Ngày đó ở sân bay, lần đầu tiên Diêu Lương thực sự cảm thấy rằng anh không thể tiếp tục đi cùng Trương Dịch Văn.
Nếu nói trước khi người phụ nữ kia xuất hiện, Diêu Lương có thể ôm mộng về tương lai với Trương Dịch Văn, thì sau khi người phụ nữ xuất hiện, tất cả đều tan thành bọt nước.
Diêu Lương thường xuyên nghi ngờ đời anh có khi là phim truyền hình dài tập máu chó, lúc anh vui vẻ nhất sẽ xuất hiện ai đó phá vỡ tất cả, phá tan nát mới thôi.
Nghe được tiếng chị phát ra từ trong miệng Trương Dịch Văn, Diêu Lương biết rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Trước khi Trương Dịch Văn lên tiếng, Diêu Lương còn khẩn cầu ông trời rằng người phụ nữ này tốt hơn nên là bạn gái của Trương Dịch Văn, ai cũng được, miễn không phải là người nhà của hắn.
Rõ ràng, cao xanh rất bận, vì vậy vẫn như thường lệ xem nhẹ thỉnh cầu của Diêu Lương.
Người nhà, từ này với Diêu Lương không có bao nhiêu trọng lượng. Nhưng với Trương Dịch Văn mà nói, sức nặng của nó có lẽ còn hơn anh mấy chục lần.
Thực tế cũng đúng như vậy, lúc nhìn thấy chị gái mình bước tới, Trương Dịch Văn đã buông tay Diêu Lương.
Sau khi nhận được cái nhìn dò xét của người vừa đến, Trương Dịch Văn bị chị mình nhét vào trong xe. Trương Dịch Văn vẻ mặt lo lắng, nhìn Diêu Lương rồi lại nhìn chị mình.
Nếu đây thực sự là một bộ phim truyền hình, Diêu Lương bây giờ nên lao vào tóm lấy Trương Dịch Văn, nhưng anh đã không làm vậy.
Hiện thực có thể càng máu chó hơn phim, người ta không thể dũng cảm quên mình như diễn viên được.
Rốt cuộc thì bọn họ đều làm theo kịch bản.
Tất cả những gì Diêu Lương có thể làm là đứng đó. Cho đến khi chiếc xe khuất bóng, anh vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ.
Về sau không nghe được tin tức gì của Trương Dịch Văn, Diêu Lương khẳng định bọn họ sẽ như vậy mà chia tay, nhưng chuyện xảy ra sau đó có chút ngoài dự kiến.
Khoảng một tuần sau ngày ấy, Diêu Lương chỉ nhớ hôm đó sáng sớm tinh mơ, ngoài cửa nhà anh xuất hiện một tên điên. Kẻ điên này dường như không biết tiếng chuông cửa hắn tạo nên đang làm phiền người khác, cứ liên tục nhấn rồi lại nhấn, đánh thức Diêu Lương đang ngủ trong nhà.
Diêu Lương rất phiền lòng vì chuyện của mình và Trương Dịch Văn, mấy ngày rồi ngủ không ngon giấc. Khó khăn lắm mới chợp mắt được lại bị kẻ điên kia đánh thức, Diêu Lương đã bật dậy, đen mặt mà tức giận mở cửa.
“Diêu Diêu…”
Vừa mở cửa ra, hóa ra tên điên chính là Trương Dịch Văn. Hắn hào hứng gọi biệt danh của Diêu Lương. Trương Dịch Văn vui mừng khôn xiết, nhưng khi nhìn thấy mặt mũi tối sầm của Diêu Lương như muốn giết người, hắn lập tức sợ tới mức nuốt nửa câu sau vào bụng.
Diêu Lương hơi kinh ngạc khi thấy Trương Dịch Văn đến, trong kinh ngạc cũng có vài phần trách móc, trách người này không liên lạc với mình, sau đó lại lo người này đến để chia tay, cảm xúc Diêu Lương lẫn lộn, khuôn mặt càng thêm tối hơn.
“Cậu đang làm gì ở đây?”
Diêu Lương sáng sớm chưa mở miệng, giọng nói hơi khàn và trầm thấp, nghe có vẻ như đang sốt ruột.
Có thể Trương Dịch Văn nghĩ Diêu Lương đang tức giận nên lập tức dỗ dành. Nghe xong mấy lời dỗ dành của hắn, Diêu Lương nhíu mày càng chặt hơn, để hắn thôi nói nhảm, nhanh chóng vào trọng điểm.
Vì thế, Trương Dịch Văn chọn ra một vài trọng điểm, nói rõ ràng trong hai ba câu.
Đại khái là chị hắn đã biết chuyện của bọn họ, nhưng Trương Dịch Văn đã thuyết phục được chị mình xem như chưa từng biết việc này.
Tất nhiên, điều kiện kèm theo là không để ba của Trương Dịch Văn biết, nếu không chị ấy không thể che chở cho bọn họ.
Diêu Lương sau khi nghe xong cũng không vui như Trương Dịch Văn. Trong lòng anh rất phức tạp, lúc nào cũng cảm thấy trái tim như bị treo lơ lửng. Phải đến nhiều năm sau, Diêu Lương mới biết tại sao lúc đó mình không thể vui vẻ được.
Lý do rất đơn giản, vì anh ấy không nghĩ rằng họ có thể tiến xa.
Giấy không thể gói được lửa. Một ngày nào đó ngọn lửa sẽ thiêu rụi mảnh giấy đó thành tro tàn. Nếu anh tiếp tục ở bên cạnh Trương Dịch Văn, bí mật này sớm muộn cũng bại lộ, vài năm thì được chứ làm sao giấu được mãi.
Mà hiện tại là lúc tờ giấy bị lửa thiêu thành tro.
Diêu Lương lắc đầu, gạt hết những ký ức chợt hiện về trong đầu.
Gần đây Diêu Lương cảm thấy chính mình thật sự thích nhớ nhung đủ điều, tuy rằng tuổi không quá lớn, thế nhưng cứ như bà nội anh.
Diêu Lương lúc này mới nhớ ra lâu rồi không đến thăm bà nội, nên tìm thời gian thích hợp mà đi thôi.
Vừa dừng xe vừa suy nghĩ, sau đó nhanh chóng xuống xe đi vào công ty.
“Anh Diêu, ông chủ vừa đến tìm anh.”
Vừa lên thang máy, Diêu Lương đã thấy Trần Lâm tay đút túi quần, dựa vào quầy bar chơi điện thoại.
Trần Lâm là đồng nghiệp gia nhập công ty cùng lúc với Diêu Lương, và là một trong số ít người biết về mối quan hệ của anh với Trương Dịch Văn.
“Như thế nào, lại một đêm phóng đãng?”
“Đừng nói nữa, xe mới của tôi đã hỏng rồi.”
Trần Lâm này nhìn có vẻ phong lưu nhưng vẫn đáng tin cậy, đó là lý do tại sao Diêu Lương có thể làm bạn với cậu ta.
Nhìn vẻ cáu kỉnh của Trần Lâm, Diêu Lương không khỏi tò mò.
“Cái người tên Lưu Ninh kia, bề ngoài lịch sự nho nhã nhưng sức lực lại không nhỏ.”
Diêu Lương nhướng mày, trực giác mách bảo Lưu Ninh trong miệng Trần Lâm chính là Lưu Ninh mà anh biết. Sau khi nghĩ một hồi, Diêu Lương vẫn cảm thấy không nên nói mình quen Lưu Ninh thì hơn.
Trò chuyện mấy câu, cả hai ra khỏi thang máy và trở lại vị trí của mình.
Diêu Lương làm việc cho đến gần khuya mới ngưng, vừa bước ra ngoài vừa than thở rằng công việc này hẳn là muốn tra tấn người ta đến chết.
Diêu Lương vừa ngồi xuống, còn chưa kịp khởi động xe liền cảm giác được điện thoại trong túi rung không ngừng. Diêu Lương thở dài, thầm nghĩ nên tắt máy, nhưng cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia nói chuyện bình tĩnh và rõ ràng, nhưng vào tai Diêu Lương, giọng người ấy cứ như âm thanh xa lạ, anh không thể hiểu được đối phương đang nói gì.
Diêu Lương giữ nguyên tư thế đó thật lâu, bất động như một bức tượng, đầu dây bên kia có lẽ sau một lúc vẫn không nghe ai trả lời mới lên tiếng nhắc nhở.
“Anh nói… Trương Dịch Văn… bị tai nạn xe?”