Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 22: Phó bản kết thúc (1)



Tự dưng mất máu, tự dưng thi thể quay lại phòng.

Những sự kiện kỳ lạ đáng sợ cứ chồng lên nhau, khiến tất cả những người còn sống sót trong boongke rơi vào sợ hãi.

“Sao lại… Vì sao lại là tôi?”

Ueno không thể tin được chuyện sẽ rơi vào đầu mình. Cậu ta đỡ vách tường – khí thôi miên vẫn còn sót lại khiến cậu ta hoa mắt.

Vẻ mặt Ngô Du không thay đổi, cậu ta chỉ nói nhỏ, “Nói cách khác, tín đồ tà giáo lại xuất hiện.”

Chung Ích Nhu run lên, vẻ mặt hoảng sợ, “Quỷ quái thật đấy, trò chơi lần này có nhắc đến những thứ siêu nhiên đâu?” Cô liếc cửa phòng Lưu Thành Vĩ, “Hơn nữa thi thể kia tại sao lại quay về được? Không phải là do hồn ma của tín đồ tà giáo đấy chứ…”

Chưa nói xong, Dương Minh đã nghiêm túc ngắt lời, “Không có khả năng! Nói lung tung gì thế!”

“Sao lại nói lung tung?” Chung Ích Nhu bĩu môi, nói tiếp, “Nhỡ là thật thì sao? Có gì mà không xảy ra trong Thánh Đàn được chứ? Rốt cuộc Lưu Thành Vĩ đã chết như nào? Chết trong khi quyết đấu với Ueno Taisei, mất hết ba thanh máu.”

“Ông nói xem tại sao người bị mất máu buổi tối lại không phải là tôi? Không phải ông, Dương Minh, cũng không phải bọn Ngô Du Lão Vu? Tại sao lại là Ueno vậy?”

Lời này đến Dương Minh cũng không phản bác được, nhưng hắn không tin quỷ thần – chuyện này nhất định là do hành động của tín đồ tà giáo.

An Vô Cữu im lặng đứng một bên, tay để trong túi. Cậu nhìn lướt qua Ueno Taisei. Cậu ta thoạt trông hết sức lộn xộn: mệt mỏi dựa vào tường, ánh mắt trống rỗng, không nói nổi câu nào.

Vì thế, An Vô Cữu yên lặng một lúc lâu cũng nhẹ nhàng mở miệng.

“Đã có hai buổi tối xảy ra tình trạng mất máu. Theo quy định ngủ lại ở phòng khác, Lưu Thành Vĩ đúng là người duy nhất có khả năng làm chuyện này. Nhưng mà, anh ta đã chết, chẳng lẽ mọi người thật sự tin một xác chết có thể đứng dậy đi đến phòng người khác giết người ư?”

Ánh sáng từ cửa hiên phòng khách chiếu lên đầu thiên sứ. Những đường nét thánh thiện xinh đẹp lúc này trở nên kỳ quái một cách đáng sợ, đang cười lại như nức nở, đang nhắm mắt lại như chìm trong một giấc ngủ dài.

Lão Vu chậm rãi nói, “Vòng chơi trước mà tôi đã tham gia có rất nhiều thứ siêu nhiên, nhưng từ lúc bắt đầu trò chơi này đã là một trò chơi sinh tồn đơn thuần, vậy cũng có thể có quỷ hồn ư?”

“Có lẽ nào…” Ông ta thận trọng nhắc đến một khả năng khác, “tín đồ tà giáo từ đầu đã không phải là Lưu Thành Vĩ không?”

“Không phải anh ta?” Ueno hoảng hốt đứng yên, tay chống trên tường, “Còn ai khác nữa?”

Sự nghi ngờ này như ném một ngọn lửa vào cỏ khô, mồi lửa lan rất nhanh khắp đồng cỏ.

Thẩm Thích dựa vai vào tường, không nói gì hết, chỉ ngáp dài một cái.

Lão Vu cau mày, “Tôi chỉ đoán vậy thôi. Nếu tín đồ tà giáo là người khác, vậy thì tại sao kẻ đó lại muốn mọi người chú ý đến Lưu Thành Vĩ? Hắn ta hãm hại Lưu Thành Vĩ vì lí do gì?”

Ngô Du nhướng mắt, nói một khả năng, “Có thể đường đen của hắn nối với Lưu Thành Vĩ.”

Cậu ta cứ mặt không đỏ tâm không hoảng lấy đường đen của mình ghép lên người kẻ khác như vậy đó.

“Có thể là ai nhỉ?” Chung Ích Nhu nghĩ ngợi. “Nếu chỉ muốn giết đường đen của mình thì cũng đâu cần phải đi một vòng tròn lớn như vậy chứ, có vẻ không cần thiết lắm. Hơn nữa, không phải bây giờ hắn ta đã cầu được ước thấy rồi sao, thế thì giết Ueno làm gì nữa?”

“Có vẻ giống đang đánh lạc hướng chúng ta hơn,” Lão Vu trầm ngâm. “Lúc đó có vài người bị tình nghi, mọi người thậm chí còn không rõ liệu tín đồ tà giáo có tồn tại hay không, cũng chẳng xác định xem ai đáng nghi nhất, vậy mà lúc đó Dương Minh đã yêu cầu bọn tôi phải bắt cặp quyết đấu rồi.”

Đôi mắt dưới vành mũ của Ngô Du liếc Dương Minh.

Nghi ngờ rơi xuống đầu Dương Minh. Hắn lập tức cả giận, nói, “Tôi đã nói rồi, tôi làm vậy vì suy nghĩ cho tất cả mọi người! Nếu không ép tín đồ tà giáo ra mặt, buổi tối mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm!”

“Nhưng kể cả có quyết đấu thì cũng đâu thể thực sự tìm ra ai là tín đồ tà giáo thật sự cơ mà” Lão Vu nhìn hắn, ánh mặt lộ vẻ nghi ngờ, “Mục đích thực sự của anh là để mượn đao giết người nhỉ.”

“Nếu mấy người không đồng ý quyết đấu, làm gì có ai ép được mấy người,” Dương Minh cười lạnh.

“Vậy sao?” Lão Vu lắc đầu, “Nếu bọn tôi không đồng ý – tạm chưa nói đến Lưu Thành Vĩ, chỉ tính tôi và Chung Ích Nhu – anh chắc chắn sẽ kêu liên minh của mình quyết đấu với bọn tôi, hoặc có thể lấy một nửa vật tư để trao đổi. Làm sao bọn tôi có thể chống lại anh được?”

Ông nói đến điểm mấu chốt: ở nửa trước của trò chơi, Dương Minh vẫn luôn chiếm lấy vị trí lãnh đạo khó có thể lung lay được.

“Đúng vậy.” Chung Ích Nhu cũng quay mặt nhìn Dương Minh, “Đến tận hôm qua anh vẫn chắc chắn Lưu Thành Vĩ là tín đồ tà giáo cơ mà, chứng cứ đâu?”

“Nếu chỉ vì buổi tối anh ta bị trói không ai mất máu, cái chuyện này cũng có thể bị thao túng cơ mà?”

“Có lẽ nào lần đầu mất máu chỉ là để vu oan giá họa, lần thứ hai mất máu mới là do thật sự muốn giết người chăng…”

Tranh luận thế mà lại biến thành một màn kích động hoàn hảo.

Cô còn chưa dứt lời, Ueno Taisei đã bổ nhào lên người Dương Minh, hai tay nắm chặt vai hắn.

Cậu ta khàn giọng chất vấn, “Có phải ông muốn giết tôi hay không!? Ông chính là người nói với tôi Lưu Thành Vĩ nhất định là tín đồ tà giáo, muốn tôi giết anh ta! Bây giờ ông giết anh ta xong, sau đó lại muốn giết tôi! Ông nguyền rủa tôi phải không!?”

Dương Minh đẩy cậu ta ra, “Mày điên à! Lúc trước tao đồng ý làm đồng minh với mày, bây giờ mày vong ân phụ nghĩa phản bội tao, lại còn có mặt mũi hỏi tao à?”

“Quả nhiên là ông… Ra là vậy…” Ueno ngẩn ngơ đứng dậy, “Ông tìm được quân cờ mới rồi nên mới để bọn tôi đánh nhau…”

“Đủ rồi!” Dương Minh ngắt lời cậu ta, sợ cậu ta nói tiếp, “Mày quên mày nói với tao cái gì rồi hả? Mày nói đường đen của mày là Thẩm Thích, đường đỏ là tao, muốn tao giúp mày, bây giờ mày lại cắn ngược lại tao?”

Dương Minh nói toẹt đường đen đường đỏ của cậu ta ra trước mặt mọi người, không thể nghi ngờ chính là xử quyết công khai Ueno, chính là kéo nốt mảnh khố còn lại trên người cậu ta xuống.

Đến tận bây giờ Ueno mới hiểu rõ bản thân mình trong mắt Dương Minh chính là một con chó có cũng được không có cũng được, là công cụ để hắn kiểm soát người khác mà thôi.

Là một thứ có thể bị hắn tùy ý vứt bỏ sau khi tìm thấy công cụ thay thế.

“Thánh Âm…” Ueno toàn thân run rẩy nói ra một câu bản thân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói, “Tôi muốn quyết đấu với Dương Minh.”

Nói xong, Ueno một mình đi từng bước một về phía phòng quyết đấu.

Đến tận bây giờ, Dương Minh vẫn cho rằng mấy quân cờ của hắn sẽ luôn nằm chắc trong lòng bàn tay hắn, mà kể cả bọn họ có phản bội hắn vì ích lợi thì cũng sẽ không bao giờ cắn ngược lại hắn.

Sau khi yêu cầu được xướng lên, Thánh Âm xuất hiện.

“Người chơi Ueno Taisei thách đấu người chơi Dương Minh. Mời cả hai tiến vào khu vực quyết đấu.”

Giờ phút này, kết quả quyết đấu đã được quyết định, hắn không thể ép Ueno Taisei thu lại quyết định này được.

An Vô Cữu, người âm thầm thao túng tất cả, lại như thể một khán giả. Cậu không nói câu nào, chỉ im lặng đi phía sau mọi người.

Đường đi dài bao lấy những dục vọng khác nhau trong lòng mỗi người. Mặc dù An Vô Cữu đã tính toán kết quả, con đường này vẫn dẫn đến một cuộc hành trình không thể đoán trước được.

Ueno đứng trên khu vực quyết đấu.

An Vô Cữu biết kết quả đã được định sẵn từ trước rồi.

Dương Minh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi vào trong sàn đấu.

Trên đầu bọn họ xuất hiện thanh vũ khí. Sau khi thanh vũ khí đã chọn được vũ khí ngẫu nhiên, trên thanh của hai người đều dừng lại ở đoản đao.

“Có ai tham gia quyết đấu nữa không? Mời các vị chọn phe và đặt cược toàn bộ thanh máu của mình. Thời gian quyết định là một phút.”

Thánh Âm nói xong, Dương Minh liền nhìn về phía dưới sàn đấu.

An Vô Cữu cũng nhìn.

Dựa theo kế hoạch, Ngô Du sẽ về phe Dương Minh.

Ngô Du đứng cùng Dương Minh sẽ có tổng cộng 5 thanh máu, thắng sát sao Ueno Taisei với 4 thanh máu.

Không ai sẽ giúp Ueno Taisei.

Dựa vào đường đỏ đường đen hiện có để suy đoán, một trong hai người Lão Vu và Chung Ích Nhu sẽ nguyền rủa Ueno. Bây giờ, ai mà đi lên thì thế cục sẽ lập tức trở nên rõ ràng.

Không ai dám tùy tiện bước cái bước này cả.

Trong số bọn họ, người có đường đỏ nối với Ueno chỉ có thể là Thẩm Thích.

Nhưng mà, trong khi An Vô Cữu đang suy nghĩ, có một người bước lên khu vực quyết đấu, đứng bên cạnh Dương Minh.

Không phải Ngô Du.

Là Thẩm Thích.

Một lát sau, trước mặt Thẩm Thích cũng xuất hiện đoản đao. Anh nắm chuôi đao nhìn Ueno đứng đối diện. Đôi mắt như đá quý kia hơi cong lên. Nụ cười dịu dàng mê hoặc xuất hiện trên mặt anh.

“Nghe nói đường đen của cậu chính là tôi, vậy nên tôi phải lên vậy.”

Sau khi anh đứng vào phe của Dương Minh, Dương Minh liền lộ ra vẻ mặt đã nắm chắc thắng lợi.

Trong lòng An Vô Cữu chắc chắn bản thân mình sẽ không thua, bởi vì Dương Minh cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Nhưng mà, cậu vẫn không thể không nhìn Thẩm Thích.

Thật sự anh ta muốn về phe Dương Minh ư?

Đúng là đường đỏ của Thẩm Thích nối với Ueno, nhưng nếu Ueno sống đến cuối, điểm chắc chắn sẽ cao hơn anh.

Chỉ riêng việc này thôi cũng đã đủ để Thẩm Thích không giữ cậu ta sống sót rồi.

Những người ở ngoài khu vực quyết đấu đều mặc kệ. Ueno đối chiến với hai người cũng không mất thời gian vật lộn cho lắm.

Ván thứ nhất kết thúc, trên người Ueno chồng chất vết thương. Cậu ta thở hồng hộc quỳ trên mặt đất.

Sau khi chuyển sang góc nhìn quan sát để xem trận quyết đấu này, An Vô Cữu mới bỗng phát hiện hóa ra Thẩm Thích cũng có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy, mà sức mạnh của anh cũng hơn hẳn đánh giá của cậu. Nhưng lúc đối chiến với cậu, chiêu nào anh cũng kiềm chế, hoàn toàn chẳng giống dáng vẻ quyết đấu gì cả.

Cậu còn cứ tưởng anh vốn luôn cà lơ phất phơ như vậy.

Dương Minh chưa bao giờ huấn luyện sức khỏe cũng bị Ueno đã sụp đổ tâm lí chém phải rất nhiều lần. Hắn đổ máu, cả người đều căng thẳng, lúc ra khỏi khu vực quyết đấu liền vội vàng dùng vật tư chữa thương.

“Tôi không tham gia nữa!” Dương Minh nói với Thẩm Thích, “Cậu đấu với cậu ta một mình đi.”

Lúc đầu hắn nghĩ hôm nay đầu tiên sẽ xử lí Chung Ích Nhu, nhưng số lần quyết đấu mỗi ngày đều có hạn, nếu quyết đấu với Chung Ích Nhu, nhất định Ueno sẽ gia nhập phe của cô vì muốn trả thù.

Đây là một vấn đề.

Cứ giết Ueno trước đã.

Thấy Thẩm Thích gật đầu với Dương Minh, An Vô Cữu đột nhiên không muốn xem tiếp nữa.

Cậu không lưu luyến, quay đầu đi thẳng.

Thẩm Thích đang ở trong khu vực quyết đấu dường như cũng cảm nhận được gì đó liền liếc An Vô Cữu một cái. Anh chẳng hề để ý vũ khí của vòng đấu này là cái gì nữa, đôi mắt chỉ chăm chú dõi theo cậu đến tận khi bóng dáng cậu biến mất sau cửa phòng.

Sau khi rời khỏi phòng quyết đấu, An Vô Cữu đến phòng chứa đồ. Cậu ngồi đó ăn bánh mì uống nước một mình, bổ sung thanh năng lượng đến đầy ắp, đồng thời cũng kiểm tra lại đồ dùng của những người khác. Sau khi Dương Minh chia sẻ đồ lần thứ hai, ngoại trừ Ueno không còn vật tư thì chắc hẳn mọi người đều có thể sống sót đến cuối.

Lúc ngồi im lặng, cậu nhớ lại giấc mơ mình đã mơ thấy. Nó khác hẳn với ký ức của cậu.

Trong ký ức của cậu, mẹ cậu hết mực dịu dàng, chưa bao giờ trách cứ cậu điều gì.

Vậy tại sao trong giấc mơ bà lại như thể bị ma nhập?

Vì cảnh tượng trong mơ ngược lại với thực tại ư?

Thánh Đàn rốt cuộc là thánh địa tìm vàng hay là hang động quỷ ám nơi đồng loại ăn thịt lẫn nhau?

Thánh Âm không ngừng công bố tình hình chiến đấu, khiến suy nghĩ của An Vô Cữu cứ chệch hướng về chủ đề này. Cuối cùng, cậu đành rời khỏi phòng chứa đồ. Chưa đến phòng khách, cậu đã nghe thấy tin Ueno Taisei chết.

“Thanh máu của người chơi Ueno Taisei về không. Người chơi tử vong.”

chapter content

Quân cờ bị thao túng này cuối cùng vẫn bị vứt bỏ hoàn toàn.

Đôi mắt mất tập trung của An Vô Cữu khôi phục tiêu cự. Cậu đứng lên, đi về phía phòng khách.

Xem ra Chung Ích Nhu không thực hiện lời hứa sẽ sử dụng khả năng khôi phục thanh máu cho Ueno lúc cậu ta gần chết.

Trên đường đi, cậu nghe thấy tiếng Chung Ích Nhu và Dương Minh cãi nhau. Lúc đi ra hành lang, ánh sáng liền hắt thẳng vào mặt cậu.

“Tôi thách đấu với cô!” Dương Minh kiên định nói, “Thánh Âm, tôi phải quyết đấu với Chung Ích Nhu!”

Lấy được 7 điểm của Chung Ích Nhu xong đương nhiên Dương Minh sẽ đứng nhất, chỉ sợ hắn đã sớm muốn làm vậy từ lâu.

Nhưng Thánh Âm lại đáp thế này.

“Số lần quyết đấu hôm nay đã hết, không thể thách đấu.”

Nháy mắt, Chung Ích Nhu như vừa trút được gánh nặng. Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Đây chính là ý trời đó. Sát tâm của ai đó lớn thật đấy, tôi phải dùng kỹ năng khôi phục thanh máu trên người mình hai lần mất.

Cô cười, vỗ ngực mình, mở ra giao diện trò chơi của mình, sau đó chạm vài cái lên màn hình. Giao diện phát ra tiếng bíp nhỏ. “Nhỡ đâu buổi tối tín đồ tà giáo lại sống lại, giết cái mạng nhỏ này của tôi thì sao?”

An Vô Cữu khẽ cất tiếng, “Nếu chị dùng thì điểm thưởng cuối cùng sẽ bị trừ đi một vạn đấy.”

Một vạn điểm không ít, có khi điểm thưởng của vòng này cũng chẳng cao đến thế.

“Không sao, tôi dùng mất rồi. Nếu dùng được thì cứ dùng, sống sót là quan trọng nhất mà.” Cô cố ý nói với Dương Minh ở bên kia. “Tôi không muốn ngủ một giấc dậy thấy mình đã chết đâu, vậy thì có kỹ năng có ích gì. Nếu chết rồi mà vẫn chưa dùng thì tiếc lắm.”

Chỉ cần sống đến 9 giờ sáng mai, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.

Không thể thách đấu, Dương Minh vừa cáu vừa bực. Hắn cho rằng vì xúc động quá mức nên mình đã tính sai, bốn cái mạng của Ueno quá khó nhai, lẽ ra hắn nên để dành lần quyết đấu cuối cùng cho Chung Ích Nhu.

Nhưng hắn cũng biết rõ, nếu hắn thật sự để lần quyết đấu cuối cùng cho Chung Ích Nhu, cô cũng có thể khôi phục lại thanh máu của mình.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, đêm nay vẫn sẽ trôi qua như vậy.

Sự sỉ nhục, đánh nhau, nghi ngờ và lừa dối giữa tám người chắc chắn sẽ kết thúc vào buổi sáng mai khi nhạc thánh vang lên.

Đây là đêm cuối cùng.

Thẩm Thích uống xong miếng nước cuối cùng, nằm một mình trên giường.

Lúc anh rời phòng khách, đồng hồ hiển thị 11 giờ 45 phút. Anh rất muốn đứng hết giờ xem đồng hồ một lần, muốn nhìn xem thứ gì sẽ xuất hiện từ cánh cửa gỗ nhỏ bên dưới chiếc đồng hồ thạch anh.

Nhưng đã đến lúc phải đi ngủ, và anh không muốn ngã xuống đúng đêm cuối cùng của mình.

Ngón trỏ của anh gõ nhẹ lên thành giường gỗ thành từng tiếng có quy luật, khớp hoàn toàn với kim giây cách đó rất xa. Nhưng mà, ánh mắt anh lại đảo quanh, cuối cùng dừng lại ở trên cổ tay của mình.

Vết hằn của còng tay vẫn chưa tan hết, như thể một vết sẹo sắp lành trên làn da của anh. Anh nâng tay như thể đang lưu luyến dư vị của cảm giác lúc trước.

Cảm giác bị kiềm chế rất lạ, nhưng cũng không tệ chút nào.

Nghĩ đến đêm anh vào phòng An Vô Cữu, Thẩm Thích tự nói với bản thân mình.

“Không còn sớm nữa.” Phải đi thôi.

Trong nháy mắt khi khí thôi miên được thả ra, ngón tay Thẩm Thích đang gõ chợt dừng lại.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, anh bỗng hiểu ra cái gì đó.

Tất cả những suy nghĩ hỗn loạn như tụ lại ở một khắc này.

Anh như một con mèo nghịch cuộn len đang không ngừng tìm kiếm, không ngừng dùng móng vuốt cào lại bất chợt thấy được đầu sợi len khó phát hiện đó.

Sau đó, anh cười một cái trước khi bị ép đi ngủ.

Đêm nay nhất định sẽ mơ đẹp, Thẩm Thích nghĩ.

Sáng sớm ngày thứ năm, An Vô Cữu tỉnh dậy gần như đúng lúc khí thôi miên vừa tan. Sau khi mở mắt, cậu lập tức đi vào phòng khách.

Kim giây vẫn còn đang di chuyển từng tí một.

6 giờ 23 phút sáng.

Cậu là người đầu tiên xuất hiện ở đây, vậy nên cậu rảnh rang làm mấy thứ vô bổ.

Rất nhanh sau đó, những người khác cũng lục tục xuất hiện. Đây là mấy giờ cuối cùng quyết định vận mệnh của bọn họ, nên là kể cả có bị ép đi ngủ bởi khí thôi miên, khát vọng sống của bọn họ cũng khiến bọn họ ngủ không yên.

Dương Minh là người thứ hai xuất hiện.

Hắn nhìn quanh, phát hiện Chung Ích Nhu vẫn chưa ra, sau đó không ngừng liếc lên chiếc đồng hồ thạch anh trong phòng khách.

Chung Ích Nhu ra ngoài vào lúc mới qua 8 giờ một chút. Kỳ lạ là, lần này cô không đổi sườn xám, cũng không thay đổi kiểu tóc, thậm chí đến cả trang điểm cũng không làm, trông hết sức hoảng loạn.

“Hôm qua trước khi đi ngủ tôi đã dùng hai lần thêm máu cho mình, hẳn là phải có ba thanh máu mới đúng,” Chung Ích Nhu click mở giao diện của mình, “Nhưng tối qua tôi bị mất một thanh máu.”

Số thanh máu hiển thị trên đầu cô đúng thật chỉ có hai.

Lão Vu lẩm bẩm, “Tín đồ tà giáo quả thật vẫn còn trong chúng ta…”

Dương Minh ở một bên cơ bản chẳng hề quan tâm đến chuyện này, ngược lại còn cười lớn.

Quan tâm gì cái chuyện có tín đồ tà giáo với chả không, bây giờ chính là thời cơ! Chung Ích Nhu chỉ còn hai mạng, nhất định hắn phải tốc chiến tốc thắng.

“Thẩm Thích!” Hắn quay đầu lại, ra tín hiệu cho Thẩm Thích đang dựa vào tường, “Bây giờ lên.”

Bây giờ Dương Minh không muốn tự thách đấu, bởi sợ Thẩm Thích đột nhiên phản bội. Bản thân hắn chỉ có một mạng, phải hành động thật cẩn thận.

Đại khái do quy định của hiệp ước, Thẩm Thích không phản kháng, “Tôi thách đấu Chung Ích Nhu.”

Thánh Âm lập tức đáp lại, “Người chơi Thẩm Thích muốn quyết đấu với người chơi Chung Ích Nhu.”

“Xin mau ứng chiến trong vòng năm phút.”

Khoảnh khắc Chung Ích Nhu bước vào vầng sáng màu đỏ tươi kia, trông cô hết sức hoảng hốt. Cô không thể không quay đầu nhìn những người khác. Không thể từ chối quyết đấu, cô hy vọng mình có thể nhận được sự giúp đỡ của bất cứ ai có mặt tại đây.

Người đầu tiên bước lên là An Vô Cữu.

Cậu bước từng bước không nhanh không chậm vào khu vực quyết đấu, đứng yên sau Chung Ích Nhu.

Thẩm Thích chăm chú nhìn gương mặt An Vô Cữu, khóe miệng cong lên một nụ cười ý nhị.

Dương Minh bên ngoài khu vực quyết đấu trắng trợn cười nhạo cậu, “Thẩm Thích có tận tám thanh máu, một thanh máu của mày mà cũng tính à? Muốn chết lắm nên mới bước lên đó hả?”

An Vô Cữu không nói gì.

Dương Minh không vui, nhưng vẫn tính toán.

An Vô Cữu về phe Chung ích Nhu, Lão Vu không muốn An Vô Cữu chết tất nhiên cũng sẽ đứng ra. Nếu vậy, tổng số thanh máu của bọn họ sẽ bằng tám.

Phe của Thẩm Thích có thể để Ngô Du lên, tính thêm cả một thanh máu của hắn thì có tổng cộng 13.

Thắng áp đảo.

Lúc Dương Minh đang thoáng an tâm, người thứ hai bước lên.

Là Ngô Du vẫn luôn mai phục ở phe của Dương Minh.

Hắn thấy Ngô Du bước vào khu vực quyết đấu, từng bước từng bước đi về phía Chung Ích Nhu, cuối cùng đứng bên cạnh An Vô Cữu.

Dương Minh bắt đầu nhận ra có gì đó không hợp lí.

“Ngô Du! Cậu đang làm gì vậy?”

Dưới vành mũ, vẻ mặt của Ngô Du không dao dộng nhiều lắm. Cậu chỉ khẽ nói, “Đường đỏ của Chung Ích Nhu là tôi.”

“Cậu bị điên hay cậu bị ngu vậy? Đường đỏ của cô ta là cậu thì cậu phải giúp cô ta?”

“Cô ta từng giúp tôi,” Ngô Du không đổi sắc mặt, tiếp tục tìm lí do.

“Đúng là không thể nói lí lẽ với cậu được! Lúc trước tôi bị mù mới giúp cậu!” Dương Minh giận không thể tả, nhưng hắn gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh lại, tự hỏi tình trạng bây giờ.

Bên Thẩm Thích là 8 thanh máu, bên còn lại tính cả Lão Vu cũng là 8 thanh.

Không được, thời gian không còn nhiều. Hắn nhất định phải giết Chung Ích Nhu.

Không thèm chờ Lão Vu bên ngoài khu vực quyết đấu, Dương Minh đã đi trước đến bên cạnh Thẩm Thích.

“Cậu là người muốn đối đầu với tôi đấy nhé. Một khi đã vào khu vực quyết đấu thì không có cơ hội đổi ý đâu.”

Thánh Âm xuất hiện, “Còn người chơi nào khác muốn tham gia quyết đấu không?”

Giờ phút này, bên ngoài khu vực quyết đấu chỉ còn đúng một người là Lão Vu. An Vô Cữu quay mặt nhìn ông. Dường như vẻ mặt của ông có khác lúc trước, như thể đang cố tránh ánh nhìn của cậu.

Đồng thời, ông cũng có vẻ đang lảng tránh câu hỏi của Thánh Âm.

“Kết thúc chọn phe, khu vực quyết đấu đóng cửa.”

Giờ phút này, Dương Minh như thể đã đạt được thắng lợi. Hắn cười to, “Kẻ có đường đỏ nối với mày cũng không muốn giúp mày! Đây là số của mày đó, An Vô Cữu ạ!”

An Vô Cữu cũng đang tự hỏi lí do nằm sau hành động của Lão Vu, mặc dù cậu chưa bao giờ cho rằng bản thân sẽ luôn tính toán không chệch một li. Nhưng mà, Lão Vu không tham gia vẫn nằm ngoài dự đoán của cậu.

“Tại sao?” Trong lúc hệ thống đang chọn vũ khí, cậu nhìn Lão Vu, đôi mắt trong veo có chút lạc lõng trong đấu trường này.

“Cậu còn hỏi tôi tại sao?” Lão Vu cũng nhìn cậu, trong ánh mắt thậm chí còn lóe lên mong muốn trả thù, “Vì sao cậu lại đổi đường của tôi?”

Trong nháy mắt, An Vô Cữu đã hiểu.

Cậu quay đầu nhìn Thẩm Thích.

Dương Minh hết sức mong đợi cái chết của An Vô Cữu.

“Vẫn còn nói vớ vẩn gì đấy? Nhanh nói di ngôn của mày đi!”

Thanh vũ khí đang di chuyển cuối cùng cũng dừng lại.

“Trong trận này, vũ khí của cả hai phe đều là katana. Bắt đầu đếm ngược.”

Sau khi đếm ngược xong, Thẩm Thích xông lên đầu tiên.

Ánh sáng của thanh kiếm vụt qua khuôn mặt trắng nõn của An Vô Cữu.

Anh cảm thấy rất mâu thuẫn. An Vô Cữu trong khu vực quyết đấu chỉ còn đúng một mạng, anh không muốn cậu chết.

Nhưng mặt khác, dường như anh cũng rất tin tưởng người này, kể cả trong trạng thái thiện hay ác. An Vô Cữu ở phe đối diện chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình như vậy.

Anh không tấn công An Vô Cữu, cũng chỉ làm màu cho có* lúc tấn công người khác.

(*) 划水/Hoa thủy: từ lóng chỉ một người không đóng góp gì cho tập thể. Trong World of Warcraft, từ lóng này cũng được dùng để chỉ những người hay được “gánh” trong team – những người làm dps mà đánh chẳng ra tí damage nào

An Vô Cữu cũng thấy kỳ lạ với trạng thái bình thường của mình bây giờ. Không như lần đầu tiên, cậu không có phản ứng mạnh mẽ trong khi quyết đấu.

Dù vậy, An Vô Cữu cũng không chủ động công kích, chỉ bảo vệ Ngô Du và Chung Ích Nhu.

Khi mũi kiếm sạt qua trước mắt An Vô Cữu, Thẩm Thích nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói mang theo gió lạnh gần sát trong gang tấc, sau đó lại lập tức dừng lại.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

An Vô Cữu dùng kiếm của mình chặn anh lại, ngăn đòn tấn công của anh.

Một câu nói hết sức khó hiểu rơi vào tai Thẩm Thích.

“Anh sẽ biết sớm thôi.”

‘Sớm’ là một khái niệm thời gian tương đối phức tạp mà cũng rất là chủ quan.

Trận quyết đấu không cân bằng này rất nhanh đã kết thúc. Thanh máu của phe yếu hơn tụt rất nhanh.

Trong lúc An Vô Cữu đang bảo vệ Chung Ích Nhu, Dương Minh luồn ra phía sau đánh lén cậu. Katana trong tay hắn lóe sáng. Hắn đâm mạnh vào lưng An Vô Cữu, katana xuyên qua cơ thể cậu.

Lúc hắn rút kiếm ra, máu An Vô Cữu bắn tung tóe lên áo gió của Thẩm Thích.

Dường như theo bản năng, Thẩm Thích vươn tay ra ôm lấy An Vô Cữu – người đang quay lưng về phía bọn họ – khi cậu sắp gục xuống. Anh nhìn thấy rõ ràng thanh máu trên đầu An Vô Cữu nhanh chóng tụt xuống.

“Mày có một thanh máu thôi, mày chết chắc rồi!” Dương Minh buông tay, thanh kiếm vấy máu rơi xuống đất vang lên tiếng lanh canh của kim loại. Hắn cười to như điên như khùng, gào lên, “Tao thắng rồi, lần này rốt cuộc tao đã thắng rồi!”

Ngô Du lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Minh. Dựa vào phương pháp An Vô Cữu đã dạy, cậu ta nhẩm tính thời gian trong lòng.

Đột nhiên, toàn bộ boongke vang lên tiếng nhạc của dàn hợp xướng. Bọn họ nghe thấy tiếng nhạc thánh thót, ngửi thấy mùi máu tanh không thể tẩy được, cảm thấy toàn bộ như thể một lễ rửa tội đẫm máu vậy.

Mà thanh máu của An Vô Cữu đang sắp tụt về không.

“9 giờ! Tao thắng, đúng là tao thắng rồi!” Dương Minh càng điên cuồng. Hắn hô to với trần nhà như thể hy vọng vòng nguyệt quế thắng lợi sẽ đến tay mình nhanh hơn.

Sự ồn ào của hắn có vẻ lạc quẻ với tiếng nhạc thánh trong boongke này.

Thánh Âm vô cảm đọc kết quả.

“Quyết đấu kết thúc, phe Thẩm Thích thắng lợi.”

“Thanh máu của người chơi An Vô Cữu về…”

Như thể gặp trục trặc, Thánh Âm đột nhiên dừng lại, không phát ra tiếng nữa.

“Chưa nhanh vậy đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.