Tôi Bị Trường Học Nhân Vật Phản Diện Chọn Rồi

Chương 31: Hoa hồng núi tuyết (8)



Từ lúc ra đời đến nay, Lý Quân chưa bao giờ chịu nhục nhã lớn như vậy. Mặc dù trong thế giới cũ, gã ta là vai phản diện, kết cục không được chết tử tế, nhưng gã cũng chưa từng chịu nhục nhã lớn như này!

Gã ta tức đến nỗi tăng huyết áp, gân xanh trên mặt cũng sắp nổi lên.

Mà trong lúc Lý Quân tức muốn hộc máu, nữ hành khách nhân cơ hội thoát khỏi giam cầm của gã, chạy về phía cửa lớn phòng bếp. Nhưng còn chưa chạy đến cửa lớn phòng bếp, cô ấy đã nghe thấy tiếng bùm bùm vang lên, sau đó “sầm” một tiếng, một vật thể màu đen phát ra mùi khó ngửi rơi xuống trước người cô ấy.

Là một chiếc camera.

Sau đó là tiếng vang tương tự, camera trong phòng bếp lần lượt rơi xuống.

Cô ấy chỉ chần chờ một giây đồng hồ, hai chân đã cảm nhận được một luồng hơi nóng bỏng và mùi khét, đau đớn thấu tim ập vào người khiến cô ấy không kìm được quỳ rạp xuống đất.

Phía sau cô ấy vang lên tiếng bước chân ma quỷ.

Cô ấy thấy gã đàn ông giống như cầm thú kia đóng cửa phòng bếp, rồi khóa lại.

Gã ta nhìn xuống cô ấy, trong mắt toàn là hận thù và tức giận.

Gã ta giơ tay lên tát cô ấy một cái thật mạnh.

Khuôn mặt cô ấy lập tức trở nên sưng đỏ, cả người bị sức lực mạnh mẽ này đánh đến ngã xuống đất. Một tay gã ta kéo tóc cô ấy, mắng cô ấy một cách độc ác: “Con đ.ĩ thối tha này, cho thể diện mà không cần à, tất cả đàn bà chúng mày đều là một loại mặt hàng, mày là cái thá gì mà dám chạy trốn khỏi ông mày? Ông mày không cho phép mày đi, thì mày cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây hầu hạ ông mày thôi…”

Hai mắt cô ấy nổi lên nước mắt.

“Khóc là đúng rồi, đàn bà thì nên khóc sướt mướt hầu hạ dưới thân đàn ông, ông đây thích cưng như vậy. Khóc, khóc to lên, khóc cho ông. Con mẹ nó Lâm Tinh Hà, một ngày nào đó ông đây abcxyz chết mày.”

Cô ấy đã trải qua hai lần luân hồi, tuyệt vọng và thống khổ không ngừng quay cuồng, dày vò nội tâm cô ấy.

Cô ấy cứ tưởng rằng một ngày nào đó có thể thoát khỏi vòng luân hồi, chỉ cần cô ấy kiên trì là có thể sống sót. Lần này cô ấy không chạy đến một nơi cách xa tàu, mà là nghĩ cách, nhân lúc đông người thì đến nhà hàng tìm nhiều đồ ăn hơn một chút, hy vọng có thể chịu đựng tốt hơn trong nửa tháng. Nhưng cô ấy không ngờ là vừa mới bước lên tàu, nhà hàng còn chưa mở cửa thì đã bị một đám người kỳ quái đuổi xuống tàu như ong vỡ tổ, tiếp theo là tàu xuất phát trước thời gian.

Trên tàu du lịch không hề đông đúc náo nhiệt như hai lần trước, mà là cực kỳ yên tĩnh, thậm chí còn không thấy một nhân viên công tác nào. Cô ấy cũng không rảnh nghĩ nhiều, chạy thẳng đến phòng bếp của nhà hàng gần mình nhất, nhưng không ngờ lại gặp phải một tên c.ầ.m t.h.ú như vậy.

Trong lúc nhất thời, nỗi tuyệt vọng vô tận lan tràn ra khắp lòng cô ấy.

Cách đó không xa, có một chiếc dao phay được bày trên bếp.

Lý Quân để ý đến tầm mắt của cô ấy, cười khinh thường, giơ tay cầm dao phay lại đây, hừ lạnh nói: “Một chiếc dao phèn không làm hại ông được…” Sức lực gã ta rất lớn, kéo cô ấy đứng lên từ mặt đất.

Da đầu cô ấy đau buốt.

Sau đó cô ấy lại bị đè lên bàn nguyên liệu, dao phay cắm thẳng vào cạnh mặt cô ấy, lưỡi dao được mài sắc bén chiếu ra khuôn mặt tuyệt vọng, trắng bệch của cô ấy.

Cô ấy mất hết tất cả khát vọng sống, ngay cả tiếng va chạm vào cánh cửa lúc đó cô ấy cũng không nghe thấy, thậm chí còn không nhận ra Lý Quân đã hùng hùng hổ hổ rời khỏi mình.

Cô ấy nhục nhã nằm ở đó, nhìn chằm chằm vào bản thân trên lưỡi dao phay.

Mười lăm ngày đen tối và chật vật trong quá khứ hiện lên như đèn kéo quân* trong đầu cô ấy.

*Đèn kéo quân: hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.

Cô ấy lại nghe thấy tiếng bùm bùm, còn có mùi khó ngửi, dường như đang nói cho cô ấy rằng cô ấy không trốn thoát được đâu, không thoát được vòng luân hồi, cũng không thoát được việc bị làm nhục.

Cô ấy cầm dao phay, xoẹt qua cổ.

Tiểu Tuyết Cơ liên tục né tránh tia sét của Lý Quân, làm Lý Quân cực kỳ tức giận. Ở trên tàu du lịch, gã ta không dám dùng sét quá to, vì sợ bổ đôi tàu.

Mà bây giờ còn ở trong phòng bếp nhỏ hẹp này, đúng là rất ảnh hưởng đến phát huy của gã.

Gã ta cảm thấy hôm nay cực kỳ xui xẻo, không biết sư tử chạy ra từ chỗ nào, nó phá hỏng cửa phòng bếp, còn tránh thoát được tia sét của gã. Huyết áp của gã ta lại tăng vọt, không rảnh lo đây có phải tàu du lịch hay không, gã ta nghĩ thầm, làm gã khó chịu thì gã sẽ khiến cho tất cả người trên tàu chôn cùng. Gã ta lập tức triệu hồi một tia sét to, không màng tất cả mà bổ về phía con sư tử to lớn kia.

Sấm sét vừa ra, gáo bồn nồi chén xung quanh đều cháy khét.

Nhưng lại không thấy bóng dáng sư tử đâu.

Lý Quân hơi ngạc nhiên.

Cũng ngay lúc này, gã ta nghe thấy tiếng muỗi kêu, chỉ trong chớp mắt, một con rắn xanh rơi từ trên trời xuống quấn lấy cơ thể gã. Đồng tử Lý Quân co lại, lại bổ ra một tia sét nhỏ.

Vì tránh tia sét, rắn xanh đành phải buông gã ra.

Cũng vào lúc này, Lý Quân lại gặp phải một con rắn xanh khác trườn ra từ tủ bát.

Gã ta biết con rắn xanh này, là vật cưỡi của Phù Chu Khoa Tiên Hiệp.

Lý Quân không muốn kết thù với Phù Chu, gã ta quay đầu lại, cô gái xinh đẹp kia đã chết trên bàn nguyên liệu.

Gã ta chợt thấy xui xẻo, không đấu với Tiểu Tuyết Cơ nữa, nhổ một bãi nước bọt rồi ra khỏi phòng bếp.

Phòng bếp được nối thẳng với sảnh nhà hàng.

Đây vốn là một tiệm cơm Tây, phong cách trang trí giống phong cách trên tàu du lịch, trên bàn ghế không có một bóng người làm nhà hàng có vẻ cực kỳ vắng vẻ.

Lý Quân chợt thấy hơi lành lạnh.

Nhà hàng là dạng khép kín, nhờ vào điều hòa ở chỗ trung tâm để thông khí, nhưng hôm nay gã ta lại cảm nhận được một luồng gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến. Gã ta nhìn xung quanh cũng không biết gió từ đâu thổi đến.

Bất chợt, một cái ly trên bàn rơi xuống giày gã ta, cũng không vỡ, chỉ nhẹ nhàng đập vào chân gã, sau đó lăn sang một bên.

Tâm trạng Lý Quân khó chịu, nóng nảy lật bàn lên.

Gã ta nhìn về phía camera, mắng to: “Lâm Tinh Hà, tốt nhất cô nên cầu nguyện đừng rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ lấy mạng cô!” Gã ta định lên phòng thuyền trưởng tìm Lâm Tinh Hà, nhưng nghĩ đến tên Rudolph ẻo lả kia cũng ở đó thì lại bỏ cuộc giữa đường, Rudolph ẻo lả kia cái gì cũng không biết, chỉ biết làm con nhộng, cố tình lại không có thứ gì phá được con nhộng ấy, cũng không có cách nào làm gì được y.

Chỉ có điều gã ta không tin Rudolph ẻo lả kia có thể bảo vệ Lâm Tinh Hà cả đời, một ngày nào đó cô sẽ lạc đàn.

Mấy người vẫn luôn nhìn camera đều nghe thấy lời của Lý Quân.

Anh Cửu liếc mắt nhìn Lâm Tinh Hà, thấy cô kinh ngạc nhìn camera, vẻ mặt có hơi kỳ quái.

Anh Cửu để ý đến vẻ mặt của Lâm Tinh Hà.

Phù Chu lại để ý đến vẻ mặt của anh Cửu, giọng nói lành lạnh: “Anh Cửu, so với việc lo lắng cho cô gái này, thì anh nên lo lắng cho vật cưỡi của cổ thì hơn. Camera hỏng rồi, chẳng ai biết bên trong đã xảy ra việc gì. Vật cưỡi của cổ cũng không mạnh, ăn kim ô đan của Tạ Vô An, cùng lắm là làm con tắc kè hoa mạnh nhất thôi, nếu gặp phải cái tên có năng lực mạnh mẽ của Khoa Kỳ Huyễn này, đừng nói một con, mười con tắc kè hoa mạnh nhất đều có thể bị xử lý gọn gàng đó.”

Phù Chu lại nói: “Kim ô đan bị một con mèo cưng ăn đúng là lãng phí, nếu như cho Lôi Đình của tôi ăn, nói không chừng nó có thể làm Yêu Vương được luôn rồi. Thôi được rồi, nể tình anh Cửu coi trọng cô, đến lúc đó nếu cô cầu xin tôi bảo vệ cô, tôi có thể miễn cưỡng đồng ý.”

Lâm Tinh Hà coi như không nghe thấy.

Cô vẫn đang nhìn camera.

Màn hình camera treo kín tường, anh Cửu đứng cạnh cô, nhìn theo tầm mắt cô cũng không biết cô đang ở nhìn camera nào, chỉ biết cô đang nhìn rất tập trung, giống như đang nhập thần, không nghe thấy âm thanh ở bên ngoài.

Đừng nói anh Cửu không biết, người xem livestream cũng không biết, chỉ biết Lâm Tinh Hà đứng im trước màn hình camera, hai mắt liên tục nhìn xung quanh, cứ một lát lại nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Trên tường có rất nhiều màn hình camera, người xem livestream chỉ có thể xác định được trong một phạm vi nhỏ, sau khi biết là màn hình nào, chưa kịp nhìn rõ hình ảnh thì Lâm Tinh Hà đã vội dời mắt.

【 Ủa, giáo chủ đang nhìn cái gì thế? 】

【 Đã ở chỗ này nhìn chằm chằm gần hai mươi phút rồi. 】

【 Đúng là không thú vị, tôi sang kênh livestream khác đây. 】

【 Đưa tôi đi với, tôi cũng đi, đi xem các thí sinh khác play đủ chiêu đủ trò tại chỗ còn hơn! 】

【 Muốn đi thì im lặng mà đi, đừng có mà lải nhải nhiều, không ai để ý cậu đi hay không đi đâu. 】

【 Đợi… Đợi đã! Tôi có nên đăng cảnh báo phía trước có điều bất ngờ hay không? 】

【 CMN! Mọi người mau sang kênh livestream của thí sinh trên boong tàu xem đi! 】

Cùng lúc đó, thuyền trưởng vẫn luôn im lặng lái tàu du lịch bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu quái dị, không ngờ hai tên phó thuyền trưởng bị anh Cửu trói vào lại tránh thoát khỏi tóc, bay vào một chỗ với thuyền trưởng.

Cơ thể bọn họ xảy ra biến hóa, lúc trước vẫn là linh hồn nhẹ bẫng, bây giờ đã trở nên cường tráng to lớn, dường như có lực lượng nào đó trong cơ thể bọn họ đã tăng vọt lên. Bình giữ nhiệt trên bàn bị ném về phía Lâm Tinh Hà, lúc gần đụng vào Lâm Tinh Hà thì có một tiếng vang lớn, bình giữ nhiệt nổ tung, trở thành mảnh nhỏ văng ra khắp nơi.

Anh Cửu phản ứng rất nhanh.

Trước khi bình giữ nhiệt nổ tung, y dùng tóc dệt một tấm chắn che trước mặt Lâm Tinh Hà.

Phù Chu kêu lên: “Anh Cửu anh thay đổi rồi, anh dệt tấm chắn tình yêu cho Lâm Tinh Hà mà không dệt cho em! Suýt nữa gương mặt này của em bị hủy dung rồi đó!”

Tuy nói như vậy, nhưng Phù Chu vẫn bình tĩnh bỏ thêm một tầng kết giới trước mặt mình.

Dù sao tấm chắn trước mặt Lâm Tinh Hà không phải là con nhộng bọc cả người cô lại, ba tên thuyền trưởng biết cô là người yếu nhất trong ba người, cũng không có bất kỳ bản lĩnh nào bảo vệ mạng sống, ngay lúc ấy, một tên đi ngăn cản anh Cửu, một tên quấn lấy Phù Chu, dư lại một tên bắt đầu tấn công Lâm Tinh Hà.

Anh Cửu bị cuốn lấy không đưa tóc ra được.

Dường như con lệ quỷ kia biết được hành động của y, mỗi một sợi tóc anh Cửu đưa ra đều bị lệ quỷ điều khiển đồ vật trong phòng thuyền trưởng cản lại, cuối cùng lại mạnh mẽ chặn được hết những sợi tóc đang cố gắng đi bảo vệ Lâm Tinh Hà của anh Cửu.

Phù Chu thì khỏi phải nói, cậu ta lập kết giới bao quanh người, mắt to nhìn mắt nhỏ với một lệ quỷ khác.

Lệ quỷ không cam lòng, chỉ có thể điều khiển đồ đạc đập vào kết giới của cậu ta.

Lúc này Phù Chu mới nhận ra sự không công bằng.

Phe lệ quỷ có thể điều khiển đồ đạc phe họ, mà phe thí sinh bọn họ lại không có cách nào khống chế đồ đạc phe quỷ, vậy nên bây giờ chỉ có thể phòng thủ là chính, cực kỳ bị động.

Chẳng qua trước người Phù Chu có một tầng kết giới, tuy lệ quỷ đập rất mạnh, nhưng kết giới của cậu ta vẫn vững chắc, cũng không cần để ý nhiều, vì vậy cậu ta thả lỏng tinh thần nhìn sang Lâm Tinh Hà.

Sau đó, đôi mắt cậu ta mở to.

Trên người Lâm Tinh Hà như tự mang buff né tránh, mặc kệ thuyền trưởng điều khiển cái gì, cô đều có thể tránh rất chính xác, cho dù là tấn công trong phạm vi lớn như thiên nữ rải hoa*, cô vẫn có thể tìm được một kẽ hở nhỏ để tránh đi, còn cười với con quỷ thuyền trưởng: “Đến đây đi, đến nữa đi.”

*Thiên nữ rải hoa: Cứ theo phẩm Quán chúng sinh trong kinh Duyma thì Thiên nữ rải hoa lên thân các Bồ Tát và ngài Xá Lợi Phất… nhưng vì ngài Xá Lợi Phất vẫn chưa dứt hết tưởng phân biệt nên hoa dính thân, còn các vị Bồ Tát thì không bị dính.

Trong phòng thuyền trưởng sắp hết đồ để ném rồi, quỷ thuyền trưởng vẫn không có cách nào đối phó với anh Cửu và Phù Chu, cuối cùng lại phát ra một tiếng kêu quái dị giống hồi nãy, hai tên phó thuyền trưởng đồng thời thu tay, ba con quỷ thuyền trưởng xuyên thẳng qua cửa kính pha lê, rời đi.

Lúc trước vì tiện cho thuyền trưởng lái tàu, anh Cửu đã thu hồi tóc trên cửa kính pha lê, vậy nên trong phòng thuyền trưởng chỉ có năm tấm chắn bảo vệ bằng tóc, không có tấm chắn tóc ở chỗ cửa kính hướng ra ngoài biển rộng.

Phù Chu khiếp sợ hỏi: “Cô biết võ à?”

Lâm Tinh Hà nói: “Không biết.”

“Vậy sao cô lại né chuẩn thế?”

“Thì tôi có cảm giác bọn họ không ném trúng tôi nên tôi yên tâm né thôi.”

Phù Chu:????

Mà Lâm Tinh Hà cũng không rảnh phản ứng Phù Chu, cô nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn chưa đến hoàng hôn, bây giờ còn cách một tiếng nữa mới đến tối, nhưng đám thuyền trưởng đã biến thành lệ quỷ rồi.

Cô nhìn camera.

Dưới sự tấn công của đám thuyền trưởng, chỉ còn mấy chiếc camera còn xem được.

Cho dù như vậy, qua mấy chiếc camera còn dư lại vẫn có thể nhìn thấy một khung cảnh hỗn loạn, tàu du lịch vốn đã không có một bóng người, lúc này lại biến thành lệ quỷ đuổi thí sinh chạy.

Tất cả thí sinh đều gặp phải vấn đề tương tự Phù Chu hồi nãy.

Lệ quỷ có thể tấn công bọn họ.

Mà bọn họ chỉ có thể phòng thủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.