném bánh xuống đất nữa.
– Thật xin lỗi quý khách chúng tôi sẽ đền bù cho quý khách ạ.
Ái Mỹ cô ta tắt máy xong thì cười đầy khinh bỉ nhìn cô. Cô biết giờ mình không xong với cô ta rồi.
– Cô muốn làm gì?
– Cô mau niếm hết chỗ bánh dưới đất thì tôi sẽ tha cho cô.
Hàm Nhiên run sợ, cô nhìn người phụ nữ này và người xung quanh không có ý muốn giúp cô.
– Nhanh cho tôi.
Ái Mỹ cô ta vừa nói vừa quát và có í định đánh cô. Cô hai tay run rẩy muốn tìm kiếm ai đó giúp cô nhưng không có. Đang lúc tuyệt vọng thì có giọng nói vang nên.
– Các cô hết việc sao còn tụ tập đây.
Đám đông nghe giọng nói của thư kí Hứa thì rẽ làm đôi cho anh vào. Thư kí Hứa oai phong bước đến giữa tâm điểm thì ” ối mẹ ơi thiếu phu nhân của anh”
– Thư kí Hứa… là anh sao?
Hàm Nhiên nhìn thấy thư kí hứa thì cô mỉm cười. Cứu tinh của cô đã đến rồi.
– Thiếu…
Hàm Nhiên không để thư kí Hứa nói hết câu vì bộ dạng này của cô sẽ làm cho Bắc Khải anh mất mặt mất.
– Thư kí Hứa tôi đến giao hàng cho nhân viên của anh nhưng bị nhân viên của anh làm đổ đồ còn bắt tôi phải đền.
– Gì chứ? Bắc Thị lại có nhân viên kém ý thức vậy sao?
Ái Mỹ cô ta nghe giọng của thư kí Hứa thì cúi mặt muốn chuồn đi nhưng mà Hàm Nhiên không cho cô ta có cơ hội chuồn mất.
– Chính là cô ấy đó. Không biết Bắc Thị tuyển nhân viên có xem lại phẩm chất không nữa.