(*) Tru tâm: Giết, diệt đến cái tâm, cái ý nghĩ của con người. Ví dụ: tru tâm kẻ ác.
Vì sao tất cả lại biến thành vật tư của An Vô Cữu?
Nếu vậy thì chẳng phải không có cách nào khiến An Vô Cữu đói chết ư?
Dương Minh không thể chấp nhận được chuyện này, thậm chí còn nghi ngờ An Vô Cữu gian lận. Nhưng lúc hắn chất vấn hệ thống, Thánh Âm lại đáp rằng không có gì trái quy định cả.
Dù thế hắn vẫn không thể nguôi giận, bèn lao tới xốc cổ áo An Vô Cữu lên, “Mày đang làm cái quỷ gì vậy hả!”
An Vô Cữu bình tĩnh bỏ tay ông ta ra, không ngụy trang thành người xấu nữa, thờ ơ nói, “Chẳng có gì bất ngờ cả.”
“Thằng đó cùng phe với tao – không phải ông vẫn luôn cho rằng đó là sự thật sao?”
Lúc chưa biến đổi, biểu cảm của An Vô Cữu ít thay đổi hơn rất nhiều, thậm chí còn có vẻ hơi lạnh lùng – ngoại trừ đôi mắt ngây thơ khiến người ta vô thức nghĩ rằng “cậu ấy rất lương thiện” kia.
Tuy vậy, ngay lúc này, sự bình tĩnh và bình yên trong đôi mắt ấy lại mơ hồ khiến cậu như thể đang cười chê hắn, đang ác ý thọc vào trái tim hắn.
“Quả nhiên! Quả nhiên là tờ giấy kia!” Dương Minh giận dữ nói.
“Không, chẳng liên quan gì đến tờ giấy kia cả.” An Vô Cữu lấy một cái bánh mì đi, tầm mắt tiện thể quét qua ô để vật tư của Ngô Du. Đúng là không có gì hết.
Cậu xoay người định rời khỏi phòng chứa đồ, sau đó lại nghiêng đầu nói rõ với Dương Minh, “Vốn dĩ ông chẳng tin kẻ nào cả.”
Dương Minh nhìn tờ giấy vừa là đạo cụ để ly gián vừa là thủ thuật che mắt.
Lúc ấy ở cửa phòng quyết đấu, thứ An Vô Cữu đã giao cho Lưu Thành Vĩ là một tờ giấy khác.
[Anh vẫn chưa nhận ra đường đỏ của Dương Minh là Ueno à? Ông ta không tin anh, để anh hy sinh quyết đấu với những người khác, anh đã bị ông ta ruồng bỏ rồi, đến lúc chết vật tư của anh cũng sẽ bị chia sạch.
Tôi có thể giúp anh báo thù, giết chết hai người đã phản bội anh. Điều kiện rất đơn giản: nếu anh sống, tôi chỉ cần một phần tư chai nước của anh, nếu anh chết, hãy chuyển hết vật tư sang tên của tôi. Ít nhất thì tôi sẽ mãi mãi là kẻ địch của Dương Minh.
Bọn họ sẽ sớm thách đấu anh thôi, hãy chờ xem.
— An Vô Cữu.]
Lúc đó, cậu rất chắc chắn rằng mặc dù lúc nhìn thấy tờ giấy Lưu Thành Vĩ sẽ vờ như không thấy, nhưng nếu Ueno cứ hết lần này đến lần khác thách đấu gã, gã sẽ suy sụp, sẽ bị thù hận nuốt chửng.
Những người hấp tấp, lỗ mãng, háo thắng, thích cạnh tranh nhưng không có sức chịu đựng đủ lớn như gã giống như chó hoang bị cướp miếng ăn vậy – nhất định sẽ trả thù.
Thậm chí, chẳng cần An Vô Cữu gợi ý, Lưu Thành Vĩ đã chủ động cướp vật tư của Ueno.
Nên là, khi biết được chuyện này từ Ngô Du, An Vô Cữu liền biết kế hoạch đã thành công.
Lưu Thành Vĩ hận bọn họ như vậy, vật tư của gã sau khi chết sẽ trở thành khúc mắc. Trong lòng gã, nếu không chuyển sang cho An Vô Cữu, vật tư sẽ biến thành đồ chung, sẽ bị chia năm xẻ bảy, mà phần lớn rất có thể sẽ rơi vào tay Dương Minh và Ueno.
Không có gì dễ thao túng hơn thù hận.
Nghĩ đến đây, An Vô Cữu không thể không thấy sợ hãi kế hoạch tru tâm của mình.
Mặc dù đây chính là kế hoạch mình đã nghĩ ra lúc không bình thường.
Cậu dùng một tờ giấy viết có nửa câu để ly gián Lưu Thành Vĩ và Dương Minh. “Ueno đã bị thu phục” – mấy chữ này khiến Dương Minh hết sức hoài nghi Ueno, khiến hắn để quân cờ của mình giết lẫn nhau trong khi đi tìm quân cờ mới, mà đồng thời cũng tẩy não Ueno, khiến cậu ta hoang mang vì tương lai của một quân cờ bị vứt bỏ – bước đầu tiên khiến cậu ta rơi vào khủng hoảng tâm lý.
Nhưng mặc dù Ueno rất sợ hãi, cậu ta vẫn không thể tùy tiện chống đối lại mệnh lệnh của Dương Minh. Nên là, cậu ta nhất định sẽ quyết đấu với Lưu Thành Vĩ, vì cậu ta không thể không quyết đấu được.
Chỉ cần cậu ta thách đấu, Lưu Thành Vĩ sẽ hoàn toàn rơi vào bẫy của An Vô Cữu, chấp nhận phương án trả thù của cậu.
Một kế hoạch ly gián như vòng tròn khép kín, cho phép cậu không đánh vẫn thắng, vừa có được vật tư vừa giết được cường địch.
Chiều ngày thứ ba, Dương Minh thực hiện ước định của hắn, đưa nửa số vật tư đã hứa còn lại cho mọi người. Đến nước này rồi, hắn cũng không thể không thực hiện được, vì hắn phải giữ hòa khí. Đây đúng là đồ cứu tế đối với những người khác đang sắp hết vật tư, nhưng những người này không bao gồm An Vô Cữu – người lúc đầu không được hắn hứa hẹn – và cũng không bao gồm Ueno Taisei.
Lý do rất đơn giản: Ueno phản bội hắn.
An Vô Cữu không cần Dương Minh bố thí, nhưng Ueno cần.
Không thể nghi ngờ, đây chắc chắn là một đòn giáng nặng nề nữa đối với cậu ta – một người vốn đã trên bờ vực của sự sụp đổ lại còn bị thương nặng.
Mà, trong căn hầm tối tăm này, cái chết của Lưu Thành Vĩ dường như chỉ là một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ, chỉ gợn lên chút sóng, chưa kịp để lại dấu vết gì đã lập tức tan biến.
Thi thể của gã im lặng nằm ở một góc phòng quyết đấu, chẳng ai để ý tới.
Những người còn sống ở đây đã sớm quen rồi, đã chết lặng rồi.
Chỉ mỗi An Vô Cữu là vẫn chưa thể quên đi.
Lúc đầu, đối với chuyện bản thân không hiểu vì sao lại tiến vào Thánh Đàn, cậu cảm thấy rất bối rối, chỉ muốn sống sót để quay lại nhìn mẹ mình. Đối với việc Dương Minh lên án mình, cậu cũng rất nghi ngờ, cảm thấy bản thân mình không phải là người như vậy.
Nhưng mà, giờ đây, chính cậu đã tính kế, gián tiếp giết chết một người sống sờ sờ.
Giết người tru tâm, cậu diệt đi cái tâm của người khác, cũng diệt đi cái tâm của chính mình.
“Một mình cậu ngồi đây làm gì vậy? Như nghe giảng đạo thế.”
An Vô Cữu quay đầu lại, thấy Chung Ích Nhu đang cười cười đi về phía mình. Cô ngồi xuống cạnh cậu, sửa lại nếp gấp của sườn xám.
“Hôm nay ngủ dậy thấy không khỏe à?”
An Vô Cữu gật đầu, không nói gì. Mặt cậu tái nhợt, vẻ mặt hiền lành im lặng ngồi ở đại sảnh giáo đường cứ như một bức họa. Cậu lẽ ra phải là một người bình an trong một bức họa chứ không phải là ác ma trong đấu trường đẫm máu này.
Chung Ích Nhu dùng giọng vui vẻ nhắc đến một điều cực kỳ đáng sợ.
“Cậu biết lần đầu tiên tôi giết người ở Thánh Đàn, chuyện gì đã xảy ra không?”
An Vô Cữu nghiêng mặt nhìn cô. Trông cô hết sức bình tĩnh, nhưng lông mi lại run nhẹ.
“Đó là một trò chơi đối kháng, người sống sót đấu với người bảo vệ Thánh Đàn – cậu cứ hiểu đó là NPC trong trò chơi cũng được. Sau khi khởi động lại, bọn tôi xuất hiện trong một mê cung, năm người đầu tiên thoát ra ngoài sẽ sống sót.”
“Người bảo vệ sẽ xuất hiện ở bất kỳ góc nào của mê cung. Bọn họ có vũ khí, mặc áo choàng che mặt. Nếu bị bọn họ bắt lấy, khả năng cao cậu sẽ chết, mà chết thì không thoát được.”
Giọng Chung Ích Nhu rất nhẹ, “Tôi thì khác, tôi đã trốn thoát khỏi người bảo vệ hai lần rồi. Lúc đó, chân của tôi bị thương nặng, nên là tôi rất sợ hãi, chỉ hoảng hốt đi về phía trước. Sau đó, tôi nhặt được một cái cưa điện dính máu ở một chỗ rẽ trong mê cung.”
Cô rũ mắt, “Để tự bảo vệ mình, tôi đã dùng cưa điện giết chết người bảo vệ thứ ba mình gặp phải.”
Đối với lời thú nhận của cô, An Vô Cữu không thể hiện phản ứng gì quá lớn, chỉ mím mím môi khẽ hỏi, “Sau đó thì sao? Chị… trở thành người đứng đầu hả?”
Chung Ích Nhu cười, gật đầu. “Cậu đoán chuẩn đấy. Sau đó tôi mới biết, cả năm người thoát được không ai trên tay không dính máu.”
Đây là một trò chơi mà người ta phải học cách thản nhiên chấp nhận việc giết chóc.
Chung Ích Nhu cười cười, lại nói tiếp, “Nhưng mà, sau khi tôi giết người bảo vệ định giết lại mình, tôi bỗng rất tò mò – bọn họ là con người ư? Hay chỉ là số liệu mà thôi?”
“Nên là, tôi đã tháo mặt nạ của hắn ra.” Chung Ích Nhu ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật dài. “Tôi đã từng thấy người đó.”
“Là người đã phản bội tôi trong vòng chơi đầu tiên.”
NPC trong trò chơi đều không phải mô hình hoặc số liệu mô phỏng mà đều là những người đã từng là những kẻ sống sót.
“Lúc đó, hắn thua trận, bị loại, nhưng không chết trong trò chơi. Lúc ấy tôi mới biết, hóa ra bọn họ cũng sẽ bước vào một trò chơi khác, trở thành người bảo vệ trong trò chơi.”
An Vô Cữu biết rằng bây giờ mình nên an ủi cô, nhưng cậu không biết nói gì mới phải.
Tốc độ hồi phục của Chung Ích Nhu còn nhanh hơn thời gian cậu tự hỏi. Cậu chưa kịp mở miệng thì cô đã cười cười vỗ vai cậu.
“Tôi nói cái này là nói cho cậu nghe đó, đừng nặng lòng quá.”
Cô dựa vào sofa, “Tôi nghĩ thế này, cậu mất trí nhớ, đây coi như là vòng đầu tiên của cậu, cậu sẽ thấy có lỗi giống tôi lúc trước. Đây là phản ứng của người bình thường. Nhưng đây chưa phải lần cuối cùng đâu.”
“Ai mà không muốn làm người tốt chứ?” Cô mỉm cười, nhìn lên những bức bích họa thiên thần trên trần nhà. Những thiên sứ hiền từ trên đó cũng mỉm cười lại với cô.
“Nhưng mà, mạng người tốt ngắn lắm.”
Chung Ích Nhu nhìn An Vô Cữu, sự dịu dàng trong mắt xuất hiện một chút kiên định.
“Trừng phạt người xấu theo một nghĩa nào đó cũng chính là chính nghĩa, bởi vì cậu sẽ chẳng biết được nếu hắn sống tiếp đến vòng tiếp theo thì hắn sẽ giết bao nhiêu người vô tội.”
Cô đến rất bất ngờ, mà cô đi cũng rất nhanh. Sau khi lan tỏa hơi ấm cho An Vô Cữu đang hoang mang, cô liền im lặng rời đi, để cậu ngồi một mình ở sofa trong phòng khách.
Cậu ngẩng đầu nhìn chăm chú đồng hồ và Jesus trên tường, xuất thần.
Một lúc lâu sau, An Vô Cữu đứng dậy, quay lại phòng của mình.
Khí thôi miên khiến trong lòng cậu bình tĩnh lại, để cậu rơi lại vào trong mơ.
—
Sáng sớm ngày thứ tư, sau khi nghe thấy tiếng nhạc chín giờ vang lên, An Vô Cữu liền trợn mắt rời giường. Cậu cố chịu đựng tác dụng phụ là cơn choáng váng, đẩy cửa ra ngoài.
Sau đó, cậu nghe thấy Ueno hét lên.
Tối qua, Ueno Taisei mất một thanh máu.
Mà thi thể của Lưu Thành Vĩ trong phòng quyết đấu…
…lại quay về phòng nghỉ của gã.
Gã đang máu chảy đầm đìa nằm trên giường.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau là một chương ba trong 1 vào VIP! Chương tiếp theo sẽ là chương ba trong một, vì vậy nó cũng sẽ là chương tiết lộ tình tiết, đọc toàn bộ chắc chắn mọi thứ sẽ rõ ràng hơn. Tôi hay bối rối khi đọc nhiều sách đòi hỏi trí não nhiều, nhưng mà nhiều chị em ở phần bình luận giỏi ghê! Có nhiều chi tiết nhỏ vừa đọc đã hiểu được luôn rồi! Có nhiều chị em rất chỉ ra được những điểm thú vị, rất đáng yêu, nhiều thứ thú vị lúc tôi viết tôi cơ bản cũng chẳng nghĩ đến!
Tôi thấy có độc giả tò mò về chiều cao của hai người hả? Thẩm Thích cao 193cm, Vô Cữu cao 181cm, đúng vậy đúng vậy lại là hai đứa khổng lồ yêu nhau đó!!!
Editor:
Sắp đến chương quay về hiện thực rồi, những chương quay về hiện thực sẽ được mình đăng trên webpage riêng nhe! Link webpage các bạn tìm trong profile wattpad của mình ấy:3
Cập nhật số thanh máu của mỗi người: