Lâm Tinh Hà rất biết ơn đầu chó khổng lồ của anh Cửu.
Đầu chó đeo lên cổ cô, bao lại cả đầu cô lại, thứ này còn cao tận 3 mét, cho dù bên trong là ruột rỗng thì cũng rất nặng, nhưng có lẽ là do ở dưới đáy biển, bốn bỏ năm lên tương đương với không có trọng lượng gì.
Để cô tiện quan sát bên ngoài, anh Cửu đã đục hai cái lỗ nhỏ.
Tóc anh Cửu kiên cố không gì phá vỡ được.
Bây giờ ngâm trong biển, cũng không bị ngâm mềm.
Nhưng dù sao cũng ở đáy biển, bốn phía đều là nước, vì có lỗ nên trong đầu chó cũng toàn nước biển. Chẳng qua Lâm Tinh Hà có thuốc ma thuật đen của Mona, tương đương với việc có thêm mang cá tàng hình, không những có thể hô hấp thoải mái, mà còn có thể lọc nước biển.
Cho nên, việc ngâm mình trong nước biển hay ngâm mình trong rượu, thật ra cũng không khác gì nhau.
Lâm Tinh Hà lại nâng chén rượu lên lần nữa, lúc đổ rượu vào trong đầu chó, trong lòng cô vẫn đang cảm khái ẩm thực mới lạ của người khổng lồ dưới đáy biển.
Lúc cô đi vào chính điện, nhìn thấy một bàn rượu và thức ăn, thật ra có hơi khó chịu.
Thân là một người sinh sống ở đất liền, cô không có cách nào tưởng tượng ra việc ăn cơm uống nước ở đáy biển như trên đất liền kiểu gì, không phải đồ ăn và rượu đều ngâm trong nước biển hết rồi à?
Nhưng khi cô ngồi xuống, rượu và thức ăn trước mắt đã cho cô đáp án.
Chén đĩa, chén rượu, vò rượu được chế tạo đặc biệt, bên trong đựng rượu và thức ăn, thoát khỏi sự tồn tại của Định luật Newton.
Về phần tại sao, có thể là do giả thiết của trường thi này, cũng có thể là do Lilith có bàn tay vàng, tóm lại, cô có thể sinh hoạt ở đáy biển như trên mặt đất.
Lâm Tinh Hà cũng không định ăn gì, cô liên tục rót rượu vào đầu chó, thỉnh thoảng cho chút đậu phộng vào.
Một lúc lâu sau, Lâm Tinh Hà cảm giác đầu mình giống như một thùng rượu.
Thỉnh thoảng đậu phộng trôi theo dòng nước đến trước mắt mình, Lâm Tinh Hà chỉ có thể thổi nhẹ để nó trôi đi, lúc nó bay đến lỗ của đầu chó, Lâm Tinh Hà còn phải lắc đầu, không cho nó trôi ra ngoài.
Dù sao cũng là đậu phộng, không phải rượu.
Đậu phộng mà bay ra khỏi miệng thì kỳ lắm.
Còn rượu thì không sao cả.
Dù sao đáy biển toàn là nước, nếu trôi ra thì sẽ bị pha loãng rất nhanh, hơn nữa trong đầu chó 3 mét của cô đã đựng đầy nước biển, rượu vào sẽ bị pha loãng, trôi ra ngoài lại gặp được lượng nước biển khổng lồ, mùi vị sẽ càng nhẹ đi.
Mà lúc Anthony III nhìn thấy dáng vẻ Vua biển Barbaras ăn cơm, trong lòng cũng đang suy nghĩ miệng của bộ tộc Barbaras ở đâu. Dù sao đối với gã mà nói, bộ tộc Barbaras là sinh vật khác tộc, đầu đã to bằng hai phần ba cơ thể gã, nên không nhìn thấy miệng ở đâu.
Anthony III uống rất nhiều, thậm chí còn nghĩ, nếu sau này cưới cô công chúa xinh đẹp mạnh mẽ nào đó của tộc Barbaras, lúc hôn môi thì hôn kiểu gì? Đầu của vợ vừa cao vừa to như thế, có phải nên chế tạo chiếc gối đặc biệt cho cô ấy hay không? Quần áo thì dễ làm, nhìn cơ thể Vua biển thì không khác con người bình thường là mấy. Nghe nói sau khi bà nội và mẹ gã được đồng hóa thành người trong tộc, mỗi lần mặc quần áo đều khá khó chịu, có khi còn tức giận vì nó xấu.
Đương nhiên, Anthony III cũng từng nghĩ Vua biển Barbaras giống con người, nhưng tổ tiên của Vua biển là Thần Anubis của Ai Cập, Anthony III từng nghe mẹ mình nhắc qua là có vị Thần đầu chó thân người. Trăm ngàn năm qua, đầu tiến hóa ở đáy biển, cũng là việc bình thường, chắc vậy nên đầu mới to thế.
Anthony III tự cho ra lời giải thích hợp lý.
Gã hoàn toàn không nghĩ đến việc Vua biển Barbaras là một vị Vua giả, dù sao cũng không có con người nào có thể đi lại tự nhiên dưới đáy biển, cũng không có khả năng kiêu ngạo đi đến trước mặt gã giao dịch với gã, càng không thể thoải mái uống rượu với gã ở chỗ này.
Mà ngay lúc này, Vua biển Barbaras thở dài một hơi, nói với gã: “Ta hâm mộ sự tự do của các hạ. Ngay từ nhỏ, mỗi lời nói cử động của ta đã được muôn người chú ý, phụ vương ta, mẫu hậu ta luôn nói với ta, cái gì có thể làm, cái gì không được làm, bị con người bắt nạt cũng phải nén giận, bảo ta nhớ đến tổ tiên ngàn năm trước, tổ tiên phù hộ con người, chúng ta cũng phải phù hộ con người…”
Vua biển bỗng quăng chén rượu, nói ầm lên: “Dựa vào cái gì chứ, tổ tiên thì liên quan gì ta! Bắt nạt đến tận như vậy rồi, dựa vào cái gì mà ta không thể phản kháng? Vậy mà con dân ta lại có người nói ta là kẻ phản nghịch.”
Lời này quả nhiên chạm đến trái tim Anthony III.
Gã còn nói thêm: “Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ, dựa vào cái gì bắt ta cưới cô dâu loài người?”
Lâm Tinh Hà phụ họa nói: “Uống cạn ly này, chúng ta cùng phản nghịch!”
Lâm Tinh Hà rót một chén rượu với hào khí ngút trời.
Giờ phút này, Anthony III có loại cảm giác gặp được người thân lưu lạc ở tận chân trời, gã hoàn toàn mở rộng cõi lòng.
Gã nói với Lâm Tinh Hà: “Tộc Barbaras các anh có nằm mơ không?” Không đợi Lâm Tinh Hà trả lời, gã đã tự nói tiếp: “Bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển chúng em thì có, em vẫn luôn mơ một giấc mơ.”
“Giấc mơ gì?”
Anthony III nói: “Em mơ thấy em gặp được một cô gái loài người, cô ấy bị nhốt trong phòng Thần của bà nội. Cô ấy khác những cô gái loài người mà em biết, cô ấy nghịch ngợm, đáng yêu, không làm em thấy phản cảm. Em đưa cô ấy xuống đáy biển, muốn cưới cô ấy làm cô dâu loài người của mình, muốn đồng hóa cô ấy thành tộc nhân của em, nhưng cô ấy không muốn…”
Anthony III lộ ra vẻ mặt lúc ở cấm địa.
Hình như gã đang nhớ lại việc gì đó, khuôn mặt hơi dại ra.
Nhưng gã lại nhanh chóng lộ ra vẻ mặt cáu kỉnh và tức giận.
“Cô ấy không muốn. Không những không muốn, cô ấy còn liên hợp người ngoài tiêu diệt bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển! Đoạt của cải của tộc chúng em!”
Lâm Tinh Hà nghe đến ngạc nhiên.
…Người anh em, đây chỉ là giấc mơ thôi mà!
Anthony III nóng nảy đứng lên, gã đi qua đi lại trong điện: “Em không thể cưới con gái loài người! Em không thể giống cha và ông nội, cưới một cô gái loài người làm phu nhân bộ tộc mình được. Em muốn giết cô ta! Em muốn giết tất cả con người! Ai cũng không được cướp đi của cải của bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển chúng em!”
Gã càng nói càng nhanh, Lâm Tinh Hà gần như không nghe rõ phần sau gã nói gì, chỉ biết vẻ mặt Anthony III cực kỳ dữ tợn. Gã một mực chắc chắn cô gái loài người trong giấc mơ sẽ tiêu diệt bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển của gã, thậm chí còn đưa cảnh trong mơ ra ngoài hiện thực, nhìn vẻ mặt gã như một kẻ bị bệnh thần kinh.
Lâm Tinh Hà chợt nhớ đến Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ cũng một kẻ thần kinh, cô ả có hai nhân cách.
Chẳng lẽ BOSS của trường thi đều bị bệnh thần kinh à?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Lâm Tinh Hà vẫn có thể làm bầu không khí sôi nổi lên. Nếu Anthony III là một con mèo, vậy thì chắc chắn Lâm Tinh Hà sẽ sờ lông gã cho đến khi gã sung sướng ngửa bụng lên và nằm kêu méo meo trên mặt đất.
Hai người uống rượu suốt đêm, nâng chén nói chuyện vui vẻ, xưng huynh gọi đệ.
Cuối cùng Lâm Tinh Hà còn nắm tay Anthony III, nói khoác không biết ngượng: “Cậu chắc chắn là em trai thất lạc nhiều năm của anh! Sau này anh sẽ dẫn cậu đi ăn ngon uống lớn!”
Anthony III: “Anh!”
【 May là giáo chủ không sinh ra ở thời cổ đại, nếu gặp phải một tên bạo quân, chắc chắn cô ấy có thể làm nịnh thần số một! Bạo quân chắc chắn sẽ bị cô ấy lừa đến ngoan ngoãn. 】
【 Có phải các cậu quên mất giới tính của giáo chủ rồi hay không? Nếu ở cổ đại, chắc chắn giáo chủ sẽ là yêu phi đó! 】
【 Hừ! Làm yêu phi thì đúng là có tài mà không được trọng dụng rồi! Thuộc tính phản diện của giáo chủ phải là đại gian thần dùng quyền lực áp đảo triều chính nhá! 】
【 Tôi khá lo cho Anthony III, có phải gã bị bệnh thần kinh không? Trông có vẻ như mắc chứng dễ cáu? 】
【 Tôi nghĩ là tinh thần phân liệt ấy. 】
【 Khoan đã, sao giáo chủ toàn gặp BOSS bị bệnh thần kinh thế! Tuyết Nữ cũng có bệnh thần kinh mà. Có khi thủ lĩnh người khổng lồ dưới đáy biển có hai nhân cách ấy? Một nhân cách muốn kết hôn với con người, một nhân cách không muốn kết hôn với con người? 】
【 Tôi nghĩ không phải bệnh thần kinh đâu. Bình thường không phải mấy BOSS trong bối cảnh Tây huyễn (Phương Tây huyền huyễn) rất mê tín đấy à? Câu chuyện gì mà nhà vua tin vào lời tiên tri là thiếu niên nào đó sẽ diệt nước, nhân lúc thiếu niên còn chưa trưởng thành, bắt đầu truy nã cả nước, muốn bóp chết thiếu niên từ trong nôi, cuối cùng thiếu niên đánh bậy đánh bạ chạy thoát, dưới sự trùng hợp lại giết chết nhà vua đúng như lời tiên tri. 】
【 Loại chuyện xưa này đúng là phổ biến trong bối cảnh Tây huyễn. 】
【 Thật ra bối cảnh chuyện xưa của Phương Đông cũng có, nhà vua nằm mơ, xong tưởng trời cao cho chỉ thị. 】
【 Vậy nên, tôi nghĩ thủ lĩnh người khổng lồ dưới đáy biển chưa chắc đã là bệnh nhân tâm thần, dù sao loại giả thiết này rất phổ biến. 】
…
Cuối cùng Anthony III cũng gục trước Lâm Tinh Hà.
Lâm Tinh Hà bảo người khổng lồ dưới đáy biển chăm sóc cho thủ lĩnh của chúng. Lúc cô đứng dậy rời khỏi chính điện, trong mắt mấy tên người khổng lồ tràn ngập sự kính nể.
Lúc Lâm Tinh Hà trở lại cung điện, anh Cửu đã tỉnh ngủ.
Y gỡ đầu chó xuống giúp Lâm Tinh Hà, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Y hỏi: “Cô uống rượu?”
Lâm Tinh Hà: “Không có, là đầu chó của anh uống rượu.”
Anh Cửu:…
Một lát sau, anh Cửu thở dài, nói: “Thôi, dù sao mấy sợi tóc này cũng không dùng lại được nữa…” Anh Cửu lẩm bẩm ở đằng kia, không biết đang nói cái gì.
Lâm Tinh Hà buồn ngủ chết đi được, nói với anh Cửu: “Tôi muốn ngủ một lúc, có việc thì gọi tôi.”
Có lẽ là do Anthony III chưa từng uống say, nên lúc thi uống rượu với đầu chó cao 3 mét của Lâm Tinh Hà, cuối cùng không chịu nổi, say đến bất tỉnh nhân sự, để Lâm Tinh Hà có thời gian nghỉ ngơi thoải mái.
Nhưng dù sao cũng ở dưới đáy biển nên ngủ không thoải mái lắm.
Lâm Tinh Hà thiếp đi một lúc, chưa được 3 tiếng đã dậy.
Anh Cửu hơi kinh ngạc.
“Cô không ngủ nữa?”
Lâm Tinh Hà bò dậy, nói: “Tôi ngủ đủ rồi, tôi có một suy đoán cần phải đi xác nhận, Anh Cửu, tôi mượn chổi ma pháp của anh được không? Tôi đi một lát, anh giả làm tôi rồi nằm trên giường nhé.”
Anh Cửu cũng không hỏi rõ, rất phối hợp đưa chổi ma pháp của mình cho Lâm Tinh Hà mượn.
Trước tiên, Lâm Tinh Hà lén lút đến cấm địa một chuyến, cầm hộp sắt trong rương báu đi. Sau đó rời khỏi cung điện của người khổng lồ, dẫn Tiểu Tuyết Cơ lên mặt biển.
Cô cưỡi chổi ma pháp của anh Cửu quay lại tàu du lịch, tìm Lăng Tịch Nhiễm.
Cô làm một nửa hình tròn của hộp sắt sáng lên.
Lăng Tịch Nhiễm tò mò quan sát.
Lúc này, Lâm Tinh Hà nói: “Em thử rời khỏi tàu du lịch xem.”
Lúc trước Lăng Tịch Nhiễm đã thử rồi, cô ấy không có cách nào rời khỏi con tàu này, như tất cả lệ quỷ trên tàu, cô ấy vĩnh viễn bị nhốt ở đây.
Chẳng qua sư phụ đã nói như vậy, thử lại cũng chẳng sao.
Lúc này đây, Lăng Tịch Nhiễm thành công rời khỏi tàu du lịch.
Cô ấy kinh ngạc hết sức.
Vẻ mặt Lâm Tinh Hà vẫn như thường, bảo Lăng Tịch Nhiễm lại gần, nói nhỏ vài câu vào tai cô ấy.
Lăng Tịch Nhiễm dùng sức nuốt nước bọt, gật đầu như gà con mổ thóc.
Lâm Tinh Hà lại xuống đáy biển lần nữa, cô thả hộp sắt về chỗ cũ, trở lại cung điện nghỉ ngơi của mình. Lúc cô đội đầu chó khổng lồ lên, Wendy gõ cửa.
Wendy mang đến một lon sắt to khoảng một bàn tay.
Hắn thành kính đưa cho Lâm Tinh Hà.
Hắn nói: “Thủ lĩnh đại nhân của chúng tôi đồng ý rồi, đây là vật quý của bộ tộc người khổng lồ dưới đáy biển chúng tôi —— hoa hồng núi tuyết.”