Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)

Chương 15



Tống Giai Nam kéo cửa xe ô tô, cô lập tức vùi cả người xuống ghế, không hề muốn nhúc nhích một chút nào, đi lấy tin cả ngày đã rút cạn sức lực của cô, cô kéo Hứa Nhan rồi gục xuống bả vai: “Thật là quá mệt mỏi, buổi sáng hai chân tớ đứng đến nỗi run run, buổi chiều mở miệng nói chuyện không nổi, may mà còn có thứ gọi là bút ghi âm, nếu không phải tớ thông minh nhanh tay nhanh mắt dùng thì hôm nay đã phải ôm lấy cánh tay mỏi rã rời rồi”.

“Hôm nay thu hoạch được gì rồi?” Hứa Nhan lại tò mò hỏi: “Có thấy Vu Đan, Dịch Trung Thiên, Annie Bảo Bối, Quách Kính Minh, Diêm Sùng Niên, Dư Thu Vũ không?”

Tống Giai Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay tớ chỉ phỏng vấn chủ yếu Giáo sư Lưu Tâm Vũ, mấy người khác có thấy, nhưng tớ không để ý đến”.

“Giáo sư là người như thế nào?”

“Tớ cảm giác ông ấy là một người rất khiêm tốn, mặc dù tài năng diễn thuyết và ngòi bút của ông ấy rất sắc bén và nổi tiếng. Thời gian có lẽ hơi gấp, vì thế ông ấy nên trả lời câu hỏi của kí giả rất ngắn gọn, nhưng ông ấy vẫn trả lời từng vấn đề một cách rất cẩn thận rõ ràng, thậm chí kĩ đến nỗi làm cho tớ cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng ấn tượng mà ông ấy để lại khá sâu sắc. Lúc buổi phỏng vấn kết thúc, nhà xuất bản có cho người lên mời ông ấy tới dự tiệc, nhưng ông ấy không đi, sau đó nói lời tạm biệt qua loa với đám phóng viên, rồi mới xoay người đi ra bên ngoài. Tớ nhìn theo bóng lưng ông ấy hòa vào dòng người đông đúc trên phố, bóng dáng ông ấy cũng giống như bao người bình thường khác, sau đó biến mất trong dòng người”.

Hứa Nhan cười nói: “Nói gì vậy chứ, cậu viết báo mà, sao hôm nay lại trổ tài viết văn lãng mạn cảm động như thế?”

Skip in 7…Ad finishes in 01 seconds

Tống Giai Nam bất mãn lẩm bẩm: “Đó là cảm nhận chân thật của tớ, còn nói cảm động, chiều hôm nay tớ nhìn thấy trong tay Quách Kính Minh cầm một cuốn ” Chưa đến Hạ chí ” đi về phía tớ, lúc đó mới đúng là cảm động, đúng rồi, ở đây tớ còn có một quyển có chữ ký của anh ta”.

“Ối, vậy cậu đi cửa sau đó hả?”

“Đúng vậy. Bốn tháng trước Quách Kính Minh có tới chỗ bọn tớ làm một bản hợp đồng, tòa soạn của tớ đặc biệt để cho anh ta một chỗ trên mặt báo, lúc trước tớ cũng chưa từng nhìn thấy anh ta, hôm nay mới có cơ hội nhìn chính diện, cảm giác là lạ, rất giống với khi anh ta đến tới ký hợp đồng một tháng trước. Có thể do chuyện của Trang Vũ trước đó, nên anh ta rất nhạy cảm đối với kí giả, anh ta nói không nhiều, từng câu đều rất cẩn thận”.

Hứa Nhan sờ sờ chiếc túi xách của Tống Giai Nam: “Sách đâu rồi, cho tớ xem một tí, sao cậu không chọn quyển [Bi thương là nỗi sầu muộn như dòng sông chảy]”.

“Đừng có sờ mó lung tung, về mà sờ soạng con chó nhà cậu ấy, sách thì để khi nào đến khách sạn tớ đưa cho, còn nữa tớ thích quyển ” Chưa đến Hạ chí ” hơn, nhưng mà tớ nhớ hình như có người nào đó trong buỗi diễn thuyết, ở dưới nhìn lên trên phía người đang diễn thuyết, nước mắt đầm đìa, mãi cho tới ba ngày sau cũng chưa hết”.

“A, tớ thật là chết không nhắm mắt mà”.

Tống Giai Nam trợn mắt nhìn Hứa Nhan một lúc, rồi mệt mỏi cất giọng: “Thím hai à, đừng nên giết chết mối tình thiếu nữ mà tớ ôm ấp chứ, những hồi ức của tớ đến nay cũng như dòng nước, đã dần dần trôi đi theo năm tháng rồi”.

Dọc đường về bị kẹt xe, đến khách sạn trời cũng đã đã khuya, Tống Giai Nam lầm bầm kêu đói, nhà hàng Tây vẫn còn mở cửa, cô ngồi xuống chọn cho mình một món điểm tâm ngọt, sau đó lấy sách từ trong túi ra: “Cầm lấy rồi ôm ấp một lát đi”.

“Hình như quyển này tớ vẫn chưa xem, kiểu dáng vốn không phải màu đỏ mà”.

“Có thể do đề tài hơi ít gặp một chút, hoặc là quyển này không được viết với mục đích thương mại, cũng không để lấy lòng người đọc”. Tống Giai Nam cầm lấy chiếc thìa, nhẹ nhàng múc một ít kem nếm thử: “Nhưng mà mùi vị không tệ nha, có thể thử một lần”.

Hứa Nhan giở sách ra xem một cách chậm rãi, Tống Giai Nam thờ ơ uống một ngụm nước chanh, nhà hàng Tây này có lối trang trí rất ấm áp, không hề xa hoa, làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái, bỗng nhiên Hứa Nhan mở miệng, chậm rãi nói: “Bọn mình đều quên mà, năm tháng sau này còn rất dài để chúng ta có thể thích một người một lần nữa, giống như đã thích người đầu tiên ấy”.

Sau đó, cô ngẩng đầu lên, trong mắt dường như phát ra ánh sáng: “Đã quá nặng tình thì không thể quên được”.

Tống Giai Nam rất muốn cười lớn lên, cười thật to, chocolate đắng trong miệng tan chảy, không hiểu vì sao tâm trạng cô rất dễ kích động, bất giác cô bật thốt lên: “Điều tiếc nuối chính là để tớ gặp được một người đàn ông khác, nhưng thứ mà bản thân để ý đến là chân mày của người đàn ông ấy có hình bóng của người xưa hay không”.

Nói xong, cô bỗng ngây ngẩn cả người: “Ai nói làm sao có thể biết rõ được chứ?” Nhưng nụ cười dần dần đông lại ở khóe môi, cô chỉ nghe thấy tiếng nói của bản thân mình, chậm rãi mà đứt quãng: “Hứa Nhan, có chuyện rất buồn cười, tớ đã từng thích một người con trai từ lâu lắm rồi, đến nỗi tớ cũng chẳng biết là đã bao lâu, thật giống như chỉ mới ngày hôm qua tớ còn nói với cậu ấy câu chúc ngủ ngon, mà hôm nay cảnh còn mà người đã không thấy. Càng đau đớn hơn chính là bất cứ chuyện gì tớ cũng có thói quen đặt cậu ấy vào giữa mọi người để suy nghĩ, tớ vốn tưởng rằng mình có thể quên được, nhưng một lần, lại một lần, tớ lại cứ bướng bỉnh mà nhớ đến cậu ấy”.

“Cậu có biết những năm học đại học, các cậu cười tớ nghe nhạc Trần Thăng, nghe mãi không biết chán, vừa nghe nhạc vừa ngẩn ngơ ngắm sao, chơi rubic, rồi nói chuyện điện thoại đến nửa đêm, một đứa con gái trốn trong phòng tắm khóc mãi cho tới sáng, cậu có biết không, mình đã từng như vậy, đã từng yêu một người con trai đến như vậy”.

Hứa Nhan nghe xong ngây người, cô ấy giơ tay nhẹ nhàng đặt lên trán, tiếng cười khẽ vang lên, dần dần trở nên như thở không ra hơi: “Cậu muốn chết à Tống Giai Nam, ở đó mà làm người viết kịch bản phim truyền hình, đã từng ư? Thích người ta, thì tại sao lại không nói cho người ta biết”.

“Hóa ra là như vậy, lúc đó có nhiều nam sinh thích cậu như thế, mà cậu ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm”.

Tống Giai Nam cũng bật cười, tiếng cười chua xót tới nỗi cô cũng kinh ngạc, ánh sáng rực rỡ của chùm đèn thủy tinh trên trần nhà hàng Tây chiếu vào mắt cô, khiến cô cảm thấy cay cay, điện thoại di động trong túi nhẹ nhàng rung lên, cô len lén đưa tay vào túi, ngắt cuộc gọi đến: “Nhưng tớ không có cơ hội, Hứa Nhan, tớ cảm thấy bây giờ tớ vĩnh viễn không thể nào gặp lại cậu ấy nữa, có phải rồi tớ cũng sẽ quên mất cậu ấy luôn không”.

“Tớ không biết nữa, Giai Nam à, nếu như cậu có thể quên một cách dễ dàng như vậy, có lẽ cậu sẽ sống vui vẻ hơn”.

Mặc dù cô đã muốn giấu đi những cảm giác tuyệt vọng tối tăm đã qua, giấu đi khoảng thời gian thầm mến vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ chỉ thuộc về cô, nhưng những rắc rối phức tạp từ mối tình kia cuối cùng cũng sẽ trỗi dậy trong ánh nắng rực rỡ, cười nhạo chính bản thân cô đang thỏa mãn và vui vẻ.

Bây giờ tất cả những bí mật của cô đã được phơi bày dưới ánh nắng, thì cô lại phải đối diện với bóng tối của chính mình, sẽ là một khoảng thời gian dài đằng đẵng.

Nếu khi đó, cô dũng cảm thêm một chút nữa, có lẽ câu nói “Mình thích cậu” sẽ không khó nói như vậy, cho dù có bị từ chối cũng không phải tiếc nuối như ngày hôm nay.

Vật đổi sao dời, tình cảm thời còn trẻ kia, theo những dòng tin nhắn nhợt nhạt, không biết đã trôi về phương nào.

Tiễn Hứa Nhan đi, Tống Giai Nam đi dọc theo đám cỏ bên đường của nhà hàng. Đêm đã khuya, không ngờ tháng mười ở Quảng Châu lại lạnh như vậy, lúc cô đi thang máy lên trên, thì phát hiện mình không mang theo thẻ, cho nên đành phải đi ra đại sảnh tìm người giúp.

Ở đại sảnh có một người mặc trang phục quản lý đang đứng, Tống Giai Nam đi tới, nói rõ tình huống với cô ta, trong lúc vô tình nhìn qua quyển sách tuyên truyền trên tay của người quản lý đó, cô bắt gặp một gương mặt xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc.

Giống như có sấm đang đánh vào từng tấc phòng vệ trong lòng Tống Giai Nam, nhưng cô không cảm nhận được bất kỳ sự đau đớn nào, chẳng qua là cô cứ kinh ngạc đứng ngây ngốc ở đó, cho đến khi người quản lý đến gọi cô, Tống Giai Nam mới như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng, người quản lý kia dường như cũng nhận thấy ánh mắt của cô có vẻ khác thường, nghi hoặc nhìn cô, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp: “Tôi chính là quản lý của khách sạn này, xin hỏi quý khách có yêu cầu gì ạ?”

Người trong hình, có ba phần ấm áp, sáu phần lạnh lùng, còn một phần là nét kiêu ngạo, gương mặt đã ít đi sự ngây ngô nhưng lại có nhiều hơn sự điềm tĩnh, gần như hoàn toàn giống với Tô Lập trong trí nhớ của cô.

Cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, cô và anh sẽ như trong một cuốn phim, lại có thể gặp lại nhau một lần nữa trong cuộc đời này.

Dường như thứ âm thanh yếu ớt như thế này không phải là tiếng của cô, mà là một thứ tiếng nói từ xa xôi vọng đến: “Tô Lập?”

Người quản lý có chút bất ngờ, cúi đầu nhìn tài liệu trong tay mình, giọng nói bình bĩnh: “Cô quen biết với Tô tổng sao? Anh ấy chính là CEO của khách sạn chúng tôi”.

Cô ta vừa nói vừa rút điện thoại trong túi ra, là đường điện thoại nội bộ, Tống Giai Nam ngơ ngác lúng túng đứng ở đó, nghe cô gái kia nói: “Tô tổng, làm phiền anh xuống đây một chút, ở đây có người tìm anh, hình như là người quen cũ của anh đấy ạ”.

Cô cứ đứng ngây ngốc như thế trong đại sảnh rộng lớn vắng người, nhìn Tô Lập đã nhiều năm không gặp đi về phía mình, trên người anh mặc một bộ comple đen, đang bước về phía cô, giống như sợ rằng đoạn đường kia lại kéo dài thêm, cô cũng tự giác bước về phía anh.

Dường như anh không hề thay đổi, người con trai trong trí nhớ của cô, bóng lưng thon gầy, cứng rắn như ngọc, chỉ là trên gương mặt anh không còn nét cứng nhắc như trước nữa, mà là một gương mặt lạnh nhạt, nếu như nói Tô Lập ngày xưa như một dòng suối trong mát, dưới ánh nắng chói chang vẫn phát ra hơi lạnh, thì Tô Lập hiện tại là nước biển đêm khuya, có sự thâm trầm, sâu không lường được.

Không biết sâu bao nhiêu, không biết lạnh lẽo bao nhiêu, cũng không biết nước biển ấy rồi sẽ chảy về hướng nào, huyền bí và kính cẩn.

Tô Lập, Tô Lập, không ai biết cái tên đó đối với Tống Giai Nam có ý nghĩa như thế nào.

Dường như cô đã dùng tình yêu cả đời người trao hết cho Tô Lập, tất cả tình cảm của cô đều gửi hết vào anh, ngay cả một chút cô cũng không giữ lại cho riêng mình.

Cuộc gặp gỡ ngày còn đi học của hai người, vốn chỉ như chim trời và cá biển, nhưng bây giờ người cô không hề nghĩ rằng sẽ xuất hiện trước mặt mình thì bỗng nhiên lại xuất hiện một cách đột ngột như thế, khiến cô trở tay không kịp, anh đang đi về phía cô, cảm giác chân thật như vậy, Tống Giai Nam cứng nhắc cố gắng ép bản thân mình phải bình tĩnh, dùng vẻ mặt bình tĩnh để che giấu nội tâm đang dậy sóng của mình, cho đến khi anh đi đến, khẽ cười nói: “Là cô sao?”

Là cô, là cô, nhưng cô là ai?

Là cô bé cùng học trung học với anh, hay là cô bé đã len lén gửi tin nhắn cho anh, hay là người nói cho anh biết Lisa Ono là ai, hay là người cùng anh nhắn tin tán dóc.

Anh sẽ biết sao?

Tống Giai Nam không biết anh có biết đến những kí ức bí mật của cô hay không, ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng nắm chặt lấy mép áo, vẻ mặt bình tĩnh, cô mỉm cười hỏi: “Anh biết tôi sao?”

Khóe miệng Tô Lập vẽ nên một độ cong đẹp mắt, đây là nụ cười thứ hai của anh với cô: “Nhớ chứ, cô không học chung lớp với tôi, hai chúng ta học khác lớp, hơn nữa tôi nhớ chúng ta đã từng cùng nhau nhận học bổng”.

Hóa ra anh vẫn còn nhớ cô là ai, bây giờ Tống Giai Nam mới ý thức được đây là lần đầu tiên cô đối mặt nói chuyện với anh, ngày xưa cô từng nhắn tin cho anh, nói về những chuyện nhỏ nhặt trong lớp, ở nhà, giọng nói của anh trong điện thoại nghe rất khác, có chút e dè, lại khàn khàn, khiến người khác cảm thấy xa cách vô cùng.

Tống Giai Nam không biết nên trả lời thế nào thì điện thoại hai người lúc này đồng thời vang lên, cô lúng túng mở điện thoại lên nghe, là điện thoại của Tổng biên tập hối thúc cô về viết bài, mà cuộc gọi nhỡ trước đó là của Tịch Lạc Dữ.

Tô Lập đưa lưng về phía cô nói chuyện, loáng thoáng nghe được đó là giọng nói của một người phụ nữ, anh nói chuyện rất tùy ý, thoải mái, cô thầm đoán mối quan hệ giữa hai người bọn họ chắc hẳn rất thân thiết.

Anh cứ đưa lưng về phía Tống Giai Nam như thế, bóng lưng của anh vẫn thẳng tắp, dáng người cao ngất, anh đã không còn là cậu thiếu niên trung học u sầu ngày nào, anh đã trưởng thành, có sự nghiệp của mình, có thế giới riêng của mình.

Mà thế giới của anh không hề có cô.

Cô đưa mắt nhìn Tô Lập, anh vẫn đang nói chuyện, Tống Giai Nam khẽ cười, xoay người bước đi.

Trở lại phòng, cô tắm rửa rồi viết bản thảo, chuẩn bị hành lý, dường như cô bận đến mức không thể suy nghĩ, nhưng bóng dáng Tô Lập như một đám sương mù màu xanh hiện lên trong đầu cô.

Cô vô cùng mệt mỏi, vẫn có thể ngủ, tuy nhiên lại ngủ không sâu, khi tỉnh dậy, tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi.

Chuyến bay đã định là vào mười một giờ sáng, lúc cô trả phòng, người quản lý khách sạn đưa cho cô một tấm danh thiếp, phía trên đó có phương thức liên lạc với Tô Lập, sau đó nói cho cô biết Tô Lập đã đi họp, có chuyện gì có thể nhắn lại cho anh.

Cô cảm thấy buồn cười, tùy ý bỏ danh thiếp bỏ vào túi xách, cầm bút, nhưng không biết nên viết thứ gì, cuối cùng cô chỉ ghi lại số điện thoại của mình, cũng không ghi thêm gì nữa.

Có thể lưu lại thứ gì đó của mình cho anh, cô cũng đã cảm thấy quá đủ rồi.

Tống Giai Nam vừa ngồi xuống, lại chợt nhớ đến một chuyện, cô vội vàng mở điện thoại nhắn tin cho Tịch Lạc Dữ, nhưng hình như anh ta đang bận, nên vẫn chưa phản hồi tin nhắn, hành lang càng ngày càng vắng người, cô lấy điện thoại ra, định tắt nguồn thì bỗng màn hình phát sáng, trên đó là một dãy số xa lạ, cô do dự một chút, rồi nhận cuộc gọi, một giọng nói quen thuộc truyền đến lần nữa: “Tống Giai Nam, là cô sao?”

“Tôi nhớ rồi, thì ra là cô”.

Cô nắm chặt điện thoạt khiến ngón tay có cảm giác tê dại, cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng âm thanh trong cổ họng chỉ là những nốt nhạc nhỏ không ghép thành câu, trong đầu Tống Giai Nam trống rỗng, nữ tiếp viên đứng bên cạnh cô, mỉm cười nói: “Qúy khách, xin tắt điện thoại di động, cảm ơn”.

Tống Giai Nam nhanh chóng tắt nguồn điện thoại đi động, cắt đứt tiếng nói chuyện từ đầu dây bên kia.

Máy bay chậm rãi trượt trên đường băng, bỗng nhiên có một tiếng va đập thật lớn phát ra ở phía dưới, máy bay dần rời khỏi mặt đất, cô tựa lưng vào thành ghế, không lâu sau máy bay đã cất cánh bay lên bầu trời.

Những hồi ức chôn sâu trong lòng, nếu có thể như thành phố này chìm trong tầng mây kia thì tốt biết mấy.

Tạm biệt Tô Lập, tạm biệt anh, nước mắt của Tống Giai Nam cuối cùng cũng không thể nào kìm nén được mà tuôn rơi, tạm biệt, cô vĩnh viễn không thể nhắc đến và cũng sẽ không thể nào quên mối tình đầu đó.

Lại một năm nữa trôi qua, cô đã quen biết Tô Lập tròn mười năm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.