Tôi xuyên qua hắn, nỗ lực tìm kiếm một ít dấu vết.
Nhưng hắn chỉ là hắn, bóng dáng tình cờ xuất hiện, chỉ là ảo giác của tôi.
Bởi vì hành vi tự sát của tôi, Bowen không để tôi mặc sức sa sút nữa, cậu một lần nữa hẹn bác sĩ tâm lý, tôi không từ chối. Thứ sáu trời đổ mưa lớn, tôi bây giờ vừa thấy mưa đã thấy phiền, lúc định ra ngoài, nghe tiếng mưa lập tức rụt trở về. Tôi định nói với Bowen để hôm khác đi, chuông cửa liền vang lên, sau đó là giọng Thẩm Yến từ ngoài cửa truyền đến, “Triệu Ôn Gia, mở cửa.”
Tôi mở cửa ra, hắn đứng bên ngoài cười với tôi, tôi hỏi, “Có chuyện gì à?”
Hắn nói: “Người đại diện của em tìm tôi, nói hôm nay em phải đi bệnh viện, tôi đưa em đi.”
Tôi nói không đi nữa, hắn lại nói không phải đã hẹn trước rồi sao? Tôi nhíu mày, “Anh đừng quản chuyện không đâu.”
Hắn sửng sốt một chút, không nói gì, chỉ nhìn tôi. Dưới ánh mắt của hắn, bỗng nhiên tôi cảm thấy chột dạ. Tôi nghe thấy ngoài cửa sổ mưa rơi lộp bộp, tiếng nói của hắn hòa vào tiếng mưa nghe không rõ nữa, hắn thấp giọng nói: “Tôi không cảm thấy đây là quản chuyện không đâu.”
Tôi ngẩn ngơ, quay lưng đi vào, tôi nói, “Vậy anh chờ tôi một chút.”
Tôi theo hắn xuống lầu, xe hắn để dưới hầm xe, hắn mở cửa xe giúp tôi, tôi nhìn hắn một chút, hắn liền cúi đầu. Tôi lên xe, hắn vòng qua phía trước, mở cửa xe. Trong không gian chật chội, tôi ngửi thấy hương nước hoa, mùi gỗ thông, là tôi mua.
Xe khởi động, hắn mở nhạc lên, sau đó hỏi tôi, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn cái gì?”
Tôi không trả lời, hắn lại hỏi lại lần nữa. Tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vừa ra khỏi hầm, bầu trời âm u, tôi nói: “Bánh đậu xanh hôm qua anh mua cho tôi, tôi hâm nóng lại rồi ăn.”
Hắn liền nở nụ cười, tiếng cười giống hệt trước đây. Tôi lặng lẽ che ngực lại, hít mạnh một hơi.
Đi vào bệnh viện, đúng lúc gặp được bác sĩ tâm lý đang nói chuyện với nhân viên trực quầy, cô nhìn thấy tôi đi cùng Thẩm Yến, hơi ngạc nhiên. Tôi vào phòng, Thẩm Yến an vị ở ghế sô pha bên ngoài. Cửa nhẹ nhàng khép lại, hắn như con mèo chiêu tài vẫy tay với tôi.
Tôi xoay người, thấy bác sĩ cười với tôi, cô hỏi tôi gần đây sống thế nào? Tôi đáp, không tốt lắm.
Tôi nói với cô, trước đây tôi hay nằm mộng, bây giờ đến mộng cũng không còn nữa. Tựa vào sô pha, tôi nói tôi từng tự sát, nhưng được Thẩm Yến cứu trở về.
Tôi nhắc đến Thẩm Yến, bác sĩ đăm chiêu, cô nói: “Kỳ thực khoảng thời gian trước, Thẩm Yến tới tìm tôi, hỏi tôi có cách nào làm cho nhân cách đã biến mất của anh ta trở về không?”
Tôi nhìn về phía cô, cô nói tiếp: “Chuyện của hai người, tôi cũng biết khá nhiều, tôi hy vọng hai người đều có thể tốt lên, trị liệu tâm lý là một quá trình gian nan và lâu dài, Ôn Gia, anh có từng nghĩ tới chưa, Thẩm Yến vẫn luôn là Thẩm Yến, anh ta hiện tại chỉ là khỏi bệnh mà thôi.”
Tôi lắc đầu, “Tôi không thể nghĩ như vậy, như vậy quá tàn nhẫn với anh ấy.”
Bác sĩ thở dài một hơi, tôi cúi đầu, nghe thấy cô nói: “Trước đây có một thuyết pháp, hai nhân cách kỳ thực cũng có thể xem là “ý thức tự mình phân hóa”, bệnh nhân chia bản thân làm hai phần, chúng ta tạm thời gọi hai phần này là người quan sát bản thân và người bị quan sát bản thân.”
“Sau khi chia làm hai phần, người quan sát bản thân biến thành chủ thể, người bị quan sát bản thân lại thành khách thể. Nói cách khác, người quan sát bản thân thường là “bản thân lý tưởng”, mà người bị quan sát bản thân chính là “bản thân thực tế””.
“”Bản thân lý tưởng” là mục tiêu đạo đức xã hội yêu cầu người đó phải đạt được, Thẩm Yến từ nhỏ sống dưới ánh mắt người nhà, anh ta không muốn làm cha mẹ thất vọng, cẩn thận trù tính xong hết tương lai của mình, anh ta buông bỏ rất nhiều, cũng cố gắng rất nhiều, từng bước đạt đến giá trị xã hội hoàn hảo. Mà “bản thân thực tế” liên quan đến những thứ thực tế của anh ta, như tư tưởng và thái độ, nó biến thành chốn thiên đường, mộng tưởng của anh ta, bao gồm cả tình yêu, cũng giống như trái cấm.”
“Chính vì ý thức tự mình phân hóa, nên tư tưởng, hành vi của tính cách chủ thể mới hình thành, hình thành để đè nén ý muốn của mình, loại bỏ hành vi trải nghiệm, sau đó liền xuất hiện mâu thuẫn.”
“”Bản thân lý tưởng” không giống với “bản thân thực tế”, người trước là lý thuyết, người sau là hiện thực.”
“Nhưng “bản thân lý tưởng” không hẳn luôn đúng, nó thường lớn hơn hiện thực rất nhiều, có khi lại sẽ lạc hậu hơn hiện thực, lý tưởng và hiện thực mâu thuẫn lẫn nhau, mang đến đau khổ không thể xem thường.”
“Nếu “bản thân lý tưởng” nhân nhượng “bản thân hiện thực”, như vậy “bản thân lý tưởng” không chính xác sẽ tự mình thay đổi, lúc nó hoàn toàn tương đồng với “bản thân hiện thực”, chủ thể “bản thân hiện thực” sẽ biến mất, ý thức của người đó sẽ hoàn toàn thống nhất.”
Nước trong cốc đã hết, ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh từ lâu, bác sĩ nói với tôi: “Thẩm Yến lý tưởng và Thẩm Yến hiện thực đã thống nhất, Ôn Gia, dưới góc nhìn của tôi, chỉ là anh ta đã khỏi hẳn, nhân cách chủ yếu và thứ yếu đều là anh ta. Cho dù hành vi có thể khác biệt, nhưng thứ duy nhất không thay đổi là anh ta yêu anh.” ①
——
Chú thích của tác giả: ① từ 《 Bách Khoa Toàn Thư thanh niên Trung Quốc 》bản năm 1992.
Chú thích của editor: Nói một cách đơn giản, đại khái là Thẩm Yến tách ra 2 nhân cách: Thẩm Yến lý tưởng và Thẩm Yến thực tế. Thẩm Yến thực tế yêu Ôn Gia, Thẩm Yến lý tưởng phản đối chuyện đó. Đến khi Thẩm Yến lý tưởng chấp nhận chuyện mình yêu Ôn Gia thì hai nhân cách không còn mâu thuẫn nữa, Thẩm Yến lý tưởng và Thẩm Yến thực tế hợp lại làm một, biến thành Thẩm Yến hiện tại. Mọi người hiểu hông, chứ tui thấy tui là tui quắn não rồi đó =)))))))))))))))