Hoa Lạc Giản đóng phim thực sự rất dụng tâm, chỉ cần phần nào không cần dùng thế thân liền sẽ không dùng.
Giống như đấu kiếm loại này, cô một mạch liền có thể hoàn thành.
Hoa Lạc Giản nhớ rất kĩ từng động tác trong phần họ cần quay nên ngay khi đối phương đổi động tác, cô liền có thể nhận ra ngay.
Động tác này chỉ đổi một chút nhưng không cần thận liền sẽ bị thương.
Nhưng cô không kêu dừng lại hay tránh hẳn ra mà dùng kiếm đỡ, nhẹ nhàng vô cùng hất kiếm đối phương đi.
Cảnh quay kết thúc.
“Thực xin lỗi, Hoa tiểu thư. Vừa nãy kiếm cầm không chắc mới thành như vậy… ” Diễn viên đóng thế lập tức cùng cô xin lỗi.
“Không sao.” Hoa Lạc Giản nói, như bình thường khóe môi hơi cười.
Đối phương nhìn thấy cô không có ý định truy cứu, thở phào một hơi.
Đạo diễn cũng không nói cần quay lại nên quay xong Hoa Lạc Giản đến chỗ trợ lí của mình để nghỉ ngơi, vừa ngồi xuống cô liền cùng trợ lí của mình nói.
“Vừa nãy động tác có vấn đế. Điều tra một chút người kia.”
Bất cứ một đại gia tộc nào đều có mạng lưới thông tin riêng của mình, điều tra một diễn viên đóng thế không chút tên tuổi chẳng có gì là khó khăn cả.
“Quả nhiên…” Tối đó Hoa Lạc Giản đọc tài liệu mang đến khẽ cảm thán.
“Tên đó đã về rồi ư?”
“Vâng tiểu thư. Mười ngày trước đã nhập cảnh ở Nam Kinh.”
Hoa Lạc Giản đóng lại máy tính bảng, nói:
“Gọi thêm người đến rồi liên hệ với Ashton để bên họ sắp xếp, trước mỗi ngày quay đều phải kiểm tra cẩn thận thiết bị, đừng để xảy ra bất cứ vấn đề gì.”
“Vâng, tiểu thư.”
…….
“Tiểu thư, có một dây thép có vấn đề.”
Hoa Lạc Giản vừa thay phục trang sau đang ngồi đọc kịch bản. Nghe thấy đối phương nói vậy liền đi theo ra phim trường.
Bên ngoài cảnh tưởng đã có chút náo nhiệt, mọi người không dám lại gần đều ở xa xa chỉ trỏ.
“Tiểu thư.” Nhóm người nhìn thấy cô đều cúi người chào.
“Là ai phát hiện ra dây thép có vấn đề?”
“Là Triệu Dã.” Một thiếu niên gập người xuống chào cô.
“Vất vả rồi.”
Hoa Lạc Giả để cho người mang đoan dây thép có vấn đề ra, nếu không nhìn cô, đến cô cũng không chắc là sẽ nhìn ra vấn đề.
“Nếu dùng sẽ rơi xuống sao?”
“Vâng.”
Hoa Lạc Giản nhìn độ cao khoảng ba tầng lầu kia, ánh mắt trở nên thâm thúy.
“Đã bao năm rồi nhỉ?”
Người đi bên cạnh cô hôm nay là thư kí riêng của cô ở HY, từ đời bố cô đã theo HY làm việc. Độ chuyên nghiệp hay ăn ý đều không kém Nhật Chi Tịch.
“Năm năm.”
Từ ngày Hoa Lạc Giản một tay quét ngang cả Dương Châu. HY trở lại làm HY mà mọi người hay biết. Chẳng còn một người nào dám lấy tuổi tác ra để ép Hoa Lạc Giản nữa. Bởi vì thủ đoạn của Hoa Lạc Giản, cho dù là người đã lần lội thương trường lâu năm cũng cảm thấy bội phục không thôi.
“Chỉ có kẻ ngu xi hoặc chẳng còn gì để mất mới làm vậy thôi.”
Đông Tinh Trác đến gần. Hắn vừa nghe nói có chuyện, trái tim không khỏi căng thẳng.
Hoa Lạc Giản nhìn hắn, nói:
“Đông đạo, thời gian quay hôm nay sẽ phải đẩy lùi lại một chút.”
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
“Đông đạo hẳn còn nhớ chuyện mấy ngày trước đi. Diễn viên đóng thế ấy có vấn đề. Thiết bị hôm nay họ đã kiểm tra. Vừa nãy thôi, họ phát hiện ra dây thép có lỗi.”
Đông Tinh Trác nghe dây thép có vấn đề, sau lưng phát lạnh. Hắn mượn dây thép nhìn một chút, xác thực có vết tích bị động qua xong liền cảm thấy quá đỗi may mắn.
Hôm nay có xuất diễn đều là của diễn viên chính, tưởng tượng bất cứ ai trong số họ xảy ra chuyện, Đông Tinh Trác rùng cả mình.
Đừng nói, hắn thật sống không quá được ngày hôm sau.
“Lùi thời gian quay có thể. Bây giờ cần làm gì nữa?”
“Điều tra tất cả những nhân viên đã xuất hiện xung quanh đây.”
Khi Hoa Lạc Giản nói, công việc đã bắt đầu.
Đông Tinh Trác vừa đến không lâu, Thu Giang Lãnh mặc nguyên bộ đồ chuẩn bị quay đi ra ngoài tìm họ.
“Lạc Giản!”
Hoa Lạc Giản nhìn về phía cô.
“Thật sự có chuyện? Là ai làm?!”
Kính Vũ do cô làm giám sát. Nếu Đông Tinh Trác bị bêu đầu thị chúng thì cô tuyệt nhiên cũng không thoát khỏi cảnh đầu thân phần lìa. Có khi còn chẳng thể ở trong cái giới này hỗn tiếp được nữa.
Hoa Lạc Giản chỉ hỏi:
“Giang Lãnh, chị biết dây thép có vấn đề này dùng cho ai không? ”
Thu Giang Lãnh gật đầu. Tay hơi run. Cảnh đầu đầu hôm nay chính là của cô.
“Cho chị.” Hoa Lạc Giản nói rồi nhìn cô, khẽ thở dài.
“Giang Lãnh, em thực sự không biết, để chị ở gần em là tốt, hay là đang hại chị nữa.”