Thời Gian Đúng, Lại Yêu Em

Chương 8: Tư vị nụ hôn đầu



Lam Thành chưa từng gặp một cô gái nào có nụ cười đáng yêu đến như vậy, dù trong mắt vẫn còn đong đầy nước mắt nhưng nụ cười ấy vẫn động lòng người. Khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy không phải là quá xinh đẹp nhưng lại trong sáng, không nhuốm chút bụi trần. Anh cũng có chút bất ngờ, chỉ trong một buổi chiều, người con gái này lại làm cho anh muốn che chở cả đời.

“Này, sao anh vẫn đi theo tôi làm gì hả?”

Giọng nói hơi bốc đồng của Đông Hiểu Hi làm Lam Thành bừng tỉnh, anh thoáng sợ hãi, lập tức thất thần nói “Này cô đang suy nghĩ gì vậy? Nói xem tôi đi sau mà cô cũng không thèm liếc tôi một cái.”

“Còn có ai sao?” Đông Hiểu Hi quay đầu lại, nhìn về phía sau tìm kiếm, mới biết được mình đang đi vào một con đường nhỏ, xung quanh cực kì im lặng. Cô không khỏi rùng mình, xem ra con người lựa chọn đường đi phải để đầu óc thanh tỉnh mới có thể không lầm đường, nếu không khi đi nhầm hậu quả sẽ thực sự nghiêm trọng. Nhưng mà anh ta nói không chỉ có mình anh ta, chả nhẽ xung quanh vẫn còn có người …

“Đừng tìm, không thấy xung quanh toàn là muỗi sao?”

“Ha…” Nhìn đến đèn đường bị một đám muỗi vây quanh, không gian vẫn tĩnh lặng, cô không khỏi mỉm cười “Thật là, tôi còn nghĩ là anh đang cùng bạn gái chứ.”

“Tôi không có bạn gái.” Lam Thành vẫn bình tĩnh như trước nhưng lại tựa như muốn nhấn mạnh điều gì.

“Lâm Sướng không phải là bạn gái anh sao? Hai người rất đẹp đôi mà…”

“Cô cũng tin vào mấy chuyện đồn thổi bát nháo của nữ sinh viên à?”

“Ờ thì …” Đông Hiểu Hi vươn bàn tay ra, không cho là đúng “Mỗi người phụ nữ đều có một cái bát quái trong tâm hồn, một đầu óc bát quái, cộng thêm một cái miệng bát quái …” (Bát quái: nhiều chuyện)

“Thật sao? Vậy ra “Tiểu tam” như thế mà ra à?” Lam Thành đút tay vào túi quần, khoé miệng nhếch lên như trêu tức người khác.

“Đáng ghét, anh mới là đồ Tiểu tam!”

Có vẻ như ôm ấp sự hưởng thụ qua một lần sẽ làm cho cảm giác trở nên quen thuộc, có lẽ do nụ cười đặc biệt ôn hoà thậm chí có một chút sủng nịnh của Lam Thành mà cô chưa từng thấy qua. Cô vươn nắm tay nhỏ đấm nhẹ trước ngực Lam Thành, bộ dạng giống hệt như đang làm nũng. Đột nhiên cô ý thức được điều gì, nắm tay dừng ở giữa không trung không hề hạ xuống. Bởi vì cô thấy đôi mắt Lam Thành đang nhìn mình một cách kinh ngạc, cặp mắt kia sáng ngời, con ngươi càng trở nên thẫm lại, cô dường như nghe được tiếng thở của anh…

“Nhắm mắt lại.”

Lam Thành cúi đầu, giọng nói tựa như thôi miên vang lên ở bên tai cô, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, có chút khẩn trương nhưng trong tiềm thức dường như đang có gì đó chờ mong …

Trong không gian này, hơi thở tươi mát đầy nam tính của anh tiến tới gần khiến cho cô không kịp phản ứng, nụ hôn đầu tiên đến thật bất ngờ. Cô theo bản năng nắm chặt thắt lưng của anh, hai mắt mở to không thể phản ứng …

Anh thành thạo ôn nhu, mang theo dư vị ngọt ngào, trằn trọc một lát đầu lưỡi nhẹ nhàng tách hai hàm răng của cô, thong thả dò xét tiến vào …

Đông Hiểu Hi một lần nữa nhắm mắt lại. Đêm hè yên tĩnh, hương hoa nhẹ nhàng theo gió bay đến, hoài cổ mà tĩnh lặng. Nụ hôn đầu tiên kéo dài, tựa như hai người đều không muốn rời đi, cho tới khi cô hít thở khó khăn anh mới buông ra, nhẹ nhàng nói: “Về sau sẽ chậm rãi để em thở.”

“Em có thở.” Cô không phục nói, lại phát hiện mình đang dựa vào anh trong lòng

Anh cười hỏi cô “Em đã có bạn trai sao?”

Có chuyện như vậy sao, hôn người ta xong mới hỏi người ta như vậy.

“Có thì sao, mà không có thì sao?”

“Không có thì em làm bạn gái của anh đi.”

Cái gì, cô không nghe nhầm chứ…

Cô mở to hai mắt nhìn anh, nhìn thấy anh khẽ gật đầu, vì thế cô cười khẽ hỏi “Chúng ta ở đây xem như ai mở lời trước?”

“Em nói.”

“Không, anh nói.”

Anh bất ngờ nhắm mắt lại, như là gặp chuyện khó giải quyết, lát sau mới nói “ Anh thích chính mình chủ động.”

“Được rồi…” Cô khẽ nhăn mặt, lại nói “Thật ra em rất khó theo đuổi.”

“Vậy sao…” Anh một lần nữa đút tay vào túi quần, xem như không có chuyện gì nhìn bốn phía “ Chuyện đó cứ quên đi, không cần để ý nữa…”

“Anh dám!” Cô liền uy hiếp anh, dường như thấy giấc mộng trước mắt sắp tan vỡ. Nhìn thấy anh nhìn mình mỉm cười, cô mới biết mình đã mắc mưu, thẹn thùng xoay người bước về phía nhà ga. Quả thật được một người con trai tốt theo đuổi thì con gái chỉ cần rụt rè, nhưng vẫn thẳng thắn.

Dưới bóng đèn đường chính là hai dáng người gày nhỏ, anh cũng không vội vã đuổi theo người con gái phía trước mà vẫn duy trì một khoảng cách với cô. Anh không thể xác định đây có phải là tình yêu hay không, nhưng hai mươi năm nay, chưa hề có cô gái nào khiến anh xúc động muốn hôn, hơn nữa còn muốn quan tâm bao bọc cô cả đời, có lẽ là vì cô rất đơn thuần, không hiểu chuyện.

Khi xe đến, vì đây là chuyến xe cuối, mà cũng không phải chuyến xe ra ngoại thành nên trên xe rất vắng, chỉ có vài người ngồi bên trong.

Cô bước lên đầu xe, cô cảm giác anh ở phía sau đỡ lấy mình liền cảm thấy đỏ bừng mặ, liền chọn chỗ cho hai người ngồi rồi bình thản ngồi xuống. Anh chỉ cười mà không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống cùng cô.

Xe từ từ khởi động, một làn gió đêm theo cửa sổ xe nhẹ nhàng thổi vào, không gian bên ngoài lung linh đèn đuốc, lúc sáng, lúc tối. Cô cảm thấy thất thần, giống như cảm giác ấm áp từ gương mặt anh, giống như một giấc mộng, tất cả đều quá bất ngờ. Cô đem ánh mắt mình dừng lại trên khuôn mặt anh, ở cái mũi cao, cái cằm cương nghị, khuôn mặt đẹp có chút không thật, cũng có chút không tin vào chuyện này là thật. Đột nhiên anh cảm thấy có một ánh mắt chăm chú nhìn mình, liền quay sang nhìn cô cười dịu dàng, dường như muốn nói cho cô tất cả đều là sự thật, anh ở ngay nơi này với cô.

Mọi chuyện năm xưa thay đổi thế nào cô đều nhớ rất rõ anh cười thật dịu dàng, nhớ rõ anh chân thành che chở, bao bọc cho cô. Nhưng mỗi khi nhớ lại những kí ức tốt đẹp năm xưa lại luôn khiến cô đau đớn. Có lẽ tình yêu tựa như thời gian, có khi không biết được nó như thế nào, một khi mất đi muốn trở lại cũng không được. Mà anh chính là người cô muốn buông tay, nhưng vẫn ở trong tâm trí cô, vẫn làm cô nhung nhớ.

“Quí khách, xe đã dừng rồi”

Đông Hiểu Hi đang suy nghĩ đột nhiên bừng tỉnh, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn đến cô tiếp viên đứng cạnh đang nhìn Trạm Trạm thật dịu dàng “Ngủ thật ngon, đứa bé đáng yêu quá, nó được mấy tuổi rồi?”

Cô đột nhiên phát hiện con đã ngủ say, thân thể nhỏ bé tựa vào lòng cô, như là ỷ lại. Cô cúi đầu hôn nhẹ lên mặt con trả lời “Nó được bốn tuổi rồi.”

“Cô chờ bé tỉnh hãy xuống xe, bây giờ đã là mùa xuân nhưng buổi tối vẫn còn lạnh, chứ ý đừng bị cảm.”

“Cảm ơn cô.” Cô cẩn thận đem áo khoác bao bọc con lại, cũng không hề nghĩ rằng con đã tỉnh.

Trạm Trạm mở mắt, nắm tay nhỏ bé không tình nguyện giơ lên “ Mẹ, đến nhà bà rồi sao?”

“Ừ, mình xuống xe đi con”

“Mẹ, nhà bà có vườn hoa rộng lớn sao? Con có thể ở hoa viên chơi đùa, chơi ô tô sao?”

Nghe được những câu hỏi của con làm cô không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ. Xa xa có thể thấy một khu nhà cũ, cho dù đã qua sửa chữa nhưng vẫn còn lưu lại những dấu vết cũ kỹ của thời gian. Năm năm trôi qua, cha mẹ cô đã già thêm năm tuổi, không biết bây giờ họ ra sao, có phải sẽ vì cô mà thường xuyên phải lo lắng. Từ khi làm mẹ, cô rốt cuộc đã hiểu được những suy nghĩ của cha mẹ, cũng hiểu được vì sao năm xưa cha lại phản đối chuyện hôn nhân của cô và Lam Thành, nhưng trải qua tất cả cô vẫn không hề hối hận, cũng vẫn luôn hi vọng rằng cha mẹ có thể tha thứ cho cho bặt vô âm tín năm năm trời….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.