Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 22: Châu Đổi Vận (1)



Năng lực làm việc của cấp dưới Hoa Cường rất không tệ, gọi một cuộc điện thoại, ngày hôm sau đã có kết quả, cái người tên Chiết Chi kia, chỉ là một cô gái bình thường, mẹ là một bà ăn xin, dựa vào nhặt mót mà sống, không có giấy tờ chứng minh thân phận, cũng không có chứng minh thư, cho nên không thể đi tìm việc, vẫn luôn dựa vào công việc bán thời gian.

“Không có ảnh chụp?” Hoa Cường ngồi trong văn phòng, biểu tình có chút phức tạp, ông nhớ ngày xưa lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, có cái khổ nào chưa từng ăn qua, biết thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, hơn nữa hai mươi năm trước hai đứa con bị lạc mất, là do bị bảo mẫu bán đứng, cho nên ông đối với người nghèo có cảm xúc khá phức tạp.

Nhưng hiện tại nhìn mấy dòng chữ trên giấy, lại có một chút khó chịu.

Nhớ lại lúc Hoa Tư Hàm nói cô bé này lớn lên rất giống Hoa Tư Điềm, tâm tư không khỏi lay động.

“Ông chủ, bởi vì cô ấy không có giấy tờ chứng minh, cho nên lấy được ảnh chụp có chút khó khăn, hơn nữa còn có lời đồn cô gái này đặc biệt xui xẻo, tới gần đều

sẽ bị lây bệnh!” Trợ lý thật cẩn thận mở miệng.

Hoa Cường cười nhạo một tiếng: “Không được mê tín.”

Sắc mặt của cấp dưới có chút trắng, ngay từ đầu hắn cũng không tin ma quỷ, nhưng mà những người được cử đi, khi về đều mang vẻ mặt khiếp sợ, cả đám không có khả năng đều nói dối hết chứ?

Hoa Cường vẫy vẫy tay cho người lui xuống.

“Mặc kệ thế nào, mang ảnh chụp về đây cho tôi!” Nếu Hoa Tư Hàm cảm thấy giống, nhìn một chút cũng không có vấn đề gì!

Nhưng mà, Chiết Chi căn bản không biết chuyện này, trong lòng cô đang ôm bọc tiền một vạn năm ngàn tệ, ở trên giường lăn qua lăn lại, vui vẻ không thôi, Thần Tài bị cô làm tức giận đến đau đầu, mặc kệ cô, vô cùng bất mãn nằm dài trên sàn nhà.

“Mười giờ rồi.” Thần Tài mở miệng nhắc nhở, Chiết Chi rõ ràng đã quên mất mười giờ là phải cắt điện, cắt nước.

“Mười giờ thì sao? Ngày mai tôi không cần phải đi làm, không phải đã bị đuổi rồi à!” Chiết Chi hoàn toàn không có cảm giác buồn bực vì bị đuổi việc, lòng tràn đầy vui mừng ôm túi giấy: “Thật ra tôi cảm thấy bị đuổi cũng rất tốt, nếu không phải bị đuổi việc, tôi chắc chắn sẽ không đi rút thăm trúng thưởng, nếu không đi, tôi chắc chắn sẽ không có nhiều tiền thế này!”

Thần Tài nhìn cô, bất đắc dĩ dùng mu bàn tay đỡ trán, trong lòng không khỏi cười nhạo, đúng là cô gái chưa hiểu sự đời.

“Mới có một vạn năm, sao cô lại kích động như thế chứ?”

“Một vạn năm đó! Một vạn năm! Tôi sống bao nhiêu năm như vậy còn chưa thấy qua nhiều tiền thế này đâu!” Chiết Chi kích động đến mức ngủ không được.

Thần Tài rất muốn hỏi mấy năm nay cô đã bỏ ra cho Vương Quế Phân bao nhiêu tiền, số tiền đó so với đống này chắc chắn phải nhiều hơn, nhưng mà lời nói đến bên miệng vẫn nhịn xuống, tốt nhất đừng nên chọc vào nỗi đau làm gì.

“Cô và mẹ cô, rốt cuộc sao lại thế này?” Thần Tài nhịn không được mở miệng hỏi.

Sau đó hắn phát hiện, Chiết Chi vốn đang cao hứng phấn chấn, lập tức như quả cà tím bị sương gió tạt qua, ỉu xìu.

Ngay lúc Thần Tài cho rằng Chiết Chi sẽ không trả lời, thì cô cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi được bà ấy lượm về nuôi.”

“Cái này tôi biết.” Thần Tài có chút nghi hoặc đánh gãy lời nói của cô: “Cứ cho là nhặt cô về, nhiều năm như vậy tốt xấu gì cũng có chút cảm tình, vậy mà bà ta cứ thế mà đạp vào tâm ý của cô?”

“Anh đừng kích động, tôi còn chưa giận, anh giận như vậy làm gì?” Chiết Chi cảm thấy có chút không thể hiểu được, từ nhỏ cô đã không có bạn bè, cũng không biết cảm xúc hữu nghị là như thế nào.

“Cô!” Thần Tài bị một câu của Chiết Chi làm cho tức đến mức nói không nên lời, vậy mà còn dám ghét bỏ hắn xen vào việc của người khác?

“Được rồi được rồi, anh không cần tức giận, thật ra cái này không có gì đáng giận cả.” Chiết Chi nằm ở trên giường vẻ mặt bình tĩnh, chuyện như vậy từng phát sinh rất nhiều lần, Vương Quế Phân không phải là một người giỏi nói dối, mỗi lần đều sẽ né tránh, nói dối vô cùng tệ, Chiết Chi còn lười vạch trần.

Lúc đầu trong lòng cũng cảm thấy đau, bởi vì để ý, cho nên mới thấy đau, sau đó cô không thèm để ý nữa.

Rồi dần dần chẳng còn cảm thấy gì nữa.

“Khi còn nhỏ, bà ấy còn định vứt tôi đi.” Chiết Chi nhớ lại sự tình phát sinh lúc ấy, hồi đó cô chỉ mới khoảng bốn năm tuổi, khi còn nhỏ ký ức có hạn, rất nhiều chuyện sau này đã không còn nhớ rõ, chỉ là sự kiện ấy vô cùng khắc sâu vào tâm trí, cho nên mới nhớ kỹ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.